Đúng vậy, mọi chuyện không chỉ đơn giản là làm vệ sĩ.
Quách Trạch sau khi có quyền truy cập vào thiết bị định danh cá nhân đã điều tra ra thân phận của Kiều Giản. Là minh tinh hạng A nhưng dính lùm xùm tình ái, kim chủ bao nuôi. Thời gian một năm trở lại đây đã không thấy xuất hiện trên truyền thông nữa, lạ là cũng không ai quan tâm anh ta đã sống như thế nào. Fan club đã giải tán ngay sau khi anh ta dính scandle. Thông tin về anh ta mỗi ngày bị xoá một ít, đến khi chẳng còn ai nhớ đến minh tinh Kiều Giản, người này như thể chưa từng tồn tại vậy.
Đây chỉ là phần nổi, thực chất Kiều Giản không chỉ được bao nuôi đơn thuần, anh ta có khá nhiều tác dụng khác, nên cho dù muốn giả mù, giả điếc thì có lẽ vẫn cứ chẳng may biết được bí mật của kim chủ. Trong dữ liệu cá nhân của Kiều Giản có khá nhiều hình, video nóng, nhưng không cái nào thực sự có ích cả. Tất cả chỉ là phỏng đoán.
“Đến bây giờ thì anh cũng nên nói cho chúng tôi biết một số chuyện đi chứ?” –giọng nói của Quách Trạch quả thực khó nghe, đặc biệt còn được truyền qua earphone nữa, khiến cho Kiều Giản đang nơm nớp lo sợ, càng thêm run rẩy.
“T…tôi…tôi không biết gì cả.” - Anh ta đang bị kẹp giữa Quách Trung và Diệp Vấn Khinh, không gian chật chội của phi hành khí khiến Kiều Giản không khác gì đang bị hỏi cung.
“Anh không nói thì cũng được thôi, nhưng tôi không chắc giữ được mạng cho anh đâu.” – giọng Quách Trạch lạnh tanh khiến Kiều Giản có ảo giác rằng chỉ cần mình từ chối thì ngay lập tức mất mạng.
“H…họ tiêm cho tôi loại thuốc như ma tuý khiến cho lúc nào tôi cũng muốn làm chuyện đó.”
“Ồ, chơi ít đồ thêm phần tình thú.”
Quách Trạch không quá ngạc nhiên. Quách Trung và Diệp Vấn Khinh cũng vậy, có những chuyện không thể đánh giá, cũng không thể thông cảm, mỗi người có quyền lựa chọn. Khi Kiều Giản tìm mọi cách cầu cứu thì lúc ấy, mọi chuyện đã quá giới hạn chịu đựng của một con người.
“Tôi không muốn em tham gia vào vụ này, quá nguy hiểm cho Omega.” – Diệp Vấn Khinh không muốn thấy Quách Trung bị tổn thương, dù chỉ một chút. Chuyện này còn ẩn tình phía sau, nhưng nhìn kiểu gì cũng nhằm vào Omega, chưa nói có nguy hiểm hay không, sự đặc thù về giới tính vẫn là điểm yếu trí mạng của Quách Trung.
“Tôi uống thêm một ống thuốc ức chế rồi. Anh đừng lo.” – Quách Trung có vẻ rất phấn khích, khác hẳn dáng vẻ ngại việc lúc đầu. Kể cả Diệp Vấn Khinh có ngăn cản cũng không có tác dụng.
Diệp Vấn Khinh còn định nói gì thêm nhưng cuộc đối thoại đã bị một lạ mặt chen ngang. Hắn liên tục gõ cửa kính của phi hành khí, giọng nói oang oang đến nỗi hệ thống cách âm cũng không cản nổi tiếng nói của hắn.
Kiều Giản nhìn thấy kẻ này thì bắt đầu run sợ, mặt cắt không còn giọt máu, nhưng cơ thể vẫn như nhận lệnh mà rướn về phía cửa phi hành khí, ngoan ngoãn leo xuống.
“Ngài Kiều Giản, ngài đã đi đâu cả ngày nay vậy ạ? Chúng tôi đã tìm ngài rất lâu đấy.” – Từ ngữ thì lịch sự tôn kính, nhưng giọng điệu thì rõ ràng là chất vấn cùng coi thường.
Ngay khi đặt chân xuống cảng phi thuyền, Kiều Giản đã bị một đám vệ sĩ chặn đón, đi đầu là một Alpha cao lớn, có vẻ như là kẻ chịu trách nhiệm chính.
Những tên đô con đi sau không phải là dạng dễ xơi, nhưng với hai người Diệp Vấn Khinh và Quách Trung đều là muỗi. Chẳng là bọn chúng có trang bị hàng nóng, khá khó kiểm soát trong tình huống đông người. Với một chuyến du ngoạn trên phi thuyền hải dương thì quá là cẩn thận rồi.
“Ngài Kiều, đội vệ sĩ theo lệnh ông chủ luôn sẵn sàng bảo vệ ngài. Ngài Kiều không cần phải thuê thêm vệ sĩ riêng như này đâu ạ.” – Hắn ta không có ý tốt, liếc một lượt hai người từ trên xuống dưới, thái độ cũng lồi lõm không kém, chọc cho Quách Trung tức điên lên được. Trong học viện quân đội mà có thằng oắt nào nhìn cậu với ánh mắt này đều được treo lên đánh ba ngày ba đêm không ai cứu nổi rồi.
“N…Nhưng tôi ….tôi đã chi rất nhiều tiền cho họ rồi, không thể đuổi họ đi được!” – Kiều Giản không dám hó hé nửa lời, giờ lại gom chút hơi sức, tranh luận với tên cầm đầu kia, khiến cho hắn trợn trắng mắt kinh ngạc.
“K…Không thể đuổi họ đi…” – Kiều Giản cố chấp thật ngầu nha, kể cả khi bị tên vệ sĩ đô con ép sát, cho dù cơ thể có run rẩy muốn ngã khuỵ, anh ta vẫn không thay đổi ý định.
“Được thôi, đây là điều ngài mong muốn đấy nhé.” – hắn ta nhấc eo Kiều Giản lên như nhấc con gà, lướt qua đám vệ sĩ lên phi thuyền hải dương nhẹ nhàng như bẫng trước con mắt kinh ngạc của Quách Trung và Diệp Vấn Khinh.
Người của ông chủ mà cũng bị cấp dưới sờ mó cơ à? Có thể Kiều Giản đã không còn quá quan trọng với ông chủ. Nhân vật không quan trọng thì phái nhiều người bảo vệ như vậy làm gì? Hoặc là anh ta giữ bí mật quan trọng hoặc chỉ đơn giản là quá mê người???? Tựu chung lại, đằng sau Kiều Giản còn khá nhiều bí mật.
Quách Trung và Diệp Vấn Khinh cũng không được yên, toán vệ sĩ rất nhanh đã trói hai người lại, không quên bịt mắt và mồm. Quách Trung định phản kháng theo thói quen thì bên tai vang lên tiếng nói quái gở của Quách Trạch.
“Cứ để chúng đưa đi, anh có bản đồ phi thuyền hải dương này rồi. Kế hoạch chi tiết chúng ta sẽ bàn sau.”