Quách Trung cuối cùng cũng hiểu, tại sao ông già nhà mình lại dặn đi dặn lại rằng không được gây sự với người này. Anh ta quá nguy hiểm!
Ban đầu Quách Trung chỉ tính hù dọa anh ta bằng một cú vật quét qua hông, vừa đau vừa mất mặt. Nhưng trọng tâm của anh ta quá vững vàng, không thể dùng Judo với người có căn bản cực tốt được.
Trước chênh lệch về chiều cao cùng suy nghĩ khinh địch đã khiến cho Quách Trung bị anh túm cổ áo vật ngã ra sàn.
Nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Trước khi Diệp Vấn Khinh kịp khoá tay cậu, Quách Trung đã rướn chân mình lên toan quặp vào hông hòng tìm được cơ hội chuyển mình, đè anh ngược lại anh.
Diệp Vấn Khinh đã sớm lường trước, hạ trọng tâm, đè đầu gối vào đùi trong khiến Quách Trung phải buông lỏng vì đau đớn. Chớp ngay thời cơ, anh lật mình tóm chân Quách Trung, thiết lập thế khoá.
Quách Trung đâu phải dạng vừa, mượn lực tì ở bả vai, rướn eo xoay người, nhắm vào mặt Diệp Vấn Khinh mà đá.
Như nhận thấy nguy hiểm, Diệp Vấn Khinh đẩy Quách Trung ra, hắn lăn một vòng rồi ngay lập tức bật dậy trở về thế phòng thủ. Hai người đều thở dốc nhìn nhau, trong mắt toàn là sự tán thưởng.
“Bây giờ em đã thấy anh đạt yêu cầu chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi ăn đi.”
“Ăn gì mà ăn, còn chưa rõ thắng thua mà! Anh tính bỏ chạy sao?” - Ban đầu Quách Trung có nói rõ là đánh đến khi nào đâu, máu chiến thắng đã lên thì cứ quần nhau tận lúc hắn nhận thua mới thôi cơ!
Diệp Vấn Khinh giờ có chút hối hận, tại sao không khởi động cho kĩ, anh muốn đánh hết sức với nhóc con này rồi. Thật là thú vị mà! Anh đã hiểu dược một chút tại sao nhóc này lại tốt nghiệp thủ khoa rồi.
“Đấu tiếp cũng không thành vấn đề, nhưng tôi không có động lực để làm thế.”
“Vậy anh muốn gì?”
“Chúng ta cá cược đi, người thua phải làm theo điều người thắng yêu cầu, còn người thắng sẽ mời bữa cơm này.”
“Được, ông đây bao cơm anh là chuyện cỏn con!”
Nói rồi Quách Trung lao đến, lần này cậu chọn cách tấn công dồn dập nhằm khiến Diệp Vấn Khinh phải lộ sơ hở.
“Bụp! Bụp! Bụp!”
“Vút”
“Kít...!”
Cả phòng tập chỉ vọng lại tiếng di chuyển, tiếng quyền cước giao nhau và tiếng không khí bị xé rách. Hai người thật sự nghiêm túc rồi.
Cậu liên tiếp tấn công bằng những cú đấm tốc độ và mạnh mẽ, nhưng tất cả đều bị Diệp Vấn Khinh dễ đang tránh né hoặc phá giải. Anh phòng thủ gần như là hoàn hảo khiến Quách Trung không thể tìm được sơ hở để tấn công.
Quách Trung dần mất bình tĩnh rồi, có vết tấn công dồn dập không khiến anh lộ sơ hở tái lại khiến cậu đuối sức. Tốc độ giảm dần, và lực ra đòn có sự chênh lệch.
Chính là lúc này!
Diệp Vấn Khinh lựa đúng thời cơ, khi Quách Trung để lộ sơ hở phần bụng, anh liền tung một cước khiến cậu văng xa cả mét.
Lúc này trận đấu hoàn toàn kết thúc, Quách Trung thua tâm phục khẩu phục!
Ờ thì thắng bại đã rõ, nhưng mà lần xem mắt này chắc đi tong rồi. Có điên mới chấp nhận yêu đương, tham chí là kết hôn với người đá mình không thương tiếc.
Khi mà mạch nào “Alpha đơn côi muốn kết đôi với Omega” trở về thì cũng là lúc Diệp Vấn Khinh phát hiện ra, mọi sự đã không thể cứu vãn nổi nữa rồi.
Đừng nói là rước dâu, chuyện anh đánh Omega mà truyền ra ngoài thì cái danh Thiếu tướng trẻ tuổi nhất tinh cầu cũng không cứu nổi anh bản khỏi bán tử hình đâu.
“Ha ha ha ha ha! Lâu lắm rồi tôi mới được đánh một trận ra trò như thế này đấy!”
Diệp Vấn Khinh nhìn nhóc con nằm vật ở sàn, còn hớn hớ cười như điên, anh cũng bất giác bật cười theo.
Đây là trận đấu khiến anh phải vừa dùng sức vừa dùng não đánh một phen ra trò như thế! Cậu Omega này khiến anh quên mất ranh giới của giới tính, cùng cậu làm ra nhiều chuyện phi lý hơn nữa!
“Anh tên là gì?”
Quách Trung vẫn nằm vật ra sàn, tay thì giơ lên ta bảo anh kéo dậy.
“Tôi tên Diệp Vấn Khinh.”
Anh còn chẳng để ý Quách Trung không biết tên mình vì giờ đây thứ anh để ý là áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi, bó sát cơ thể, đường cong tuyệt mĩ theo từng hô hấp nặng nề càng trở nên quyến rũ.
Con moẹ nó đứa nào vừa bảo giới tính gì cũng là chiến hữu?
“Không nha! Omega này nhất định phải thuộc về tôi!” - cái lời mất mặt này là tiếng gào thét vô thanh phát ra từ dục vọng biến thái của Diệp Vấn Khanh, chứ chưa có bật ra khỏi mồm đâu.
“Ờ! Cái tên ngông cuồng đấy!”
Cái tay của Quách Trung không hạ xuống mà còn nắm lấy tay Diệp Vân Khinh kéo anh xuống nằm cạnh mình.
Trong đầu Diệp Vấn Khinh lúc này suy nghĩ mạch lạc bất thường
Em ấy nắm tay mình!
Em ấy kéo mình ngã!
Em nằm cạnh mình!
Mình phải có trách nhiệm với em ấy!
“Em đồng ý gả cho anh nhé?”
Chơi ngu có thưởng, bạn Quách Trung đã trực tiếp đẩy mình từ đi xem mắt thành được cầu hôn rồi.
Thành công đại thành công!
Ông cha già cùng toàn thể lão ấu gái trai trong biệt thự nhà họ Quách sẽ đội ơn Diệp Vấn Khinh lắm!
Nhưng Quách Trung thì không nhé!
Đánh một trận tưởng thành huynh đệ chứ?!
Sao lại thành vợ chồng rồi!!!