Ngoại trừ đội có công tác cứu hộ, cứu những người may mắn sống sót sau khi phi thuyền hải dương bốc cháy. Còn lại toàn bộ lực lượng điều tra đều bị yêu cầu trở lại đơn vị, viết báo cáo. Những người mang hàm dưới cấp thượng tá đều được yêu cầu thôi miên xoá kia ức.
Khúc Thuận Phong cũng không tránh khỏi, hắn là người đã xin lệnh cấp trên thực hiện vụ này cơ mà. Nhưng Khúc Thuần Phong lại bị cấp trên kiểm điểm vì tội huy động nhan lực trong khi không đủ chứng cứ.
Đoạn video mà hắn gửi không đủ thuyết phục, trong hình chỉ ghi lại cảnh bữa tiệc hoá trang diễn ra với những vị khách đeo mặt nạ không rõ danh tính. Còn phần đấu giá omega lại không hề tồn tại trong video ấy. Nó khác hoàn toàn với những gì Khúc Thuận Phong đã nhìn thấy.
Còn điều quan trọng hơn được đặt vào bí mật quốc gia đó là xuât hiện trùng non trong khu vực biển của hành tinh Lam Thuỷ. Những người có mặt ở hiện trường quá đông, nhất định khiến cho mọi chuyện khó lòng bị che đậy. Nhưng lạ một cái là không ai tìm thấy xác của những con trùng non bị chết ở đâu. Như thể sau khi rơi xuống biển chúng đã bị hoà tan vậy.
Cả những nhân viên hay vệ sĩ trên phi thuyền hải dương sau khi được cứu ra cũng không có trí nhớ đầy đủ, ai cũng mơ hồ về việc mình đã lên trên phi thuyền và làm việc ra sao. Như thể họ đều bị xoá kí ức đồng loạt vậy. Tương tự như cách cảnh sát làm với những người thi hành công vụ chứng kiến sự việc ấy vậy.
Vì vậy toàn bộ người dân trên hành tinh Lam Thuỷ chỉ nhận được thông tin trên kênh truyền thông rằng một phi thuyền hải dương tư nhân đã bị gặp sự cố trên vùng biển của thành phố X, hiện lực lượng cảnh sát và cứu hộ đang điều tra làm rõ sự việc. Ước tính thiệt hại về người chưa được xác định, nhưng con số có thể lên tới hàng chục.
Tin tức này quá chung chung không hề đả động tới bất cứ điểm mấu chốt nào, đặc biệt là việc xuất hiện trùng tộc và điều động cơ giáp chiến đấu chỉ xuất hiện ngoài vũ trụ.
Tin tức quan trọng đã phát xong, màn hình ảo bị tắt, âm thanh cũng theo đó biến mất trong căn phòng nặng nề.
“Diệp Vấn Khinh! Cậu tự ý điều động cơ giáp ngay trên hành tinh Lam Thuỷ, phạm vào quân quy, Cậu giải thích thế nào?” – trước mặt Diệp Vấn Khinh là cấp trên chỉ đạo trực tiếp của anh, Trung tướng Phùng Đức. đang nghiêm mặt chất vấn anh.
Áp lực từ một vị trung tướng không phải là nhỏ, áp suất tăng cao, không khí như thể đặc quánh lại đè lên cơ thể Diệp Vấn Khinh. Nhưng những thứ này chẳng mảy may khiến tấm lưng kiên định của anh trùng xuống, ngay cả khi Diệp Vấn Khinh vừa trải qua một cuộc chiến căng thẳng và trên tay anh vẫn còn vết thương đang quấn băng trắng xoá.
“Cậu có biết mình phạm phải đại kị gì không? Bên cao tầng phía cảnh sát đã vin vào điều này mà hỏi tội chúng ta đấy!” – Phùng Đức đập bàn cái rầm trong phòng họp. – “Cậu giải thích cho tôi xem? Sao lại có trùng non tại khu vực trong màng bảo vệ? Không có chứng cứ thì sao? Bao nhiêu con mắt ở đấy ai cũng rõ rành rành rằng chúng ta làm việc tắc trách!”
Diệp Vấn Khinh vẫn im lặng chịu trận. Bao năm dẫn đầu tiền tuyến, anh chưa từng để lọt một mảnh xác trùng tộc xuống hành tinh Lam Thuỷ, làm gì có chuyện để nó sinh sôi ở nơi đây cơ chứ? Vậy thì làm sao lại có trùng non xuất hiện được?
Trung tướng Phùng Đức thấy Diệp Vấn Khinh không hề có ý định trả lời, liền bước ra khỏi chỗ ngồi, xông tới trước mặt anh, muốn túm cổ áo anh mà chất vấn.
“Cậu thả nó ra đi.”
Ngay lúc này, giọng nói đanh thép từ cửa phòng vang lên mang theo uy lực đánh gãy hành động quá khích của Phùng Đức. Người bước vào là cha của Quách Trung, là Thượng tướng Quách Sơn. Mặc dù lời nói giải vây cho Diệp Vấn Khinh nhưng ánh mắt ông chẳng có chút ôn nhu nào khi nhìn người học trò mà mình nâng đỡ nhiều năm này.
Trung tướng Phùng Đức nhìn một màn này hậm hực không cam tâm.
“Cậu ta để trùng tộc xuất hiện trên hành tinh Lam Thuỷ còn điều động cơ giáp ngay trước mắt dân thường. Việc lần này không dễ dàng ém xuống với bên cao tầng đâu!”
“Tôi biết.”
“Thượng tướng! Ngài không thể để việc này trôi đi như thế được! Cậu ta nhất định phải có một lời giải thích!”
“Anh nói là tôi ta cho Diệp Vấn Khinh?” – ánh mắt Quách Sơn cuối cùng cũng hướng về phía Phùng Đức, nhưng ông ta chỉ cảm thấy khí lạnh thấu xương, toàn thân bủn rủn. Uy áp này chẳng phải là thứ có thể dễ dàng chịu đựng. – “Cậu không cần phải nhiều lời! Hoàn thành hết báo cáo cho bên cao tầng đi!”
Nói rồi, ông quay sang Diệp Vấn Khinh, chờ cho đến khi cửa phòng được đóng lại mới mở lời với anh.
“Cậu biết mình mắc sai lầm gì chưa?” – âm thanh lạnh lẽo vang vọng khắp căn phòng, như tiếng chuông đồng đánh thẳng vào tâm trí Diệp Vấn Khinh khiến anh muốn ngã khuỵ.
Lỗi lầm anh phạm phải không thể chỉ xin lỗi là bù đắp được.
“Quách Trung đang ở trung tâm nghiên cứu, cậu nói xem giờ nó thế nào?”