- ---------------------------------------------kieumachnaf
Từ Lộ Vi từ sơn trại Minh Nguyệt trở về, liền mất ngủ mấy ngày.
Có ba việc làm cho cô phiền lòng.
Thứ nhất là lúc trước ở ngoài sơn trại Minh nguyệt, cô đi ra khỏi phòng kho, lửa bùng cháy dữ dội, Tư Lộ Vi nhìn thấy thi thể nằm đầy trên mặt đất.
Thẩm Nghiên Sơn quả nhiên làm theo kế hoạch, đụng đến chỗ ở của tên cầm đầu. Thật khéo léo, tất cả bọn cầm đầu đều ở đó, kỹ thuật bắn súng của hắn vô cùng tốt, một súng một người giết hết toàn bộ bọn chúng.
Còn lại mấy người kia, quả nhiên chỉ là hạt cát, giống như dê rừng không hề có lòng phản kháng, cầu xin anh tha mạng.
Bọn người Tư Đại Trang từ sau núi đi lên, giết chết mấy người ở trạm gác.
Thẩm Nghiên Sơn mang tới được mười mấy người, đem tất cả bọn thổ phỉ trong sơn trại trói lại hết, nói là muốn dẫn bọn họ đi đến quan phủ đầu hàng.
Mà đến khi thật sự trói lại hết rồi, thì Thẩm Nghiên Sơn cho người lấy súng giết hết, nam nữ già trẻ đều chết hết.
Lúc ấy anh nói: _ "Nếu giữ bọn thổ phỉ lại thì đó là tai họa, thuyết phục bọn họ đầu hàng thì cũng là binh lính du côn, không trung thành. Chúng ta vì dân trừ hại."
Tư Lộ Vi nhìn thi thể đầy đất, sợ tới mức cả người phát run, sau đó Thẩm Nghiên Sơn ôm cô xuống núi, mới vừa đi đến cổng sơn trại, cô lại bắt đầu hét chói tai.
Ở cổng sơn trại treo sáu người, tất cả đều bị chặt hết chân tay, máu tươi thấm vào mặt đất nên chuyển thành màu đen.
Tư Lộ Vi sợ tới mức phải trốn tránh, Thẩm Nghiên Sơn giữ lấy cằm của cô: _ "Nai con, nhìn xem đó là chữ gì?"
Cô gian nan mở to mắt, người bị treo ở cổng là sáu tên cầm đầu, toàn bộ phần ngực bị đao khắc thành chữ.
Máu chảy ra khắp nơi, mơ hồ có thể nhìn ra chữ: _ "Thẩm".
_ "Đúng" giọng nói của Thẩm Nghiên Sơn rất lãnh đạm, _ "Đây là họ của tôi."
Hàm răng của Tư Lộ Vi rung lên, Cô gian nan nhìn hắn nói: _ "Anh thật sự...Thật tàn nhẫn! Không ai bằng!"
Thẩm Nghiên Sơn ôm sát vai cô, cúi người hôn xuống thái dương của cô: _ "Đại trượng phu không tàn nhẫn, thì đại sự khó thành."
Chuyện thứ hai, đó là anh không chịu trả giấy bán thân cho cô.
Tư Lộ Vi tranh luận, anh nói: _ "Lúc ấy tôi đã nói, nếu em làm tôi vừa lòng... Nai con, lần này tôi không vừa lòng, em chỉ làm qua loa đại khái, Lần sau nếu em biểu hiện tốt, tôi lại đưa cho em."
Anh được lợi mà còn nuốt lời.
Tư Lộ Vi phát hiện, trong lời nói của anh không có cái gì để có thể tin tưởng được.
Chuyện thứ ba, chính là anh quả nhiên đi làm binh lính, cũng đem mười mấy thuộc hạ đó dẫn theo.
Anh đến sơn trại Minh Nguyệt, cướp về được rất nhiều thứ tốt, có thuốc phiện, vàng thỏi, đại dương, anh giữ lại tám phần cho mình, suốt đêm ở trong phòng nhà cô đào hầm, rồi mua thêm một két sắt.
Còn lại hai phần, cũng rất là hậu hĩnh, tính cả súng ống đạn dược, anh đưa cho đội trưởng Thẩm của đoàn đóng quân.
Thổ phỉ anh bắt được, cũng đồng ý đem công lao tặng lại cho một sư đoàn trưởng, chính mình thì không ra mặt, đúng lúc sư đoàn trưởng đó cũng họ Thẩm.
Sư đoàn trưởng hết sức cao hứng, đầu của thổ phỉ là chiến tích, súng là vũ khí, hai thứ tuy khác biệt nhưng đều quan trọng, hắn đang cùng nhị đoàn trưởng tranh chấp nội bộ, thật sự rất cần thứ đó.
Hắn cho Thẩm Nghiên Sơn làm đoàn trưởng của tiểu đoàn 9, đưa cho anh một bộ quân trang đặc biệt đẹp.
Đốc quân Nam Xương là một người chú trọng, thích học theo nước Đức, toàn bộ quân trang nếu không rườm rà và đẹp là không được, quân lính có chút tướng mạo đoan chính khi mang vào thì khí phách uy vũ, tỏa sáng rực rỡ.
Những thuộc hạ cũ của Thẩm Nghiên Sơn đều trở thành binh lính, chỉ có anh trai Tư Lộ Vi trở thành phó quan của anh.
Tư Lộ Vi không cảm thấy cao hứng một chút nào cả, bởi vì chỉ là một côn đồ nhỏ nhưng mà lại khi dễ tiểu thương, người bán hàng rong, mà bây giờ tham gia vào quân đội, thì tương lai còn muốn giết người, tàn sát hàng loạt người dân trong thành, đó là tội nghiệt lớn.
Pháo súng không có mắt, anh trai cô lại ngốc, không biết có thể sống được bao lâu.
Thẩm Nghiên Sơn là người tàn nhẫn, không có chữ tín, ích kỷ, làm cho Tư Lộ Vi thật sự sợ hãi.
Thẩm Nghiên Sơn mang theo thuộc hạ gia nhập quân ngũ, ngày hôm sau anh cũng với Tư Đại Trang đã trở về.
Tư Lộ Vi rất kinh ngạc: _ "Anh không ở lại doanh trại sao?"
_ "Nếu ở mặt trận chiến tranh, chắc chắn phải ở lại doanh trại, nhưng đây là nơi đóng quân. Các sĩ quan đoàn trưởng trở lên đều có nhà ở, tôi mỗi ngày đều về nhà." Thẩm Nghiên Sơn nói
Anh về nhà ở, Tư Đại Trang là phó quan bên cạnh anh, cũng về nhà.
Trách không được Thẩm Nghiên Sơn liều lĩnh đến hang ổ của bọn thổ phỉ đánh cướp.
Căn cứ vào tâm cơ cùng kỹ thuật bắn súng của anh, chẳng sợ phải làm một binh lính tầm thường, rồi rất nhanh sẽ đứng đầu. Nhưng mà, khi trở thành rồi thì không được tự do đi lại, anh sẽ luyến tiếc những ngày ở đây.
Tư Lộ Vi hoàn toàn bị anh khống chế.
Cô trầm mặc, trong lòng nhớ tới câu anh trai hay nói bên miệng: 'Chết tiệt!'
Tình cảnh này, cũng chỉ có những lời này mới biểu đạt được tâm tình.
Thẩm Nghiên Sơn cầm ra giấy tờ mua bán nhà, đưa cho Tư Lộ Vi: _ "Nhà này tôi đã mua lại, em cầm lấy, sau này không cần phải trả tiền thuê nhà nữa."
Tư Lộ Vi nhíu mày.
Lúc trước bọn họ thuê nhà này, chủ nhà là một cặp vợ chồng khoảng năm mươi tuổi có một đứa con gái đã lấy chồng, là người luôn giữ phép tắc.
Cha Tư Lộ Vi là một gã lưu manh, thường xuyên không đưa đủ tiền nhà, hai vợ chồng chủ nhà cũng không giám đến đòi.
Lúc mẹ còn sống, liều sống liều chết kiếm tiền, nên các hàng xóm láng giềng đều kính nể bà. Sau này mẹ qua đời, Tư Lộ Vi lớn dần, cũng bắt ép Tư Đại Trang đúng hạn phải lấy tiền ra, lớn thêm một chút, chính cô cũng tự kiếm ra tiền.
_ " Anh không phải bắt nạt người ta chứ?" Tư Lộ Vi hỏi.
_ "Không có, tôi chỉ trả giá vài lần." Thẩm Nghiên Sơn nói.
Tư Đại Trang ở bên cạnh nói: _ "Đưa cho ba trăm đại dương đấy. Căn nhà rách nát này, một trăm đại dương cũng không đáng. Ba trăm đại dương chúng ta có thể mua căn nhà lớn hơn."
Giọng nói Tư Lộ Vi nhẹ nhõm: _ "Bọn họ vẫn luôn đối xử tốt với chúng ta, chừng đó cũng không quá đáng."
Thẩm Nghiên Sơn vuốt cằm: _ "Đừng nói một căn nhà lớn, chúng ta cũng có thể mua được một ngàn tám trăm căn. Nhưng mà, trước mắt nên sống như những quan chức khác, sống cúi đầu một chút."
Tư Đại Trang hì hì cười ngây ngô: _ "Ngũ ca, anh không phải làm đoàn trưởng sao?"
_ "Đoàn trưởng thì tính là gì." Thẩm Nghiên Sơn chậm rãi châm một điếu thuốc, _ "Tôi phải làm *tổng thống*."
(***chữ hán là 总统'' nghĩa là tổng thống, chủ tịch. Và cuối thời nhà Thanh thì người đứng đầu quân đội được gọi là tổng thống... bạn nào muốn hiểu rõ thì tra thêm mình chỉ ghi gọn thế thôi, mn gõ '总统' là ra nha!***)
Tư Đại Trang ngây ngốc hỏi:
_ "Cái gì là tổng thống?"
Tư Lộ Vi: "..."
Cô im lặng rồi đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy Thẩm Nghiên Sơn thật đáng sợ.
Từ Phong Thanh đã dạy cô 'Một tướng nên công chết vạn người', anh có dã tâm như thế, lại có thủ đoạn, còn có thể chết được sao, tương lai sẽ có không biết bao nhiêu sinh linh bị áp đảo?
Ma quỷ lẽ ra phải trở về địa ngục, là cô và anh cô từng bước kéo anh trở lại.
Chỉ mới chớp mắt, đã đến tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng bức.
Vào thứ sáu hàng tuần Tư Lộ Vi sẽ đến tiệm cơm, giúp đỡ làm vài món ăn, và lấy tiền công mà Từ gia đưa cho cô, tuy rằng Ngũ ca nếu cô không cần chu cấp cho gia đình.
Từ Phong Thanh lần trước trở về, ở được hai ngày rồi đi Nam Xương.
Đường xá xa xôi, không biết lần sau khi nào trở về.
Vào ngày thứ ba của tháng bảy, Thẩm Nghiên Sơn kết thúc một ngày huấn luyện, và đi uống rượu với một số sĩ quan đứng đầu trong doanh trại.
Anh uống rượu, về nhà ngồi ở trong sân ngẩn người.
Tư Lộ Vi lấy nước cho anh tắm rửa, anh đột nhiên kéo tay Tư Lộ Vi lại: _ "Ngày bảy tháng bảy là sinh nhật tôi, hai mươi ba tuổi!"
Đúng lúc Tư Đại Trang nghe được.
_ "Ngũ ca, sinh nhật anh chúng ta cùng vui vẻ." Tư Đại Trang xoa tay thích thú.
_ "Muốn cùng vui vẻ." giọng nói của Thẩm Nghiên Sơn mơ hồ không rõ, "Nai con, em cũng phải đi!'
Sáng sớm hôm sau, anh đã quên luôn chuyện đó.
Tư Đại Trang cố ý hỏi anh: _ "Ngũ ca, thế tiệc rượu tổ chức ở đâu?"
Vẻ mặt của Thẩm Nghiên Sơn có chút cô đơn.
Nếu không say, anh chắc chắn sẽ không nhắc đến. Nhưng bây giờ nói ra, đám tay chân dưới trướng của anh đòi lôi kéo, mượn tên tuổi để bọn họ sống một cuộc sống vui sướng.
_ "Đặt những phòng trang nhã ở những tửu lâu tốt nhất." Thẩm Nghiên Sơn nói, _ "Nai con, em cũng phải đi, đến lúc đó tôi cho người đặt một cái bình phong, em ngồi ở sau đó ăn."
_ "Tôi đi đây." Thẩm Nghiên Sơn đứng lên rồi đi, chỉ để lại những lời này.
***Vote để ủng hộ mình nhé! Thank mn nhìu! <3***