Tập đoàn Hằng Đại.
Bên trong phòng làm việc, Lưu Minh Lãng đang tập trung xem xét mấy bản số liệu.
Kinh tế năm nay tăng trưởng mạnh mẽ hơn so với những năm trước rất nhiều, trong quý 3 vừa qua Hằng Đại nhờ sở hữu các thương hiệu nổi tiếng như White Rose, Lily, Daisy,…đã ghi nhận doanh thu ròng tăng 16,9% cao hơn mức dự báo 12% của giới phân tích đã đưa ra trước đó.
Nếu năm sau kinh tế vẫn không có gì thay đổi thì doanh thu dự kiến sẽ còn tiếp tục đạt lên 12%.
Hắn thở phào một hơi rồi đưa tay tháo mắc kính ra, đôi mắt kia không đeo kính toát lên một vẻ đẹp tinh tế rất cuốn hút, bức tường bên cạnh được thay bằng tấm cửa kính trong suốt chiếu nắng vào một nửa làm căn phòng trở nên lung linh ánh vàng.
Ngón tay thô dài của hắn cứ gõ gõ lên mặt bàn giống như đang chờ đợi điều gì đó, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài liền tập trung tinh thần lại.
“Cửa không khóa, mời vào!”
Một người đàn ông mặc vest đen đi vào trên tay còn xách một chiếc túi công sở nam cùng màu, hắn bước đến bàn làm việc của Lưu Minh Lãng nói:
“Lưu tổng, tôi có tin vui dành cho anh đây!”
“Tin vui? Là tin vui gì, anh nói nghe xem!”
“Tôi đã tìm được một cô gái rất thích hợp để làm người mẫu đại diện cho dòng sản phẩm Jasmine rồi.”
“Anh nói tìm được rồi hả?”
“Không sai, không những thích hợp mà còn rất xinh đẹp nữa, để tôi cho anh xem!”
Người nọ nói xong liền kéo khóa ngăn nhỏ của chiếc túi lấy ra hơn một chục bức ảnh để tới trước bàn Lưu Minh Lãng. Hắn cầm lên xem thì lại vô thức nhìn đắm đuối, quên mất luôn cả mọi thứ xung quanh.
Trong ảnh là một thiếu nữ bên hoa nhài, cô gái tết tóc một bên, mái tóc mềm mại óng ả như mây trắng dịu dàng, chiếc váy màu xanh nước biển nhẹ mang đến cho người ta một cảm giác bình yên vô tận, giống như một nữ thần bước ra từ đại dương toát lên vẻ đẹp đầy riêng biệt cùng vô vàn những bí ẩn.
Không sai! thiếu nữ trong ảnh là Thiến Vy nhưng Lưu Minh Lãng thì không hề biết cô là ai.
Nụ cười kia phải nói là bao nhiêu hoa tươi trải khắp thế gian này cũng không sánh bằng, thanh nhã thoát tục làm say lòng người, đôi mắt cô gái đẹp như sao trời lấp lánh như những vì tinh tú, con ngươi bên trong đen láy sâu thẳm đẹp tựa dãy thiên hà.
Bên cạnh còn có những đóa hoa nhài trắng tinh khôi tô lên cho thiếu nữ thêm phần ngây thơ, thanh khiết, những hành động của cô gái trong từng bức ảnh tuy đơn giản nhưng lại níu chặt lấy lòng hắn, trong phút chốc tim lại đập lên thình thịch.
Đời này Lưu Minh Lãng chưa bao giờ nhìn thật lâu thật kỹ một cô gái nào đến như vậy, chỉ hận không thể ngay lập tức cưới nàng về làm vợ, nhan sắc khuynh thành khiến người nhìn vào chỉ muốn bảo vệ che chở cả đời.
Làm hắn thấy cô giống hệt nàng Lịch Uyển trong cuốn tiểu thuyết “Phúc Mỏng Mệnh Bạc” của tác giả Đường Nhan mà hồi nhỏ hắn từng đọc.
( Sở dĩ Lưu Minh Lãng thấy giống là vì bài thơ “Họa Giai Nhân” trong cuốn tiểu thuyết đó, có bảy câu thơ ngắn nói về nhân vật này, trùng hợp lại khá giống Thiến Vy.
Nàng là ai?
Chẳng cần chi son phấn má hồng,
Say trong hương hoa, tươi cười yểu điệu,
Mặc cho mây cuộn gió thổi vẫn cứ ung dung xinh đẹp,
Là ai đang họa dáng nàng?
Một chun rượu đắng, uống cạn tình si,
Một chun rượu đắng, nguyện nàng trầm luân.)
Người nọ thấy hắn cứ nhìn chăm chú bức ảnh không chớp mắt vì vậy không ngừng kêu.
“Lưu tổng! Lưu tổng!..”
Lưu Minh Lãng đang để hồn ở nơi nào, ngay cả bản thân cũng không hề biết rằng mình đã bị thiếu nữ trong bức ảnh kia câu hồn đoạt phách. Nghe thấy tiếng đó mới dần hồi phục lại tinh thần nhìn hắn nói:
“Anh gặp được cô gái này ở đâu vậy?”
“Tôi tình cờ bắt gặp cô gái này ở khu chợ Bách Hoa, nói thật nha, lần đầu tiên khi nhìn thấy cô gái này tôi cũng phải hồn lìa khỏi xác giống như anh lúc nãy vậy đấy.”
Lưu Minh Lãng lại thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Vậy anh có biệt lai lịch của cô gái này không?”
“Không biết, tôi cứ lo chụp ảnh rồi xem ảnh, khi nhìn lại thì không còn thấy cô ấy đâu nữa, mà phải nói cô ấy thật sự rất hợp với Jasmine đó.”
“Ừm, đúng là rất hợp với Jasmine.”
Bây giờ thì hắn đã tìm được người đại diện thích hợp cho Jasmine rồi, chỉ cần gặp và đưa cô gái này đến trước mặt Dịch Kính Đình thì ngay lập tức vị trí CEO sẽ thuộc về hắn.
Nhưng đáng tiếc đây chỉ là một vở kịch mà Dịch Kính Đình dày công sắp xếp để đưa Dịch Thừa Phong quay lại Hằng Đại mà thôi, kỳ thực mà nói hắn cũng chẳng mấy hứng thú với cái ghế đó, chẳng qua có câu tiễn phật tiễn tới Tây Thiên, giúp người phải giúp tới cùng.
Ngay cả một người ngoài như Lưu Minh Lãng mà vẫn nhìn ra được Dịch Kính Đình đối với Dịch Thừa Phong là như thế nào, nhưng hắn thật sự không thể hiểu nổi tại sao Dịch Kính Đình lại lằng nhằng rắc rối như vậy, cứ trực tiếp cho anh ta quay lại Hằng Đại là được rồi không phải sao, còn bắt phải tìm người mẫu đại diện gì đó.
Thật sự không thể hiểu nổi hai cha con này đang diễn tuồng gì. Mà thôi kệ đi, chuyện giữa cha con bọn họ hắn cũng không rảnh để quan tâm, đã hứa giúp Dịch Kính Đình rồi thì phải làm cho tròn, cũng không biết Dịch Thừa Phong đã tìm được cô người mẫu nào chưa, để hắn còn biết mà diễn tuồng.