Trần Phan Nhi: con vừa nói cái gì mẹ ruột của con là tương hảo hảo sao con có nhầm không không phải mẹ ruột con là dương thủy lệ sao
Trần Phan Thảo: không phải đâu cô
Trần Phan Nhi: nhưng sao con biết cha con biết chưa
Trần Phan Thảo: cũng đang nghi ngờ ấy
Trần Phan Nhi: à vậy hả con nghỉ ngơi đi cô ra ngoài chút tí nữa cô về ha không ai được nhốt con bé nữa
Người hầu: dạ cô chủ
Trong phía bên của trường
Trần Phan Trường: điều tra sao rồi có phải cô gái đó là mẹ của con gái tôi không
Ngọc thư ký: theo điều tra của tôi là xác nhận ADN đúng cô tương tiểu thư là mẹ của con chủ tịch
Trần Phan Trường: cái gì cô không nhận lầm người sao
Ngọc thư ký: không xác nhận là đúng
Dương Thủy Lệ: anh à con gái em không muốn gặp em
Trần Phan Trường: cô làm gì con bé không muốn gặp cô chứ chứ không phải cô là mẹ ruột của con bé sao hay là cô không phải mẹ ruột của con bé
Dương Thủy Lệ: *suy nghĩ* cái gì, sao có thể chứ em là mẹ của con bé mà
Trần Phan Trường: thư ký cô mau ra ngoài trước đi
Ngọc thư ký: dạ chủ tịch cô ta xong dám giả mạo mẹ ruột của tiểu thư
Trần Phan Trường: cô nói thật xem cô có phải là mẹ ruột của con tôi không
Dương Thủy Lệ: em là mẹ ruột của con anh mà
Trần Phan Trường: mẹ ruột sao
*Suy nghĩ của tác giả*Lời của tổng tài rất nặng nề không khống chế trà xanh à mau nói thiệt đi trước khi cô bị tổng tài ném cô xuống biển lửa
Trần Phan Trường: cô nói tôi tin sao
Dương Thủy Lệ: sao có thể chứ anh phải tin em chứ
Trần Phan Trường: tin cô cô mau nhìn ADN của mình và con của tôi đi không hợp rốt cuộc mẹ ruột của con bé là ai nếu cô nói ra tôi tạm nhẹ và thả cô ra tôi không truy cứu cô nếu cô nói dối thì cô biết hậu quả rồi đó
Dương Thủy Lệ: em không có lựa chọn nào khác cô ấy là bạn của em cô ấy sinh non nên sức khỏe yếu cô ấy mới sinh ra đã chết rồi em thấy con bé còn nhỏ tội nghiệp cho nên em mới kiếm anh là cha ruột của con bé lúc cô ấy chết còn kêu em là mẹ ruột của con bé để có thể chăm sóc và yêu thương con bé hơn em không muốn lợi dụng anh đâu em muốn tròn trách nhiệm chăm sóc con bé để bạn em có thể nhìn suối vàng yên nghỉ
Trần Phan Trường: cô nói thật sao
Dương Thủy Lệ: đúng rồi anh em nói hoàn toàn sự thật *suy nghĩ* anh ta mắc bẫy mình rồi tương hảo hảo cô đừng hòng tôi nói cô là mẹ ruột của con bé đó ay da sao vậy anh
Trần Phan Trường: cô cũng hay thiệt tự biên tự diễn cô cũng khiếu diễn xuất đấy cô nghĩ tôi tin chắc cô gái đó chết sao
Dương Thủy Lệ: đúng rồi anh
Trần Phan Trường: cô nhìn đi cô gái đó là tương hảo hảo đấy cô ấy còn sống sờ sờ ở đó mà cô kiêu người ta chết sao cô nói với bạn cô mà cô không thấy thẹn sao
Dương Thủy Lệ: em không có *suy nghĩ* sao có thể chứ mình xóa sạch dấu vết rồi mà sao có thể anh ta tìm được chứ
Trần Phan Trường: tôi nói ngay từ đầu rồi cô nên nói sự thật đi tôi sẽ tha cho cô cô phải tự biện tự diễn làm gì chứ người đâu đưa cô ta ra ngoài từ giờ trở đi nhà họ dương phá sản cho tôi không ai hợp tác với nhà họ dương nữa
Ngọc thư ký: dạ chủ tịch haizzz thêm một người chèo cao nữa
Dương Thủy Lệ: anh trường anh mau tha cho em đi em biết lỗi rồi
Trần Phan Trường: đúng là mình để cô ta điều khiển mình suốt sáu năm thư ký cô mời tương tiểu thư cho tôi
Ngọc thư ký: dạ chủ tịch cô tương tiểu thư chủ tịch chúng tôi mời cô một chuyến
Tương Hảo Hảo: gì anh ta muốn gặp tôi sao
Ngọc thư ký: đúng rồi tương tiểu thư chủ tịch cô tương tiểu thư đã tới
Trần Phan Trường: được rồi cô ra ngoài đi
Ngọc thư ký: dạ chủ tịch
Tương Hảo Hảo: anh muốn gặp tôi chi
Trần Phan Trường: tôi muốn cho cô coi
Tương Hảo Hảo: cho tôi coi cái gì sao có thể chứ