Dương Ngọc Trinh: dạ thưa cô con tiện nhân hảo hảo lại dùm mê thuốc lúc giữ anh trường ở lại bên cạnh cô ta
Huỳnh Ngọc Trinh: sao cô ta dám chứ được rồi trinh để cô dạy cho cô ta một bài học quản gia
Quản gia: dạ vâng thưa bà chủ
Huỳnh Ngọc Trinh: mau tìm hiểu lai lịch về cô ta cho tôi
Quản gia: dạ vâng thưa bà chủ
Huỳnh Ngọc Trinh: cô ta cũng có lá gan lớn vẫn ở lại bên cạnh
Trần Phan Trường: em à hôm nay anh chưa hưng phấn
Tương Hảo Hảo: cái gì hồi hôm qua anh làm cho tôi đi không nổi anh định làm gì nữa
Trần Phan Trường: đương nhiên làm thêm 1 hiệp nữa là được
Tương Hảo Hảo: trường anh là trâu hay sao
Trần Phan Trường: đương nhiên anh là trâu rồi
Thêm một hiệp nữa chắc mọi người nghĩ sẽ như thế nào rồi
Huỳnh Ngọc Trinh: sao điều tra tới đâu rồi quản gia
Quản gia: tôi điều tra xuất thân từ cô gái này hình như mẹ là trùng nhi thưa bà
Huỳnh Ngọc Trinh: cái gì ông nói là trùng nhi sao cô ta lại là con của bạn thân tôi được chứ ông điều tra chính xác chưa
Quản gia: vâng thưa bà tôi điều tra chính xác rồi bà
Huỳnh Ngọc Trinh: không thể tin được mau bắt chuyến máy bay về việt nam cho tôi nhanh lên
Quản gia: dạ vâng thưa bà
Quản gia: dạ thưa bà bạn của người tới
Trùng Nhi: ai cơ
Quản gia: dạ người đó tự xưng là nhà họ trần
Trùng Nhi: mời người đó vào
Quản gia: dạ vâng
Huỳnh Ngọc Trinh: xin chào người bạn của tôi lâu rồi không gặp
Trùng Nhi: cũng lâu rồi không gặp bạn khỏe không
Huỳnh Ngọc Trinh: đương nhiên mình khỏe rồi
*Sao mà giống mùi cà khịa của hai sui gia quá vậy*
Trùng Nhi: hôm nay qua thăm tui chắc có chuyện gì đúng không
Huỳnh Ngọc Trinh: ờ cũng không có gì quan trọng mà con gái lớn của bà đâu sao tôi không thấy vậy
Trùng Nhi: con bé còn chưa chịu về nước nữa nó cứ ở bển với ba nó không à
Huỳnh Ngọc Trinh: vậy sao haizzz tôi cũng rầu ghê luôn đấy
Trùng Nhi: bà rầu chuyện gì
Huỳnh Ngọc Trinh: thì thằng con trai của tôi nghĩ sao rước một con quê mùa để làm vợ của mình đành vậy nó không nghe lời tôi, tôi mới đau chứ
Trùng Nhi: à vậy hả * thiệt chứ nghĩ sao nói con gái của mình giống như tiểu tam vậy*
Huỳnh Ngọc Trinh: thì đó thằng con trai của tôi như mắt như mù mới lấy con gái vừa quê mùa không biết chữ nghĩa gì hết sao xứng đáng với gia đình gia giáo được chứ tôi nói thằng bé bỏ đi không chịu cứ đâm đầu vào chi không biết nữa mà con gái của bà cũng về sớm đi coi chừng con quê mùa nó mà có được trái tim của thằng con trai thì khó mà buông bỏ đấy
Trùng Nhi: đủ rồi bà nghĩ sao nói con gái của tôi quê mùa vậy hả con gái của tôi cũng ra nước ngoài học bằng con trai của bà tưởng con trai của bà ngon hả cũng không bằng một góc của con gái của tôi chẳng qua nó mang cốt nhục của dòng họ nhà bà thôi chứ hôn ước với con trai của bà, mà bà không xem con gái của tôi như giẻ rách như vậy tôi kêu con gái của tôi mang cháu về đây tôi đủ xoay chăm sóc cả hai mẹ con, còn hơn có một người mẹ chồng như thế
Quản gia: bà ơi bình tĩnh lại bà nói hết ra rồi
Trùng Nhi: thôi chết lỡ mồm rồi tại bà chứ ai nói xấu con gái của tôi sao mà tôi im lặng được chứ
Huỳnh Ngọc Trinh: bà nói cũng đúng tôi chỉ thử lòng bà thôi không ngờ bà lộ nhanh thiệt đấy thì ra con gái đầu của bà là Lê Thị Mỹ Hảo mà đổi sang Tương Hảo Hảo, tôi không hiểu tại sao bà lại đổi tên như vậy
Trùng Nhi: gia đình tôi có lý do mới đổi hết họ của con gái tôi
Huỳnh Ngọc Trinh: vậy chồng và con bà cũng đổi y chang như vậy ư
Trùng Nhi: đúng rồi tại vì năm xưa vụ tai nạn đó là có người cố ý hại con bé cho nên vì di chúc của má tôi để lại cho cháu ngoại là con bé cho nên vụ tai nạn đó là cố ý giết con bé
Huỳnh Ngọc Trinh: vậy là mười năm trước là đứa con trai của tôi và đứa con gái của ba nhưng
Trùng Nhi: nhưng không ngờ con bé chỉ là bị đầu thôi nhưng khi con bé tỉnh dậy không ngừng khóc vì sát hại ông ngoại là cha của tôi vì họ dàn cảnh để giết con bé đồng thời tôi và chồng tôi đổi tên hết để về Việt Nam có thể sống dưới thân phận là nhà họ tương
Huỳnh Ngọc Trinh: vậy mà mấy năm trước khi tai nạn đó xảy ra tôi cứ tưởng là con bé chết cho nên
Trùng Nhi: sao bà biết tung tích của con bé vậy
Huỳnh Ngọc Trinh: bởi vì nhà họ trần chúng tôi phát triển mạnh cho nên tìm kiếm một người hoặc thân phận như thế nào lẽ chúng tôi không tìm ra được sao
Trùng Nhi: cậu nói cũng đúng
Huỳnh Ngọc Trinh: giờ gia đình cậu che giấu con bé suốt đời sao
Trùng Nhi: khi mà chúng tôi có đủ bằng chứng chứng minh con gái tôi không phải là kẻ giết người giết chết ba tôi và cũng sẽ tìm ra bằng chứng để vụ tai nạn xe mười năm trước, nhưng mà cậu giữ bí mật giúp tớ nha được không.
Huỳnh Ngọc Trinh: đương nhiên là được cậu là bạn của tớ mà tớ sẽ cố gắng hết sức mình
Trùng Nhi: và không có dụ ăn hiếp con dâu mình nha không thôi mình ôm con bé bỏ chồng ở bên ngoại nha
Huỳnh Ngọc Trinh: đương nhiên cậu sẽ không ôm con dâu của tớ được đâu
Trùng Nhi: cậu đói chưa ở lại cùng với tớ ăn cơm cho vui nha
Huỳnh Ngọc Trinh: đương nhiên rồi để tớ gọi thằng con trai của tớ qua nhà vợ tương lai nha
Trùng Nhi: tớ cũng gọi chon con bé dẫn hai đứa nhỏ về nữa
Huỳnh Ngọc Trinh: ừm nhất trí là vậy
Trùng Nhi: quản gia kêu xuống bếp làm đồ ăn thật thịnh soạn cho tôi nha
Quản gia: dạ vâng thưa bà chủ
Trùng Nhi: alo con gái à hôm nay mẹ có khách bạn mẹ muốn găp con cả mẹ muốn gặp con con về nhà nha
Tương Hảo Hảo: nhưng mà
Trùng Nhi: nhưng nhị gì nữa mau về gấp cho mẹ
Tương Hảo Hảo: dạ được mẹ *mẹ bị làm sao vậy tự nhiên gọi điện kêu mình về gấp là sao* hai đứa về nhà ngoại chơi không.
Trần Phan Thảo: vâng mẹ ở đó có bánh ngọt không mẹ.
Tương Hiếu: em lại suy nghĩ bánh ngọt nữa hả, em ăn ít thôi.
Trần Phan Thảo: em không chịu em không muốn ăn ít đâu.
Tương hảo Hảo: được rồi hai đứa theo mẹ nha.
Thảo,Hiếu: vâng mẹ
Huỳnh Ngọc Trinh: con trai của mẹ mau tới căn nhà này xem mắt nè con
Trần Phan Trường: mẹ lại nữa con không muốn kết hôn với người con gái khác đâu mẹ đừng có quản con nữa.
Huỳnh Ngọc Trinh: mẹ mày quản con sao mau tới địa chỉ này cho mẹ.
Trần Phan Trường: xin lỗi mẹ nha con có việc bận rồi.
Huỳnh Ngọc Trinh: hôm nay mẹ mới về nước mà con không gặp mẹ sao, thân già này phải đợi thằng con trai như này chứ.
Trần Phan Trường: được rồi con sẽ đến mẹ gửi địa chỉ cho con nha.
Huỳnh Ngọc Trinh: được rồi con trai của mẹ.
Trần Phan Trường: alo hảo hảo tối nay anh có việc cho nên anh không về được nha.
Tương Hảo Hảo: em cũng vậy
Trần Phan Trường: em có việc gì chứ.
Tương Hảo Hảo: vậy anh có việc gì sao mà anh không về chứ
Trần Phan Trường: mẹ anh về nước cho nên anh gặp bà ấy
Tương Hảo Hảo: em cũng vậy mẹ em kêu chở hai đứa nhỏ về nhà chơi với ngoại hai đứa.
Trần Phan Trường: vậy em đi đường cẩn thận nha.
Tương Hảo Hảo: ừm em biết rồi em đi nha.
Trần Phan Trường: ừm.
Quản gia: chào đạ tiểu thư bà chủ đang đợi người chào tiểu thái tử và công chúa.
Tương Hảo Hảo: cảm ơn ông quản gia nhiều
Quản gia: không có gì đâu thưa người bà chủ đang đợi đại tiểu thư ở trong bếp.
Tương Hảo Hảo: đi thôi hai đứa.
Hiếu,Thảo: dạ vâng mẹ.
Trùng Nhi: hai đứa cháu gái ngoại bảo bối của ta hai đứa ta cho hai đứa một bất ngờ
Trần Phan Thảo: thiệt hả bà có bánh ngọt không bà
Trùng Nhi: đương nhiên con tới đây bà có chuẩn bị bánh ngọt cho con mà yên tâm nha.
Trân Phan Thảo: dạ vâng bà.
Trùng Nhi: hảo hảo con vô đây.
Tương Hảo Hảo: dạ vâng mẹ.
Huỳnh Ngọc Trinh: ôi hai đứa cháu nội của ta lâu rồi không gặp hai đứa nhớ ta chứ.
Tương Hảo Hảo: ủa sao mẹ của anh ấy ở đây chứ, mẹ ơi.
Trùng Nhi: sao con
Huỳnh Ngọc Trinh: khách của mẹ là cô ấy sao mẹ.
Trùng Nhi: đúng rồi con
Tương Hảo Hảo: vậy mẹ kêu con về đây làm gì vậy mẹ
Trùng Nhi: đương nhiên là về ăn với mẹ rồi.
Tương Hảo Hảo: nhưng mà
Trùng Nhi: nhưng nhị gì nữa ăn uống thôi.
Huỳnh Ngọc Trinh: khoan đã chờ con trai tôi đến đã.
Tương Hảo Hảo: con chào cô ạ
Huỳnh Ngọc Trinh: chào cô gì kêu ta bằng mẹ đi dù sao con có hai đứa con rồi kêu cô cô ngại lắm.
Tương Hảo Hảo: à dạ cũng được dạ con chào mẹ.
Huỳnh Ngọc Trinh: ôi con dâu của ta không biết tại sao ngày lần đầu tiên gặp con bé không nhận ra con bé hồi nhỏ mình thích chơi con bé nhất nhỉ.
Quản gia: dạ thưa bà chủ có một cậu tới trước cổng bà
Trùng Nhi: vậy hả cho cậu ấy vô đi
Quản gia: dạ vâng thưa bà, bà chủ kêu tôi đưa cậu
Trần Phan Trường: cảm ơn chú nhiều.
Huỳnh Ngọc Trinh: trời con trai tới gì lâu thế ta ở đây đợi lâu con có biết không.
Trần Phan Trường: con chào cô mẹ kêu con tới đây làm gì chứ
Huỳnh Ngọc Trinh: thì đương nhiên ta muốn gặp con gái của cô ấy rồi
Trần Phan Trường: mẹ à con không muốn xem mắt đâu
Huỳnh Ngọc Trinh: con nói thiệt chứ con chưa gặp con gái của bạn mẹ mà con tự tin ghê.
Trần Phan Trường: con nói mẹ rồi con xin lỗi cô nha, mẹ con không muốn xem mắt con có gia đình rồi mẹ hãy nhớ kĩ.
Huỳnh Ngọc Trinh: tại sao con lại muốn con bé quê mùa nó quan trọng hơn con vậy.
Trần Phan Trường: tại vì cô ấy mới là ánh sáng của cuộc đời của con là tình yêu duy nhất của con cuộc đời của con, con xin lỗi cô và mẹ con không xem mắt theo mẹ theo yêu cầu của mẹ đâu, con xin lỗi con về trước đây.
Huỳnh Ngọc Trinh: khoan đã con không xem cô bé đó rồi hãy đi hả.
Trần Phan Trường: mẹ ở lại xem đi con đi về trước đây.
Trần Phan Thảo: ba à ba không muốn xem mắt sao
Trần Phan Trường: sao con ở đây chứ mẹ kêu con bé qua đây để con đồng ý sao mẹ
Tương Hiếu: ba à ba không muốn mẹ sao.
Trần Phan Trường: đương nhiên ba muốn mẹ rồi mà sao hai đứa ở đây chứ mẹ con đâu.
Tương Hảo Hảo: em ở đây
Trần Phan Trường: chuyện này là sao!, chứ sao em ở đây chứ?
Tương Hảo Hảo: lúc em tới đây thì em thấy mẹ anh ở đây thì chắc anh sẽ tới đây xem mắt mà cho nên em lừa anh đấy.
Huỳnh Ngọc Trinh: sao con, con không về đi con kêu là con khỏi nhìn cô gái người ta, con nhìn cô gái của bạn mẹ là con từ chối mà
Trùng Nhi: tôi không gả con gái của tôi cho hai mẹ con cậu đâu hai mẹ con cậu ăn hiếp con gái của tôi
Tương Hảo Hảo: đúng rồi mẹ anh ấy ăn hiếp con à con không chịu đâu.
Trần Phan Trường: hảo hảo anh chưa ăn hiếp em luôn đấy
Huỳnh Ngọc Trinh: được rồi mọi người ăn đi tớ gần sắp về nước lại rồi.
Trùng Nhi: cậu gần về nước sao.
Huỳnh Ngọc Trinh: đúng rồi tại tớ có việc quan trọng lắm.
*Sau khi ăn xong mọi người cười nói vui vẻ thì*
Huỳnh Ngọc Trinh: thôi tớ về nha trường con mà ăn hiếp con dâu của mẹ thì mẹ về đánh con đấy.
Trần Phan Trường: con biết rồi mẹ.
Huỳnh Ngọc Trinh: con dâu của mẹ mẹ về trước nha hai đứa cháu nội bà về trước nha.
Thảo,Hiếu: dạ vâng thưa bà.