Trùng Nhi: giờ phải làm sao đây ta càng ngày càng lo cho con bé hơn chỉ sợ là con bé thôi
Tương Ngọc Hân: mẹ yên tâm đi cha và con cố gắng để không bị lộ tin tức gì đâu mẹ chỉ cần chúng ta còn ở đây thì bọn họ không dễ dàng làm gì chúng ta đâu
Trùng Nhi: mẹ tin tưởng hai cha con
Tương Ngọc Hân: mẹ con đi có công chuyện nha mẹ
Trùng Nhi: ừm con cẩn thận nha
Tương Ngọc Hân: con biết rồi mẹ
*Một lúc sau*
Trần Phan Nhi: alo cô là ai sao cô có số của tôi
Tương Ngọc Hân: đương nhiên cô hacket được máy tính gia đình tôi thì tôi có thể có số điện thoại cô dễ dàng mà, tôi muốn gặp cô phan nhi
Trần Phan Nhi: vậy thì quán cà phê, công nhận cô cũng biết quán cà phê này
Tương Ngọc Hân: đừng có châm biếm tôi tôi chỉ cần mở google map là ra à
Trần Phan Nhi: tôi quá đáng khen cho cô rồi, nhưng mà cô muốn gặp tôi có chuyện gì vậy
Tương Ngọc Hân: tôi nghe mẹ tôi nói là chị gái của tôi và cháu gái của cô là hai mẹ con ruột đúng không
Trần Phan Nhi: đúng rồi
Tương Ngọc Hân: tôi nghe nói nhà họ trần cô có hôn ước với nhà họ lê tại sao chị gái của tôi lại ở nhà họ trần của các người chứ
Trần Phan Nhi: không ngờ cô tìm hiểu nhiều thứ về gia đình tôi nhiều đến thế nhưng anh trai tôi chọn đúng người rồi mà
Tương Ngọc Hân: ý cô là sao
Trần Phan Nhi: tương hảo hảo tên chị ấy là tên giả mà gia đình cô đặt mà tên thật của chị ấy họ lê đúng không
Tương Ngọc Hân: sao cô biết chứ
Trần Phan Nhi: có gì đâu mà khó chứ dù sao tôi cũng là hacket nổi tiếng mà cũng không đúng sao, tôi chưa nói anh trai tôi và chị ấy đâu tôi cũng không biết tại sao gia đình cô lại đổi hết tên trong gia đình cô nữa
Tương Ngọc Hân: đó chuyện của gia đình của tôi không liên quan tới cô tôi đi đây
Trần Phan Nhi: nhưng mà bí mật của gia đình cô không giữ được bao lâu với chị ấy đâu sớm muộn cô ấy sẽ nhớ ra hết mọi chuyện đấy
Tương Ngọc Hân: cô nhị tiểu thư trần gia à tôi khuyên cô một điều đừng có làm những chuyện mà cô đáng quan tâm gia đình của tôi không cần ai xen vào đâu kể cả gia đình cô đấy
Trần Phan Nhi: tại sao gia đình cô ấy che giấu thân phận làm gì né chuyện hôn sự sao
*Trong lúc đó*
Trần Phan Trường: mỹ hảo rốt cuộc em đang ở nơi đâu anh biết em chưa chết mà.
Trần Phan Thảo: mẹ ơi con đói rồi mẹ kêu cha xuống ăn cơm đi mẹ
Tương Hiếu: đúng rồi đấy mẹ
Tương Hảo Hảo: vậy mẹ kêu *mình phải làm tấm gương cho tụi nhỏ chứ thiệt tình*
*Tiếng gõ cửa*
Trần Phan Trường: ai đó
Tương Hảo Hảo: là tôi
Trần Phan Trường: em vào đi
Tương Hảo Hảo: lần đầu tiên anh ta nhìn trong thảm vậy, tụi nhỏ đang đói kêu anh xuống ăn cơm
Trần Phan Trường: cô đừng có tỏ ra là mình chủ trong căn nhà này chúng ta chỉ là một hợp đồng hôn nhân cô đừng có vụ mà quản tôi như thế
Tương Hảo Hảo: tôi biết rồi tôi cũng không rảnh quản anh đâu tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ thôi *sao lúc trước anh ấy hiền dịu với mình sao giờ khác vậy y như anh ấy thay đổi rồi sao*
Trần Phan Trường: lê thị mỹ hảo cô ấy gần sắp quay về rồi tôi muốn cưới cô ấy làm vợ
Tương Hảo Hảo: thì ra là vậy cũng được chúng ta dù sao chỉ vì con cái thôi *thì ra người anh ấy quan tâm gần sắp về rồi lê thị mỹ hảo tại sao tên này nghe quen quá vậy giống như mình nghe tên này ở đâu vậy
Trần Phan Thảo: cha mẹ hai người xuống rồi.
Tương Hiếu: *sao trông mẹ mệt mỏi vậy ta* mẹ có ổn không.
Tương Hảo Hảo: mẹ không sao đâu con hai đứa ăn đi
Trần Phan Nhi: chào anh chị chào hai đứa cháu của cô, *ể hai người này sao vậy trông ủ rũ thế*
Trần Phan Trường: vậy hai đứa con ăn đi nha cha lên phòng trước đây
Trần Phan Nhi: *chắc là có chuyện gì rồi*