Editor: demcodon
Sau khi Vương Nhạc Ngữ phát hiện Mặc Thư Kỳ chăm chú nhìn bà, không khỏi cúi đầu, một lúc lâu, bà chậm rãi mở miệng nói: "Hai mươi năm trước, ta và chủ nhà họ Mặc - Mặc Ly vốn là tỷ muội vô cùng thân thiết. Phu lang ta và phu lang Mặc Ly Phu cũng là một bằng hữu thân thiết trong khuê phòng, quan hệ của chúng ta cực kỳ tốt, thỉnh thoảng cùng tụ tập một chỗ thảo luận mọi chuyện.
Có một lần ta và Mặc Ly trong lúc vô tình nói đến chuyện bản đồ kho báu của Mặc gia, muốn ta đi tìm với nàng, chuyện này làm cho ta cảm thấy rất hứng thú, liền không hề nghĩ ngợi mà đồng ý. Sau khi về đến nhà, ta dự định bảo muội tế* đi cùng ta, nhưng mà không biết là đệ tử nào trong lúc vô tình đem việc này tiết lộ ra ngoài, chuyện này liền bị người của Lý gia và Chu gia biết.
(*muội tế = em rể.)
Lý gia chủ và Chu gia chủ triệu tập một nhóm nhân sĩ giang hồ nói là muốn cùng Mặc Ly đi tìm bảo vật, chắc hẳn vì vậy bị Mặc Ly từ chối. Mặc Ly vì chuyện này tới tìm ta, ta đối với chuyện này rất là áy náy, vì vậy liền từ bỏ đi tìm bảo vật cùng nàng.
Lúc đó ta đối với chuyện để lộ bí mật vẫn rất tức giận, cho nên tìm ra tên đệ tử kia cũng phạt thật nặng, nhưng làm cho ta không nghĩ tới chính là tên đệ tử kia ả hiển nhiên phản bội ta. Ả làm bộ trong lòng ăn năn nhưng cùng hai nhà Chu - Lý liên minh hạ độc vào phu lang Trà Nhi của ta, cưỡng bức ta đi cùng hai người nhà Chu - Lý đến Mặc gia đòi hỏi bản đồ kho báu. Vốn là ta cũng không muốn đáp ứng, Trà Nhi cũng nói chính là chết cũng không cho ta làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa. Nhưng mà nhìn dáng vẻ hắn đau khổ như vậy ta rất là đau lòng, bất đắc dĩ ta đáp ứng với các nàng.
Ngày ấy, Chu gia chủ và Lý gia chủ mang theo một đám người giang hồ trong chốn võ lâm đầu tiên là hạ độc bên trong giếng nước Mặc gia sử dụng, tiếp theo lại tiến hành tàn sát trắng trợn, nhưng mà lật tung toàn bộ Mặc gia cũng không có tìm được bản đồ kho báu, việc này cũng là sống chết mặc bay. Chuyện Mặc gia diệt môn một ở trên giang hồ nổi lên phong ba to lớn, chúng ta làm chuyện gì cũng bị Lâm trang chủ phát hiện, nhưng mà Lâm trang chủ cũng không có đem việc này công bố với mọi người. Lúc đó tiền bối Vân Trung Tử cũng phát hiện chuyện của chúng ta, nhưng nàng ở dưới khần cầu của chúng ta đã duy trì yên lặng, việc này cũng bởi vậy mà kết thúc.
Nhưng hai mươi năm qua ta vẫn sống trong hối hận, hàng đêm không thể nào ngủ, mỗi lần chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền sẽ thấy toàn thân Mặc Ly là máu trừng mắt nhìn ta, hỏi ta tại sao lại phản bội nàng. Ta… ta thật sự rất có lỗi với Mặc gia, cũng may Mặc gia còn có Mặc công tử mồ côi này, ta cũng có thể vì chuyện này chuộc tội với chính mình, chỉ là kính xin tiểu thư buông tha người nhà Vương mỗ." Nói xong, Vương Nhạc Ngữ rút ra thanh kiếm trong tay người bên cạnh muốn tự vẫn.
Mặc Thư Kỳ đánh tới một đường khí mạnh mẽ tới, đánh bay kiếm của bà: "Vương bảo chủ nhận việc này liền kết thúc như vậy sao?" Mặc Thư Kỳ hỏi bà. Bà ngẩng đầu rất là nghi ngờ nhìn Mặc Thư Kỳ.
Mặc Thư Kỳ đứng dậy, đưa tay chắp ở phía sau, nhắm hai mắt lại, nói: "Vân tiền bối không có cái gì muốn nói sao?"
Trả lời cô chính là một hồi yên tĩnh: "Tốt lắm, thế thì bản tọa đem chuyện năm đó thuật lại một lần, Lâm trang chủ, ngươi nhất định nghe cho rõ."
"Hai mươi năm trước, Vương bảo chủ và Mặc gia chủ thương lượng thật tốt chuyện bản đồ kho báu, sau khi trở về đến Vương gia bảo, nhưng mà lúc này xảy ra chuyện không muốn là bị miệng một đệ tử đi nói ra ngoài. Trước hết nghe được việc này hẳn là một người tên là Lâm An, ả là một tên tạp dịch của Lâm gia trang. Người này hết ăn lại nằm, chơi bời lêu lỏng, vì có thể có được ưu ái của Lâm trang chủ, ả liền đem việc này bẩm báo cho ngài, lúc đó nghe được còn có nhạc mẫu Lâm trang chủ - lão tiền bối Vân Trung Tử.
Lâm trang chủ gạt nhạc mẫu của mình phái ám vệ đem việc này tiết lộ cho Lý gia và Chu gia. Lý gia chủ và Chu gia chủ nghe xong nổi lên lòng tham, muốn đem bản đồ kho báu chiếm làm của riêng, liền liền triệu tập một nhóm nhân sĩ võ lâm đi tới Mặc gia, bị Mặc gia chủ từ chối sau đó tức giận rời đi.
Nhưng mà lúc này có người hiến kế nói có thể đi ăn trộm vào buổi tối. So với ăn trộm, Lý gia chủ nghĩ đến cướp là một phương pháp tốt nhất. Nhưng Mặc gia lúc đó dù sao cũng là võ lâm đệ nhất thế gia, trong trang cao thủ nhiều không kể xiết. Vì vậy mấy người đã nghĩ đến người biết rõ. Người hiến kế nghe lời Vương bảo chủ, dù sao tin tức là từ Vương gia bảo truyền tới. Vương bảo chủ đối với chuyện này cũng càng thêm rõ ràng một chút. Chuyện đương nhiên Vương gia bảo bị kéo xuống nước, mấy người tìm tới người truyền ra tin tức kia, sau khi cưỡng bức thêm dụ dỗ tên đệ tử kia đáp ứng trợ giúp các nàng.
Vương bảo chủ vì cứu người yêu của mình không thể không gia nhập với các nàng, trùng hợp chính là, vị hiến kế kia chính là Lâm An người của Lâm gia trang. Cũng chính là tên kia nghe được và nhắn lại với tạp dịch. Như vậy, các vị có thể rõ ràng chưa? Không sai, tất cả những chuyện này của các ngài đều do Lâm trang chủ thiết kế. Mặc gia, Vương gia bảo, còn có Chu gia và Lý gia, đều là quân cờ của Lâm trang chủ, người cầm quân kỳ còn có nhạc mẫu Lâm đại minh chủ - lão tiền bối Vân Trung Tử. Nhưng là vì nhi tử của mình, bà duy trì yên lặng, ngầm đồng ý tất cả những chuyện xảy ra này. Vân lão tiền bối, ngài nói tại hạ nói có đúng hay không? Cho nên trên Đại hội võ lâm trong mấy năm nay chỉ có Lâm trang chủ mới có thể được chức vị Minh chủ." Sau khi nói xong Mặc Thư Kỳ nhìn xem Vân Trung Tử dưới đài, thế nhưng bà chỉ cúi đầu, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.
"Tiểu thư có chứng cứ gì chứng minh là Lâm mỗ, nếu như không có gì chứng cứ kính xin tiểu thư không nên nói xấu tại hạ." Lâm Khiếu Thiên châm chọc nhìn Mặc Thư Kỳ, Vương Nhạc Ngữ và Lý Mộng Vân còn có Chu Phong Tuyết nhìn chòng chọc vào Lâm Khiếu Thiên.
"Chứng cứ, Lâm công tử, ngươi nói bản tọa nói có sai lầm hay không." Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt đem tầm mắt quét về phía Lâm Thanh.
Lâm Thanh nghe được vấn đề của Mặc Thư Kỳ, lập tức đem tầm mắt chuyển tới trên người nàng. Mặc Thư Kỳ nhìn về phía con mắt của hắn, tầm mắt hắn đối đầu với Mặc Thư Kỳ có chút chật vật sau đó xoay đầu đi.
"Không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận." Lâm Thanh nghe xong lời nàng nói há miệng, nhưng không có phát một chút tiếng gì. Chu Nhược Lan đứng bên cạnh Lâm Thanh phức tạp liếc mắt nhìn hắn.
"Như vậy, Lâm trang chủ còn có lời gì để nói? Ngay cả thân nhi tử của ngài đều không giúp ngài đấy." Mặc Thư Kỳ cười nhạo nhìn về phía Lâm Khiếu Thiên.
Lâm Khiếu Thiên châm chọc nhìn về phía Mặc Thư Kỳ: "Khuyển tử cái gì cũng không biết, tiểu thư hà tất làm khó dễ cho hắn."
"Lâm trang chủ cho là như vậy ?" Đối với chất vấn của Mặc Thư Kỳ ánh mắt của Lâm Thanh hơi né tránh.
Lâm Khiếu Thiên châm chọc nhìn Mặc Thư Kỳ, thật giống đang nói: ‘coi như là ta làm thì ngươi có chứng cớ gì chứng minh đây.’
Mặc Thư Kỳ nhìn hắn, cảm thấy có chút buồn nôn, cô không châm chọc nhìn Lâm Khiếu Thiên mà là quay về chỗ tối phất phất tay. Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn cô, chờ mong hành động tiếp theo của cô.
Rất nhanh, có mấy hắc y nhân áp chế một lão phụ nhân quần áo rách rưới bẩn thỉu tóc trắng xoá tới, lão bà này mặt bị tóc rải rác che khuất, không thấy rõ dung mạo, các nàng đem người thả tới dưới chân Mặc Thư Kỳ, như con tôm khom người lại với nàng. Mặc Thư Kỳ gật đầu sau đó hắc y nhân liền rời đi.
Mặc Thư Kỳ nhìn lão phụ nhân này, lại chầm chậm đem tầm mắt chuyển tới trên người Lâm Khiếu Thiên: "Lâm trang chủ, không biết người này, ngài còn nhận ra không?"
Lâm Khiếu Thiên sau khi nhìn thấy người này vốn còn có chút lo lắng, nhưng là nhìn một lúc lại phát hiện mình cũng không quen biết: "Mặc tiểu thư nói đùa, Lâm mỗ sao nhận ra ả chứ!"