Lăng Nhã Phong dưới muôn vàn ánh mắt, tao nhã an tĩnh đi lên trước mặt hoàng đế, thực có chút phong phạm của siêu sao Thiên vương hiện đại đi trên thảm đỏ Oscar.
Nàng mặc cung trang váy dài yên hà tử, tà váy lụa mỏng, phiêu phiêu như tiên. Trên đầu cài một nhánh lan Hồ Điệp tươi mới, đơn giản nhưng không chút ảnh hưởng đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Lúc nàng đi tới, thoảng đến một mùi hoa nhàn nhạt, như lan mà không phải lan, mùi thơm kéo dài.
Phù Lạc nhìn Lăng Nhã Phong chậm rãi đi tới, không thể không thừa nhận, chính mình đã trở thành một thanh đao loại trừ chướng ngại cho nàng ta. Dưới tình huống trước đó, nàng có thể không ngại giúp Lăng Nhã Phong đạt được mục đích của nàng ta, nhưng cái dạng không biết bị lợi dụng này, quả là tổn thương đến tự ái của mình. Sau khi nhận lấy ánh mắt chỉ trích như đao của Ngọc Quý phi, cảm giác xấu của Phù Lạc đối với Lăng Nhã Phong lại tăng thêm, vì bản thân ngu xuẩn mà không nói gì. Có lúc lại suy nghĩ có lẽ kết quả của tất cả chuyện này đúng là bản thân không can thiệp, chính mình có khi cũng không biết ý tưởng đang ẩn bên trong mình.
Có điều nhìn Lăng Nhã Phong lấy phương thức rêu rao như vậy xuất hiện, nàng ta dường như cũng không muốn giấu tài ở hậu cung, mà muốn lao vào thánh sủng, Phù Lạc cũng không biết nên bái phục tự tin của nàng ta, hay là thương tiếc tương lai của nàng ta.
“Dân nữ Lăng thị Nhã Phong vấn an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Lăng thị?” Long Hiên đế cau mày, lại đột nhiên giãn ra. “Nàng là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư Lăng Dực Vân, trẫm nhớ ra rồi, mấy năm trước trẫm đi quý phủ của Lăng Thượng thư còn từng nghe nàng đánh đàn, hiện giờ nhớ tới còn hơn năm đó, cầm nghệ của nàng lại tiến bộ không ít.”
Lăng Nhã Phong vừa nghe Long Hiên đế cư nhiên còn nhớ rõ tiếng đàn năm đó của mình, sóng mắt lưu chuyển, đôi má lúm ửng hồng, dung sắc như vậy xuất hiện ở trên mặt mỹ nhân đệ nhất kinh thành lại càng đoạt hồn người. Nàng mặt ngoài mặc dù có ý kinh ngạc, đáy lòng lại thập phần tự tin Long Hiên đế sẽ nhớ đến mình. “Đa tạ hoàng thượng khích lệ, dân nữ không dám.”
Long Hiên đế ban cho Lăng Nhã Phong một đôi vòng ngọc Phỉ Thúy, nàng yên nhiên lui ra.
Lúc sau Vạn Toàn tuyên bố hoàng thượng phong thưởng cho các vị tú nữ. Bốn mươi chín tú nữ Long Hiên đế để lại chín người, còn lại hoặc là làm cung nữ thượng đẳng trong cung, hoặc là cho làm thê thiếp của những hoàng tử hoàng thích khác, thật sự là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn.
Trừ Lăng Nhã Phong cùng Bạch Vân Nhược, những tú nữ khác được phong đều là từ bát phẩm thấp nhất. Bạch Vân Nhược được phong làm thất phẩm tuyển thị, ban thưởng hào Vân, nhập vào Thiên Điện cung Quỳnh Du của Lệ Tiệp dư. Mà Lăng Nhã Phong lại trở thành phi tử đầu tiên của Long Hiên triều lấy thân phận tú nữ tiến phong làm Chính tần ngũ phẩm, ban thưởng hào Tĩnh, chủ vị cung Tĩnh Linh.
Kế sau phần phong thưởng hôm nay chính là điệp hạnh, thời khắc mong ngóng nhất của tú nữ. Hoàng thượng sẽ dựa vào việc Hồ Điệp dừng lại ở trên búi tóc của ai mà lựa chọn tiểu chủ thị tẩm tối nay. Ở hậu cung Viêm Hạ, phi tần từ ngũ phẩm trở xuống đều gọi là tiểu chủ, ở lại Vô chủ điện, ngoài ngũ phẩm mới có thể nhập chủ các Cung chủ điện.
Các tú nữ chia thành hai hàng đứng ở giữa điện Thừa Sơ, nội giám mở ra lồng sắt nuôi Hồ Điệp, Hồ Điệp kia liền hướng tú nữ cài hoa tươi bay đi, mỗi người đều yên lặng không dám động, sợ kinh động Hồ Điệp, không chịu dừng lại ở trên đầu của mình.
Hồ Điệp sau khi quanh quẩn trên đầu của chúng nữ một hồi, nhẹ nhàng quay lại, thẳng hướng bay đến trên đầu Phù Lạc, dừng ở trên đóa hoa Phù dung chạm ngọc kia. Tất cả mọi người đang ngồi đều thay đổi sắc mặt, Phù Lạc vốn bởi vì say mà hai gò má phấn hồng thoáng chốc trở nên trắng bệch, nàng biết mình gây rắc rối rồi, hơn nữa còn không biết là vì sao?
“Phù phi lớn mật, hôm nay chính là ngày điệp hạnh của tú nữ, ngươi lại dám tự tiện cài hoa tươi.” Ngọc Quý phi quát to, oán khí tích luỹ ngày thường với Phù Lạc rốt cuộc tìm được chỗ phát.
Phù Lạc nhanh chóng tiến lên giữa điện, quỳ xuống trước mặt hoàng thượng. “Tần thiếp không hề cài hoa tươi, xin Hoàng thượng minh xét.” Lúc này đây Phù Lạc không cúi đầu, mà không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt của hắn, bởi vì chỉ có người vô tội mới có thể vô tội nhìn thẳng vào ánh mắt người khác như thế, Phù Lạc cho là vậy.
“Phỉ Ngọc, đem đóa hoa trên đầu Phù phi mang đến cho Bổn cung nhìn một cái.”
Phỉ Ngọc hung hăng tháo xuống Ngọc Phù Dung trên đầu Phù Lạc, lôi kéo sợi tóc khiến nàng đau đến mức không tự chủ nước mắt doanh tròng, như rơi mà không rơi. Còn nha đầu Phỉ Ngọc thì cho là mình có Ngọc Quý phi làm chỗ dựa, một chủ tử duy nhất trong hậu cung mà Phù phi không dám khi nhục, vả lại xem tình hình hôm nay, phỏng chừng Phù phi cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, ai bảo Phù Lạc ngày thường danh tiếng vô cùng xấu, hạ nhân nếu có cơ hội chỉnh nàng tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Đây là, đây là quốc bảo ‘Hàm Hương Ngọc Phù Dung’ của Ngọc Chân quốc. Ngươi còn muốn nguỵ biện, Phù phi. Hàm Hương Ngọc Phù Dung này tuy rằng không phải hoa tươi, nhưng nếu người cài hoa sau khi uống rượu, hoa này sẽ phát ra kỳ hương, Hồ Điệp kia không phải là bị hương vị này hấp dẫn sao? Ngươi biết rõ hôm nay chính là điệp hạnh của tú nữ, lại vẫn dám tranh đoạt tình nhân, lại có thể dùng đến chiêu số ti tiện bực này đến tranh thủ tình cảm, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Phù Lạc nhìn về phía tỷ tỷ sợ mình không chết, tỷ tỷ dám tự chủ trương trước khi hoàng thượng lên tiếng, trong lòng vì Phù phi thật sự đã chết mà âm thầm bi ai, hai tỷ muội như vậy có thể ở trong cung mà một bước lên mây cho tới hôm nay, Phù Lạc càng thêm khẳng định hoàng thượng nhất định là bởi vì nguyên nhân khác mới ẩn nhẫn đến giờ, chỉ là không biết hôm nay hắn còn có thể tiếp tục ẩn nhẫn hay không.
“Ngọc Dung, hôm nay cao hứng như thế cũng đừng trách cứ Phù phi. Nếu Phù phi đã tưởng niệm trẫm như vậy, hôm nay trẫm sẽ ngủ lại Hạm Đạm Hiên. Chỉ là sai lầm hôm nay Phù phi phạm phải cũng không được tái phạm, phạt đóng cửa suy ngẫm ba tháng đi.”
“Tạ hoàng thượng ân điển.” Phù Lạc đờ đẫn tạ ơn quay về chỗ ngồi. Không nghĩ tới hoàng thượng không chỉ không trừng phạt mình, ngược lại tối nay còn muốn sủng hạnh Hạm Đạm hiên, nghĩ đến đây trong lòng Phù Lạc băng hàn một trận, sau khi nguyên nhân khiến hoàng thượng ẩn nhẫn mất đi rồi, còn không biết mình sẽ rơi vào kết quả bi thảm như thế nào đây.
Ngọc Quý phi ngạc nhiên, Lan Hiền phi hiểu rõ, Lăng Nhã Phong lạnh lùng.
Cung Khánh Đồng
“Nương nương, tâm tình hôm nay của hoàng thượng thật sự rất tốt, Phù phi làm như vậy ngài ấy cũng không trừng phạt nàng ta?”
Ngọc Quý phi quay đầu lại hung hăng trừng Phỉ Ngọc. Muội muội Phù Lạc này ở trong cung trừ bỏ gây cho mình thêm phiền toái thì cái gì cũng không biết, hôm nay nàng ta may mắn vô sự, sau này còn không biết sẽ phạm phải sai lầm lớn gì liên luỵ đến chính mình. Hôm nay vốn định bày ra bộ dáng quân pháp bất vị thân(1) biếm nàng ta xuống, đoạn tuyệt quan hệ với mình, không thể tưởng được hoàng thượng lại miễn trách phạt nàng ta, tuyệt không giống hoàng thượng ác liệt lãnh khốc ngày thường. Hoàng thượng vẫn luôn thưởng phạt phân minh, hôm nay lại rõ ràng thiên vị Phù Lạc, nhớ tới hôm nay Phù Lạc thay đổi trang dung, hoàng thượng phá lệ ở Hạm Đạm Hiên ngủ lại suốt cả đêm, chẳng lẽ ~~. Nghĩ đến đây oán hận của Ngọc Quý phi đối Phù Lạc lại sâu thêm một tầng. Trước đó vài ngày cũng không thấy hoàng thượng sủng ái nàng, cho nên xem nhẹ rất nhiều, hôm nay mới hoàn toàn tỉnh ngộ, Ngọc Quý phi hối hận không thôi.
Cung Vân Tường
“Nương nương, hôm nay vì sao hoàng thượng không trừng phạt Phù phi?” Thị nữ Lan Tâm bên người Lan Hiền Phi nói.
Lan Hiền Phi không trả lời vấn đề của thị nữ, ôn nhu cười, chuyện hôm nay tuyệt không ảnh hưởng tâm tình của nàng, bởi vì nàng biết hoàng thượng vì cái gì mà đối với Phù phi như vậy, cũng biết kết cục sau này của Phù phi tuyệt sẽ không tốt.
Trước mắt đúng là thời khắc mấu chốt nhất để hoàng triều Viêm Hạ mượn đường Ngọc Chân quốc tấn công Thanh Quân quốc, hoàng thượng làm sao có thể dưới tình huống như vậy trừng phạt công chúa Phù Lạc – nữ nhi mà quốc vương Ngọc Chân quốc thương yêu nhất đây. Bất quá ngày Ly Vương Sư thắng lợi trở về triều cũng sẽ không quá lâu, ngày lành mà Ngọc Dung cùng Phù phi ở trong cung cũng sắp chấm dứt rồi, nghĩ đến đây trong lòng Lan Hiền phi lại càng cao hứng, hoàng thượng đối với các nàng càng tốt, lại càng lộ ra sau này các nàng bị trừng phạt càng thảm.
Lan Hiền phi là một trong những phi tử hầu hạ lâu nhất bên người Long Hiên đế, nàng biết rõ hoàng thượng lãnh ngạo cô tuyệt hận nhất là người làm trái ý chí ẩn nhẫn của mình, người càng khiến cho hắn nhẫn nại lâu thì sẽ chết càng thảm. Ví dụ vị Vương gia từng quyền khuynh một thế kia, vọng tưởng hành thích vua đoạt ngôi, Long Hiên đế tuổi nhỏ ít quyền cũng từng ẩn nhẫn, cuối cùng vị Vương gia kia chết không toàn thây, trong nhà trai tráng giết hết, toàn bộ nữ tử sung làm quan kỹ hạ đẳng nhất, trải qua những ngày mịt mù tăm tối. Hoàng thượng cũng từng đặc biệt chiếu cố, những nữ tử kia tuyệt đối không thể chuộc thân, chỉ có thể vĩnh viễn bị tra tấn tới chết.
Cung Tĩnh Linh
“Chúc mừng tiểu thư trở thành Tĩnh Tần, đây chính là lần đầu tiên của triều ta, tiểu thư nhất định sẽ trở thành phi tử hoàng thượng sủng ái nhất, lão gia mà biết không biết sẽ cao hứng thế nào đâu. Chỉ là Phù phi kia cũng hơi quá đáng, hôm nay lại cũng tới tranh thủ tình cảm ~~” Thị nữ Ti Thiến bên người Lăng Nhã Phong nói.
“Nàng ta sẽ không đắc ý được lâu đâu.” Lăng Nhã Phong lời thề son sắt nói, nàng sẽ không chia sẻ sủng ái của hoàng thượng cho người khác.
Hạm Đạm Hiên
“Công chúa.” Bích Diệp nhút nhát nói.
“Bích Ngô ngươi đi hâm nóng một bầu rượu cho Bổn cung.”
Chờ Bích Ngô đi xuống, Phù Lạc chăm chú nhìn Bích Diệp hồi lâu, mới nói: “Việc hôm nay không trách ngươi, là Bổn cung quên. Ngươi đi xuống đi, Bổn cung muốn ở một mình.”
Hôm nay liên tục hai lần đả kích, rốt cục khiến Phù Lạc ý thức được sự thật. Nơi này là hậu cung tràn ngập âm mưu lốc xoáy, vốn là không biết bị người lợi dụng trở thành con dao thu dọn chướng ngại, sau đó là bị người hãm hại tranh thủ tình cảm, thiếu chút nữa là chết. Cuộc sống an bình hai tháng này khiến Phù Lạc thả lỏng cảnh giác, hôm nay như một hồi chuông cảnh tỉnh làm cho nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, ý thức được chính mình đã quá ngây thơ rồi.
Bích Diệp, Bích Diệp, vì cái gì mà nàng ta không bưng hộp trang sức khác tới, lại cố tình lấy ra hộp đựng Hàm Hương Ngọc Phù Dung, thứ đồ chói mắt như vậy nằm ở trong hộp, Phù Lạc muốn xem nhẹ cũng không được. Chỉ là Phù Lạc còn không biết là ai ở sau lưng sai khiến Bích Diệp, suy tư đấu tranh hồi lâu, vẫn quyết định không động Bích Diệp, nếu đã biết Bích Diệp là gian tế của người khác, chính mình còn có thể đề phòng, nếu tùy tiện xử lý, không chỉ đả thảo kinh xà, vạn nhất người nọ xếp vào cơ sở ngầm khác chẳng phải là lại càng không thể đề phòng.
Vừa suy tư vừa vô tri vô giác uống rượu mà Bích Ngô đưa tới, thế giới trước mắt bắt đầu lay động, chồng nhiều ảnh, mơ hồ, rồi ngã xuống.
________________________________________________
(1) Quân pháp bất vị thân (大义灭亲): Đại nghĩa diệt thân, vì đại nghĩa không quản người thân.