Edit: Hành Lá
Sương mù dần tan đi, thay vào đó là khói bếp lượn lờ và các cửa tiệm cũng tới giờ mở cửa. Mái ngòi trùng điệp, từng hàng mái thẳng tắp, ngay ngắn.
Trịnh Phi Loang sóng vai cùng Hà Ngạn đi qua vài con hẻm nhỏ, tay kéo theo hành lý, rất nhẹ nhàng lướt qua các phiến đá lót đường.
Trịnh Phi Loan tay phải hơi nắm, tay trái buông thõng bên ống quần, đầu ngón khẽ nhúc nhích mấy lần, cả cánh tay cũng động vài lần nhưng vẫn là không dám ôm lấy vai của Hà Ngạn.
Thêm chút nữa thôi.
Trước đây, bọn họ là vẫn còn chưa làm hành động thân mật ấy.
Lúc đưa Yến Ninh ra xe, Trịnh Phi Loan còn cảm thấy dè chừng, chờ hai người dặn dò qua lại, rời lên xe rời thì hắn càng cảm thấy ngại ngùng hơn—— hắn không biết được Hà Ngạn tiếp nhận được bản thân hắn đến mức độ nào, khoảng thời điểm ở cùng nhau cũng không dám biểu hiện quá lỗ mãng, cũng không thể quá mức xa lánh. Vì vậy mọi chuyện đều thành ra thế này, chỉ đi sóng vai với nhau nhưng khoảng cách mấy centimet cứ phải điều chỉnh đi điều chỉnh lại mấy lần.
Trái lại với sự ngại ngùng lúng túng ấy thì Hà Ngạn thoải mái hơn nhiều, hai tay cậu chắp phía sau, cùng với Trịnh Phi Loan vừa đi vừa tâm sự: “Sao lại đến đây vội vàng như vậy, hôm qua anh chắc hẳn đã không ngủ à?”
Trịnh Phi Loan khách sáo nói: “Anh trạng thái rất tốt, trên máy bay anh đã ngủ được một giấc rồi.”
“Vậy ư…” – Hà Ngạn quay đầu lại nhìn hắn, biểu cảm có chút kinh ngạc – “Tôi còn nghĩ anh sẽ kích động đến mức không thể ngủ được luôn đấy.”
Uầy, mình đáp sai rồi.
Trịnh Phi Loan thầm than không ổn, nhanh chóng sửa chữa lại câu trả lời: “Thật ra…thật ra cũng không làm sao ngủ ngon được.”
Hà Ngạn cúi đầu, đè nén tiếng cười.
Khi đi ngang qua một ngã tư, cậu bảo Trịnh Phi Loan đứng chờ một chút, bản thân chạy đi mua hai cái bánh bao nhân thịt, hai cái bánh bí ngô cùng với hai ly sữa đậu nành nóng. Hai túi bánh treo ở hai bên cổ tay, còn tay đang cầm hai ly sữa.
Cậu đi tới trước mặt Trịnh Phi Loan, đưa tay ra đằng trước: “Cái này cho anh.”
Trịnh Phi Loan thụ sủng nhược kinh.
Trở về tới khách sạn, sữa đậu nành cũng uống cạn, hai ly rỗng chồng lên nhau bỏ vào thùng rác. Hà Ngạn nói muốn về phòng ngủ, cậu muốn xem Linh Lan đang thức hay ngủ, nói với Trịnh Phi Loan đứng chờ ở trong sân.
Trịnh Phi Loan cầm lấy gà bông mập ú mà Linh Lan để quên ở bên trong nôi, đỉnh đầu tròn xoe, rất ngốc nghếch đáng yêu.
Đã hơn nửa năm rồi, vậy mà nó còn chưa bị thất sủng.
Tâm trạng Trịnh Phi Loan vui vẻ hơn rất nhiêu, hắn khom lưng vuốt mượt lại bộ lông cho gà mập một chút.
Chốc lát sau, Trịnh Phi Loan nhìn thấy Hà Ngạn đi ra một mình nên có thấp giọng hỏi: “Con bé vẫn còn ngủ sao?”
“Ừm, vẫn còn ngủ.” – Hà Ngạn gật đầu cười nói – “Vừa ngủ vừa cắn ngón tay, chắc hẳn con bé đói bụng rồi nếu lúc nãy mà ngửi thấy mùi bánh bao thịt chắc sẽ chảy nước miếng thôi.”
Cậu dẫn Trịnh Phi Loan đến phòng khách, đặt túi bánh lên khay trà, rồi mới vòng vào quầy tiếp tân, làm thủ tục nhận phòng cho hắn, thuận miệng nói: “Linh Lan rất thích bác, đợi chút nữa tỉnh dậy không thấy chắc chắn sẽ khóc nháo một lúc. Nên tôi định đi nấu cho con bé chén canh trứng kèm trứng gà để dỗ nín… À, còn thêm việc anh đối với con bé có bóng ma nên thấy khi thấy anh chắc con bé sợ nên anh cũng không cần gấp gáp quá, từ từ ở chung con bé sẽ thấy đỡ sợ hơn.”
“Anh sẽ cẩn trọng hơn.”
Trịnh Phi Loan vội vàng đồng ý.
Hà Ngạn “lạch cạch” gõ bàn phím, từ phía sau màn hình máy tính ngẩng đầu lên: “Anh vẫn ở phòng 207 trước đây, được chứ?”
“Được, đương nhiên được.”
Phòng nào cũng được, căn nhà kho hay giường gỗ đơn đều được.
Hà Ngạn ghi thông tin của phòng 207, vừa ghi vừa nhớ lại: “Thật trùng hợp, khi bác đến đây, tôi khi không biết ông ấy là ba của anh mà cũng đưa số phòng 207, căn phòng này sắp thành nhà của gia đình anh rồi. Mà ngày trả phòng…cái này điền sao nhỉ?”
Cậu ngẩng đầu hỏi Trịnh Phi Loan: “Anh sẽ ở lại đây nửa năm, đúng không?”
Nửa năm?
Trịnh Phi Loan ngẩn người.
Hắn cứ nghĩ rằng lần này sẽ giống như trước, mỗi ngày sẽ được cho thêm một ngày.
Hà Ngạn thấy Trịnh Phi Loan đờ đẫn không nhịn được mà mỉm cười: “Chúng ta không còn cần phải cam kết nữa, chỉ cần anh biểu hiện bản thân có thể tự chủ thì không cần phải cấp phép từng ngày nữa. Tôi cảm thấy hiện tại…”
Cậu chọt vào cánh tay trái của Trịnh Phi Loan chẹp miệng: “Công sức của anh cũng cần được công nhận.”
Trong lòng Trịnh Phi Loan cảm thấy rất ấm áp, theo bản năng nắm lại cổ tay của mình.
Da thịt bị thương còn chưa lành, không động vào sẽ rất ngứa, còn động vào sẽ rất đau, mỗi ngày đều như có gai nhọn châm chích, mỗi giây phút trôi qua đều rất khó chịu. Thế nhưng đổi lại giây phút bây giờ thì tất cả đều thật đáng giá.
Chiếc chìa khóa sáng bóng vẫn là hình dáng quả táo xanh quen thuộc, nó nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
“Hà Ngạn.”
Trịnh Phi Loan nắm chặt bàn tay lại, siết chiếc chìa khóa đến đau: “Buổi tối hôm ấy…Anh xin lỗi.”
Hà Ngạn nhìn chăm chú vào hắn, không gật đầu đồng ý hay lắc đầu phủ định lời cảm ơn ấy.
“…Liệu em có thể tha thứ cho anh chứ?” – Trịnh Phi Loan hỏi.
Hà Ngạn lúc này mới duỗi một ngón tay: “Chỉ có thể tha thứ một lần, còn nữa…” – Ngón tay cậu cụp xuống – “Anh vẫn trong kỳ kiểm tra ấy nhé.”
Trịnh Phi Loan cười.
Đồng ý cho hắn ở lại Lạc Đàm, đây chính là một sự tha thứ đến độ long trời lở đất. Chính hắn không dám nghĩ được tha thứ một lần nữa, thậm chí một phần mười cũng so ra sự tha thứ của Hà Ngạn vẫn nhiều hơn sự kỳ vọng của hắn.
“Không sao.” – Trịnh Phi Loan nói – “Anh nguyện ý cả đời đều trong kỳ kiểm tra của em.”
“…”
Hai bên tai của Hà Ngạn nóng lên, ngón tay cậu rụt trở về, vội vã sắp xếp lại quầy tiếp tân, sau đó vòng ra ngoài: “Anh đứng đây chờ một chút, tôi.. tôi đi dọn dẹp lại căn phòng một chút. Bác mới vừa về, tôi dự định đưa ông ấy ra sân bay rồi mới quay về quét dọn…”
“Không cần đâu.” – Trịnh Phi Loan ngăn cản cậu.
“Hả?”
Hai người đối mặt nhìn nhau, Trịnh Phi Loan nhìn đôi mắt đen sâu hun hút như bầu trời đêm mà lòng sinh ra cảm xúc khó tả. Hắn cúi đầu, chậm rãi chạm vào trán Hà Ngạn, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể không?”
Có thể…đương nhiên là có thể.
Chỉ hôn lên trán một cái, không tính là hành động có gì quá phận. Nhưng mà muốn cậu nói ra mấy chữ “có thể” thì không có dễ như vậy.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nhanh trí nghĩ ra một biện pháp, cậu nhón chân lên, đem trán của mình chạm vào môi của Trịnh Phi Loan. Sau đó, cậu rụt cổ, xoay người định chạy trốn ra ngoài.
Kết quả cậu bị vặn vai xoay lại.
Trịnh Phi Loan dùng đôi bàn tay ấm áp nâng gáy của cậu, cúi đầu hôn cậu. Rõ ràng trong lòng tình yêu đang khuấy điên đảo, lại phải cực lực áp chế cảm xúc. Chỉ đặt xuống trán một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, hắn vẫn không vừa lòng mà vẫn như có như không cọ nhẹ nhàng trán của cậu.
Hai người trán dựa trán, tầm mắt song song rất gần với nhau, thật sự có chút thân mật thắm thiết.
“Muốn trừ điểm của anh.” – Hà Ngạn nói.
“Ừm.”
“Anh không sợ sao?”
“Anh đương nhiên sợ, nhưng kiểu người kinh doanh như anh…” – Trịnh Phi Loan cười nhẹ nhàng – “Rất nhanh có thể kiếm thêm rất nhiều điểm cộng.”
–
Trình Tu rời giường sớm, ngáp dài tận mười mấy giây vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Cậu vung chân, một đạp đá văng Đới Tiêu xuống giường —— hai tuần trước, chiếc giường gỗ mà trước đây Đới Tiêu đóng tay cho cậu đã bị gãy sập. Trình Tu đi trước một bước nên cậu đã đem mấy ván gỗ dư ở trong kho bán hết cho xưởng gỗ ở phía trấn trên. Cứ nghĩ như vậy là có thể thuận lợi có một chiếc giường mới, ai ngờ đâu Đới Tiêu vòng vo nửa ngày trời rồi lại cắn răng bấm bụng mua về một chiếc giường đôi.
“Anh đây là có ý gì?!!!” – Trình Tu quát mắng.
“Cậu có giường mới, tôi không có, như vậy rất không bằng. Nếu tôi mua hai chiếc giường đơn mới là công bằng nhưng chi phí lại quá cao. Thay vào đó, tôi mua một chiếc giường đôi, vẹn đôi bên.” – Đới Tiêu trả lời hùng hồn.
Trình Tu bức bối, giận dỗi suốt một tuần lễ. Còn quyết định bản thân sẽ bỏ tiền để mua một chiếc giường đơn mới, nhưng căn phòng bây giờ làm gì còn chỗ để cho cậu nhét giường đơn nữa đâu?
Để trút cơn thịnh nộ đó, Trình Tu quyết định mỗi ngày trước khi rời giường sẽ đạp Đới Tiêu cho hả giận.
Cậu rời giường vào phòng vệ sinh, lấy bàn chải và kem đánh răng, theo thói quen vừa cầm bàn chải đánh răng vừa đi dạo một vòng sân để hít thở không khí trong lành.
Trình Tu đi dạo đến phía phòng khách, vô tình lướt nhìn vào trong phòng khách đột nhiên bước chân khựng lại, đôi mắt trợn tròn. Toàn thân như hóa đá, kem đánh răng cũng chảy bên khóe miệng.
Năm giây sau, cậu tức tốc vọt về phòng ngủ, súc miệng lau mặt bằng tốc độ sét đánh, rồi phóng tới giường vỗ phạch phạch vào chăn muốn gọi Đới Tiêu tỉnh dậy.
“Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh Trịnh Phi Loan trở lại rồi a!!!”
“Đừng nghịch nữa.”
Đới Tiêu mơ mơ màng màng trở mình.
“Không được ngủ, là sự thật đó! Tui tận mắt thấy anh ta và Hà Ngạn đứng ngay trong phòng khách hôn nhau luôn mà!” – Trình Tu giơ tay phát lời thề.
Hôn môi?
Đới Tiêu càng thêm tin tưởng bản thân mình là đang nằm mơ, anh kéo chăn phủ qua đầu, tiếp tục ngủ.
Trình Tu ngồi bên giường tiếp tục nói, đôi vai nhỏ cũng không chống đỡ nổi sự thật tàn khốc này: “Hà Ngạn đã tiếp nhận anh ta rồi, tiệm Cranberry sớm muộn cũng sẽ phải trả lại cho anh ta, tui mới chỉ vừa quản lý thuận lợi như vậy thật không cam lòng…”
Ngoài dự đoán, Trịnh Phi Loan cũng không có ý định đòi lại tiệm Cranberry. Sau khi trở lại Lạc Đàm trấn, anh ta tiếp tục quay về làm một anh chàng pha chế cà phê phổ thông.
Vậy nên con đường làm ông chủ của Trình Tu hoàn toàn đang rộng mở trước mắt.
Nhưng mà Trình Tu chưa đắc ý được quá ba ngày thì cậu ta đã chủ động dâng vị trí ấy lại cho Trịnh phi Loan như vứt một củ khoai lang phỏng tay vậy. Quản lý tiệm Cranberry ngay dưới mí mắt của Trịnh Phi Loan, chẳng khác nào là múa rìu qua mắt thợ chứ.
Trong ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách.
–
Đêm hè, gió thoảng, trăng sáng sao thưa.
Dọc theo bờ sông là hàng đèn lồng đỏ rực rỡ, rọi xuống mặt nước những làn sóng lấp lánh. Hai bên đường người đi tấp nập, tụm ba tụm bảy, ở một ghế dài bên kia sông có một cô gái với mái tóc ngắn, đang ôm đàn guitar đàn ca những bản tình ca.
Vậy mà cách một vách tường của khách sạn Thanh Quả, Trịnh Phi Loan cùng Linh Lan bé nhỏ hai mắt đang trừng nhau.
Hà Ngạn đang ở phía dưới nhà bếp nấu nước luộc trứng, để lại không gian đóng băng giữa mối quan hệ hai cha con họ. Linh Lan ngồi bên trong chiếc nôi, ôm gà bông mập mạp, cơ thể nhỏ gồng cứng sẵn sàng lâm trận quân địch, bất cứ lúc nào cũng có thể “ném bom công kích”. Còn Trịnh Phi Loan thì ngồi ở phía ghế mây đối diện, khuôn mặt u sầu, hoàn toàn không biết làm sao hóa giải căng thẳng.
Cũng không biết hai người bọn họ đến cuối cùng là ai lợi hại hơn.
Hà Ngạn đi không lâu lắm đã bưng một chén nhỏ quay trở lại.
Trong chén là một chén chè trứng gà*, nước đường nâu sóng sánh ngâm một quả trứng non mềm trắng như tuyết. Lòng trứng luộc lòng đào, muỗng chạm vào vỏ trứng cũng nhún nhún đàn hồi.
*Chè trứng gà nấu đường là một loại chè của người Tiều, thường được do chính tay của người trong gia đình nấu trong các bữa tiệc sinh nhật hay tiệc mừng thọ. Đây cũng được xem là một phong tục của người Tiều, hằng năm thì con cháu trong nhà có thể nấu để mừng thọ cho ông bà, cha mẹ. Còn người nấu thì sẽ được nhận những bao lì xì may mắn từ ông bà, cha mẹ.
“A —— ”
Linh Lan chỉ là một con mèo nhỏ tham ăn, khi ngửi thấy mùi thơm lập tức rướn cổ hé miệng, học theo bộ dáng chim non mắt long lanh nhìn theo chén chè.
Hà Ngạn đưa chén trứng gà cho Trịnh Phi Loan, mỉm cười nói: “Anh đút Linh Lan đi.”
“…Cảm ơn em.”
Trịnh phi Loan kinh ngạc.
Hắn đương nhiên biết ý đồ của Hà Ngạn, tay nhận lấy chén chè, nội tâm tràn ngập cảm kích.
–
Sau bữa ăn, Linh Lan đánh một tiếng ợ no nê, hai hàng lông mi cũng rất nhanh phủ xuống.
Hà Ngạn tháo yếm của Linh Lan, lau sạch miệng cho con gái, rồi đắp chăn len cho bé rồi ở bên cạnh, chậm rãi đung đưa cái nôi.
Chẳng bao lâu, Linh Lan đã ngủ say. Hà Ngạn cũng đứng dậy quay trở về phòng, cầm theo một bịch bông gòn, thuốc sát trùng và băng gạc nhẹ giọng nói với Trịnh Phi Loan: “…Đến phiên anh.”
Trịnh Phi Loan vội vội vàng vàng mở băng quấn tay của mình để lộ ra phần da thịt bị thương.
Nhắc đến đây cũng thật kì lạ, đều là cùng là hành động xoa thuốc, nhưng dù bà vú có làm cẩn thận đến mấy cũng khiến hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh vậy mà khi đổi thành người đó là Hà Ngạn. Dù cậu làm có những lúc không khống chế được lực tay nhưng hắn không hề đau, ngay cả nhíu mày cũng không có.
Căn bản không cảm giác được đau đớn.
Tình yêu quả thật là liều thuốc mê tốt nhất.
Câu này không hề sai.
Trịnh Phi Loan liền nói điều này cho Hà Nghe, nói cậu đoán xem tại sao hắn lại không thấy đau, đồng thời dư định vô luận Hà Ngạn đáp cái gì cũng đều sẽ trả lời giống nhau: “Là bởi vì tình yêu là liều thuốc gây mê tốt nhất.”
Không nghĩ tới đôi mắt Hà Ngạn sáng như đuốc, tay cầm bông gạc, dõi theo hắn một lúc rồi mới nói: “Tại sao anh không đau thì tôi hoàn toàn không đoán ra được, nhưng mà tôi có thể đoán được câu tiếp theo mà anh sắp nói là một câu tâm tình sến rện quê mùa.”
“…” – Trịnh Phi Loan.
“Trịnh Phi Loan, yêu đương không phải nhất thiết là như vậy, không phải chỉ dựa vào lời nói tô điểm cho độ mặn nồng.” – Hà Ngạn thiện ý nhắc nhở hắn.
“Vậy làm sao mới có thể thêm tình cảm thắm thiết mặn nồng đây?” – Trịnh Phi Loan hỏi.
“Điều này…Phải dựa vào chính suy nghĩ của anh, trực tiếp hỏi tôi chính là gian lận, sẽ trừ điểm của anh.”
Hà Ngạn hù dọa hắn mà ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng.
Trịnh Phi Loan cũng phối hợp diễn theo mà làm bộ dáng hù chết hắn rồi, còn nhún vai, không dám nói thêm gì. Bình lặng ngắm nhìn cậu xoa thuốc cho mình, khóe môi cong lên một nụ cười đầy ôn nhu.
–
Trải qua những tháng ngày đau khổ mới biết sống một ngày đau khổ như dằng dặc một năm. Ngược lại, một ngày hạnh phúc lại như gió lùa thổi lịch treo tường, chớp mắt một cái đã thấy hết nửa tháng.
Gần cuối hạ, Lạc Đàm tiến vào tiết trời thu, Trịnh Phi Loan vẫn như cũ kiệm lời chăm chỉ không ngừng nghỉ.
Hắn vẫn như cũ nguyện ý xem chuyện ghi điểm này thành một ước định lãng mạn với Hà Ngạn, đồng thời cũng vì mộng ảo này mà toàn tâm toàn ý dồn tâm huyết. Ít nhất suốt khoảng thời gian này, khi trên đường gặp Hà Ngạn, hắn đều nở một nụ cười thật tâm, cũng dụ được bé con khó chiều Linh Lan, không còn tránh trốn hắn ngàn dặm nữa —— tuy nhiên vẫn chưa đạt tới ngưỡng được thân cận với con bé.
Mà ngay tại thời điểm vừa mới sinh sôi hi vọng, Lạc Đàm chào đón một vị khách không mời mà đến.
Chiều hôm đó, tại tiệm khách Cranberry vào khung giờ vắng khách. Mọi nhân viên đều đi nghỉ ngơi, chỉ có mỗi Trịnh Phi Loan rảnh rỗi dựa vào quầy pha chế, cầm một đuôi chổi đang vệ sinh dụng cụ. Bỗng nhiên chuông cửa leng keng có một người đẩy cửa bước vào, trực tiếp đi tới chỗ hắn, sau đó đứng bất động cũng không hề mở miệng gọi món.
Trịnh Phi Loan thấy kì lạ mà ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy đứng trước mặt hắn là một thanh niên cao lớn, áo trùm phủ kín, đeo kính râm và khẩu trang, đầu đội nón lưỡi trang, trang bị kín kẽ, không thể nào thấy rõ được mặt. Người này cải trang giống như sợ người khác nhận ra.
Cậu ta thấy Trịnh Phi Loan đã chú ý tới mình, lập tức vuốt một bên tóc mai.
Bông tai của cậu ta chợt lóe lên ánh bạc sáng xanh.
Trịnh Phi Loan đối với loại người kì lạ không có chút tò mò hứng thú, đối với vẻ ngoài khoác đủ mọi loại hàng hiệu của cậu ta cũng không thèm để ý, rất máy móc hỏi: “Cậu muốn dùng gì?”
Thanh niên kia hoàn toàn ngây người, đôi tay vén tóc cũng cứng lại.
Trịnh Phi Loan nhíu mày, lại hỏi lại: “Cậu muốn dùng gì?”
Thấy Trịnh Phi Loan thật sự không nhận ra mình, thanh niên hơi nghiến răng, lúc này mới không cam lòng mà tháo xuống khẩu trang cùng kính râm. Lộ ra một gương mặt xinh đẹp được bảo dưỡng kỹ càng nên rất mịn màng trắng nõn.
Sau khi cậu bình ổn cảm xúc thì liền sử dụng kĩ năng diễn xuất thành thạo bấy lâu, biểu cảm gương mặt lộ ra một nụ cười vui mừng nhưng kèm phần sầu muộn. Hoàn toàn xứng với khung cảnh trùng phùng gặp lại đầy thâm tình cảm động, rồi cậu nở một nụ cười ôn nhu với Trịnh Phi Loan.
“Phi Loan, đã lâu không gặp anh.”