Edit: Hành Lá
Beta: Hạt Dẻ
Còn định nói dối đến mức nào.
Hà Ngạn không hề nghĩ Trịnh Phi Loan sẽ hỏi câu như thế. Trong đầu anh lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi của Trịnh Phi Loan, nhớ lại khẩu hình miệng của hắn, mất rất lâu mới hiểu ra ẩn ý đằng sau câu hỏi kia.
“Không có, em không có nói dối!”
Hà Ngạn lắc đầu liên tục, đem tay Trịnh Phi Loan áp lên cổ tay mình. Vùng da tái nhợt, nổi lên từng đoạn gân xanh tím: “Anh xem thử xem, nhịp đập trong mười giây rất là nhanh a, em… em rõ ràng thật sự yêu thích anh…”
Trịnh Phi Loan rút về, ngại dơ bẩn mà vẩy vẩy tay, rồi để trong túi quần tây, không hề có ý che giấu hành động đầy chán ghét của mình.
“Để tôi nhắc cậu chút kiến thức lẽ thường.” – Trịnh Phi Loan từ trên cao nhìn xuống Hà Ngạn – “Vì để tăng hiệu quả của việc sinh sản, nên sức hấp dẫn giữa các tín tức tố phải là hai chiều, ngay cả những bộ phim truyền hình cẩu huyết cũng không diễn những thứ như yêu đến si, luỵ vì tình, thống khổ mà tương tư đối phương. Cậu có phản ứng, tôi không có, điều này đủ để chứng minh tất cả. Tôi cảm thấy cái gọi là tuyệt phối, phù hợp nhất rất đáng nghi ngờ. Hoặc, tôi xin phép nói thẳng cái báo cáo chỉ số đo lường này…”
Trịnh Phi Loan cầm lấy sấp báo cáo trên bàn, ném thẳng vào mặt Hà Ngạn: “Tất cả đều là giả hết đúng không?”
“Không phải!” – Hà Ngạn cuống lên, cao giọng phủ nhận, anh khẩn trương đến độ lạc giọng – “Tất cả chỉ số báo cáo đều là thật, không có ai lừa gạt anh cả!”
Trịnh Phi Loan căn bản không tin: “Việc tôi đối với cậu không có cảm giác gì thì cậu giải thích thế nào?”
Hà Ngạn im lặng, không nói.
Anh ngửa đầu nhìn Alpha của mình, sau một lúc liền thu lại tầm nhìn, duỗi cánh tay còn đang run rẩy với lấy sấp báo cáo còn thoáng mùi khử trùng từ bệnh viện: “Phi Loan, khi anh tỉnh táo mà có thể cảm nhận được em, dù chỉ là một chút thôi, thì hội chứng của anh đã không phát tác.”
Trịnh Phi Loan nhíu mày: “Có ý gì?”
Hà Ngạn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, ngón tay vuốt vuốt trên tờ giấy kia, chạm tới dòng chữ “100%”.
“Anh nhất định không tin điều này, nhưng khi anh mất đi ý thức, anh yêu thích em hơn bất cứ ai, giống như… thật giống như chỉ cần có em, cái gì cũng không quan trọng. Khi nhìn thấy em, anh sẽ sinh ra phản ứng dục vọng, khi chạm vào em anh sẽ cực kì run rẩy, khi chúng ta làm tình, anh liền như một con sói phấn khích. Anh là một người có dục vọng chiếm hữu đặc biệt ác liệt. Có một lần anh tới đây, khi đó em đang chiêu đãi một vị bằng hũu, đó là một Beta. Bình thường, Alpha sẽ không có địch ý với một Beta được. Anh nói cũng không nói, liền động tay động chân với người ta, còn hại em phải xin lỗi áy náy mấy lần. Thế nhưng…khi chúng ta làm xong rồi, tính tình của anh sẽ điều tiết lại. Anh liền như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn mà mỗi giây mỗi phút đều quấn lấy em, muốn em dỗ anh ngủ.”
Nói tới đây, Hà Ngạn liền nở một nụ cười đắng chát: “Những chuyện này…anh không nhớ một chút gì đúng chứ? Khi anh tỉnh táo, ngay cả em là ai, trong trí nhớ của anh cũng biết.”
Trịnh Phi Loan không đáp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà Ngạn nói tiếp: “Sau đó, em đã đến bệnh viện, gặp được một vài bác sĩ. Em đã hỏi bọn họ, trên đời này nhiều Alpha như vậy, tại sao chỉ có anh là không giống? Chúng ta có độ tương xứng cao như vậy, mà ở trạng thái tỉnh táo anh không cảm nhận em, yêu em. Em đứng trước mặt anh, khoảng cách giữa chúng ta chỉ cách vài mét, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng mọi thứ nhưng anh lại như không hề nhìn thấy em. Bác sĩ nói, điều này là do…do tiềm thức của anh đã bài xích em, không muốn thừa nhận bản thân bị em hấp dẫn.”
Hà Ngạn càng nói càng run, tay anh cố nâng lên, sợ lạnh mà uống hơn nửa ly ca cao nóng, vì vội vàng uống, mà ho mãnh liệt.
Hà Ngạn đè lên lồng ngực, dừng một chút, lại nói: “Bác sĩ nói, anh vì bài xích em nên vùng trung não*, hoặc có thể một bộ phận nào khác, đã sản sinh một loại ức chế, ngăn cản các tín tức tố lưu thông, kìm nén lại tình cảm cùng dục vọng. Thế nhưng ai cũng cần phải bộc lộ tình cảm, cảm xúc. Một cặp tình nhân bình thường ở bên nhau ôm ấp, hôn môi, gần gũi để cân bằng hai bên tín tức tố nhưng chúng ta lại không thể. Dần dần, thân thể của anh bị kìm nén đến cực hạn, dẫn đến mất đi lí trí. Tín tức tố như tức nước vỡ bờ mà thúc đẩy anh tìm đến em, chúng ta sẽ quấn quít lấy nhau, mãi đến tận khi thoả mãn, được an ủi, được xoa dịu mới dừng lại.”
*Trung não là một phần của hệ thần kinh trung ương, điều khiển các chức năng thị giác, thính giác, điều khiển vận động, ngủ/thức, kích thích cảnh giác và điều hòa thân nhiệt.
Khi mất đi lý trí, thì thứ giữ quyền kiểm soát vẫn là tín tức tố.
Trịnh Phi Loan nhớ tới sự phản bội của Omega trước kia, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Hắn dùng khoé mắt, liếc nhìn Hà Ngạn, thanh niên chỉ cúi thấp đầu, thân thể run dữ dội hơn, có lẽ thật sự rất khó chịu mà mảnh tóc mái run lên nhè nhẹ, trong ly nước còn rung lên những gợn lăn tăn.
Hà Ngạn nhỏ nhẹ nói: “Em còn hỏi bác sĩ, tại sao anh trong tiềm thức lại chống cự, bài xích em. Bác sĩ nói, bệnh án quá ít để kết luận, có thể lỗi do em, có thể…là lỗi từ cả hai, hoặc cả hai chúng ta đều không có lỗi gì. Nếu như muốn tìm nguyên nhân, chúng ta nên cùng nhau sinh sống một thời gian, chờ thời gian để cả hai nhận thức nhau, có khả năng giải đáp được thắc mắc.”
Ở chung với nhau, cùng nhau bầu bạn, mở ra khúc mắc, cả hai sẽ cảm nhận được tình yêu của nhau —— nghe sao mà tốt đẹp, nhưng sự thật, con đường này có tỉ lệ thành công thấp đến đáng sợ.
Gần như bằng không.
Một năm trước, khi nhận được sự hướng dẫn cùng cổ vũ từ bác sĩ, Hà Ngạn đã bắt đầu nghiên cứu bệnh án, muốn tìm một giải pháp cho tình trạng của Trịnh Phi Loan. Nghiên cứu càng sâu, sự thật lại làm anh càng thêm tuyệt vọng —— Hội chứng này cực kỳ hiếm thấy, chỉ tìm thấy bệnh án được ghi chép gồm có 12 cặp đôi, mà 12 cặp đôi đều không có kết cục tử tế.
Bởi vì mỗi Alpha đều từ chối thoả hiệp với Omega.
Alpha là bên nắm quyền chủ động khi quan hệ, bọn họ đều không muốn mất lòng tự trọng hay phải chấp nhận lực hấp dẫn của Omega. Trong tiềm thức, bọn họ lập tức sinh ra bài xích và phản cảm, nên trong hiện thực đều không có cách thay đổi. Cho nên, dù Omega đáng thương đã chìa ra một cành ô-liu*, nhưng cả cơ hội để có được tình cảm cũng không có.
*Cành ô-liu: theo thần thoại hy lạp và kéo dài đến tận bây giờ, cành ô liu là tượng trương cho hoà bình, cho sinh sản, cho sự tinh khiết. Nên ý của tác già là Omega đã yêu cầu hoà bình, sự hợp tác nhưng cũng không được thoả hiệp.
Vậy nhóm Omega không được đáp lại yêu thương có kết cục gì, hay nhóm Alpha mất đi bạn đời là kết cục gì, Hà Ngạn so với ai khác đều thấy rõ hơn hết.
Ông trời chưa bao giờ lòng mang thiện ý, tạo ra báu vật vô cùng trân quý đẹp đẽ. Khiến cho người đời hâm mộ khát khao, đồng thời cũng bày ra nhiều cạm bẫy còn kèm theo những tình tiết đổi trắng thay đen. Nếu cạm bẫy mở ra là mật ngọt, vậy thì trăm năm tuyệt phối, nếu là độc dược, vậy thì chia li, bỏ đi duyên phận một đời.
Hà Ngạn giống như vậy, không chút phòng bị mà mở ra hộp quà, sau đó tay giữ hoa mân côi*, rồi phải che chở nó.
*Hoa mân côi: trong đạo thiên chúa giáo, hoa mân côi cũng được cho là hoa hồng. Ở đây, có lẽ tác giả ám chỉ thứ Hà Ngạn có được là một thứ tình cảm nồng nhiệt nhưng lại rất mong manh dễ vỡ.
Nếu có ai hỏi anh có sợ không?
Dĩ nhiên anh sẽ trả lời: rất sợ.
Trịnh Phi Loan trong cơn ác mộng của Hà Ngạn đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần, cảm xúc bi thương cứ thế liền lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, cũng giống như một viên kẹo cao su bị nhai nát, chẳng còn mùi còn vị gì. Nhưng Hà Ngạn vẫn không dám đối mặt, anh lo sợ sẽ nhìn thấy một ánh mắt chán ghét sắc bén, chứ không phải một đôi mắt nóng bỏng ngóng trông, lo rằng hắn sẽ không còn cho anh một phần sủng ái nào nữa.
Hà Ngạn trời sinh vốn ôn hoà, không hiếu thắng, chỉ muốn như mèo nhỏ, bình an sống qua ngày, được hay không, cũng không suy nghĩ ngày mai sẽ như thế nào.
Trình Tu đã từng vì anh mà bất bình, nước miếng văng tung toé để phân tích mặt lợi và hại, muốn anh nói với Trịnh Phi Loan sự thật. Hà Ngạn trốn tránh như ốc bên trong vỏ, bịt mắt lừa mình dối người, liên tục nói: Chờ một chút đi, đợi thêm một chút nữa thôi, để tôi có thể vì anh ấy làm nhiều hơn chút nữa.
Chỉ cần làm rõ mối quan hệ, Hà Ngạn và Trịnh Phi Loan gần như kết thúc —— đều là nhóm Alpha và Omega bất hạnh như trong bệnh án.
Vẫn chưa đủ mà.
Hà Ngạn vẫn còn thích hắn, còn hận chưa đủ lâu, càng hãm sâu vào trong đó, không thể quên được khoảng khắc gặp Trịnh Phi Loan dưới mưa, tay cầm ô, sóng vai đi qua con đường ngắn ngủi, còn không quên hi vọng sẽ có một con đường để đi tiếp, dù nhỏ bé nhưng vẫn có khả năng.
“Chúng ta không cần phải sinh hoạt cùng nhau.” – Trịnh Phi Loan đột nhiên lên tiếng, đánh gãy trầm tư của Hà Ngạn – “Lý do trong tiềm thức tôi chống cự cậu, cậu không biết, nhưng tôi biết.”
Trịnh Phi Loan trở về chỗ ngồi, hai bàn tay đan nhau, đỡ dưới cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào Hà Ngạn, vẻ mặt đầy lãnh đạm, kiêu ngạo: “Hà tiên sinh, dựa theo đoạn báo cáo này, độ trùng khớp tín tức tố của tôi và cậu là trăm phần trăm, đúng là một ưu thế hiếm thấy, nhưng xin lỗi cho tôi nói thẳng, tín tức tố không có nghĩa là tất cả. Học vấn, gia cảnh, tầng lớp, tầm nhìn,… những điều này so với tín tức tố còn quan trọng thiết yếu hơn nhiều. Hơn nữa, sau mọi chuyện, tôi tin cậu cũng thấy chúng ta không hẳn là một cặp đôi phù hợp nhất, hay nói cách khác, giữa tôi và cậu còn có rất nhiều khoảng cách để đạt được yêu cầu. Tôi yêu thích sự cuồng nhiệt, biết cách ngoại giao, có dã tâm, trên giường thì có thể muôn hình vạn trạng, dưới giường liền là một Omega độc lập. Người đó cần phải theo tôi tới lui những buổi xã giao, ăn nói khéo léo, linh động trong nhiều trường hợp, còn phải cùng tôi có chung đề tài sở thích. Cậu có thể không phù hợp với một vài vấn đề trong số đó, đương nhiên, tiềm thức của tôi liền sản sinh chống cự.”
Mỗi một lời phủ định, từng câu từng câu đâm vào da thịt, đều là lời nói từ Alpha của anh, người đã say mê thân thể anh suốt tối qua.
Đúng rồi, anh thì làm sao xứng với một Trịnh Phi Loan suất sắc rực rỡ như vậy chứ?
Hà Ngạn không thể phản bác lời nào, chỉ có thể siết lấy khăn quàng cổ, bỏ mặc lòng bàn tay đang không ngừng toát ra mồ hôi. Sau cổ là một hồi lạnh lẽo, nơi tuyến thể bị cắn vỡ đau kịch liệt dữ dội.
Trịnh Phi Loan nói: “So với việc tốn thời gian cho vấn đề sinh hoạt chung với nhau, tôi nghĩ ra một loại phương án giải quyết khác —– chúng ta chấm dứt mối quan hệ không ra thể thống này đi. Ý của cậu thế nào?”
Câu hỏi của hắn như hạ xuống một đao, không cho đối phương một chút phản kháng, tư thái toàn vẹn và khéo léo.
Hà Ngạn cứng đờ người, run giọng hỏi: “Làm sao có thể chấm dứt?”
“Hội chứng này đột nhiên xảy ra, rồi lâu dần thành nghiện, đối với cuộc sống của tôi có rất nhiều ảnh hưởng. Cân nhắc lợi và hại, tôi nghĩ chúng ta không nên để mặc hội chứng này mà cần phải kìm hãm nó lại. Bước đầu tiên trong việc này là phải cô lập nguồn gốc của hội chứng, mà đó chính là cậu. Tôi cần phải loại bỏ mọi liên kết cùng cậu, xoá bỏ, sắp xếp lại… cậu gọi nó là thế nào cũng được, nói chung chúng ta sẽ khôi phục về trạng thái ban đầu, không hề quen biết lẫn nhau, cũng chẳng hề liên quan gì đến nhau.”
Xuất phát từ bản năng tính hướng của Omega, Hà Ngạn không thể đối với Trịnh Phi Loan chống đối nói “không”. Cậu chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở đó, như một con rối hỏng, tuỳ ý đối phương bạc tình bạc nghĩa.
“Hà tiên sinh, tôi có thể hiểu được sự khát vọng với Alpha của cậu. Chỉ số tận 5 chữ số còn mở đầu bằng 9 thì đã thể hiện rõ điều kiện bẩm sinh của cậu bết bát cỡ nào, sợ rằng vẫn chưa bao giờ trải qua cuộc tình nào —— có phải tôi là người đầu tiên?”
Hà Ngạn thành thật gật đầu.
“Rất vinh hạnh.” – Trịnh Phi Loan thuận miệng nói, trong mắt cũng chẳng có gì vui sướng, một chút che dấu cũng không thèm.
“Tôi biết, bỏ lỡ tôi, cả đời này của cậu có khả năng đều không thể động tâm được với Alpha nào khác. Thế nhưng thật đáng tiếc, nỗi khổ của cậu cũng không phải là do tôi tạo thành. Tôi là người có chí tự do, không có nghĩa vụ vì cậu mà hi sinh hạnh phúc cá nhân mình. Cậu có phải vừa nói, chúng ta nên ở chung cùng một chỗ, mỗi ngày ấm ấm áp áp, gần gũi cân bằng tín tức tố. Nếu như tôi không hiểu sai thì cậu đang chỉ mối quan hệ vợ chồng? Hà tiên sinh, để tôi nhắc nhở cậu một câu, Omega muốn gả vào nhà họ Trịnh nhiều lắm, chỉ dựa vào độ phù hợp tín tức tố là thành công thì thật buồn cười.”
Hà Ngạn cúi đầu: “Phải…thật buồn cười.”
Tại cổ họng, tiếng nói Hà Ngạn như nghẹn lại, không thể thở được. Khiến cậu không thể phát ra được âm thanh nào, ngón tay như bị mũi kim đâm thủng, đè nén đẩy ra những giọt máu tươi, đau đớn khó chịu bủa vây.
Hà Ngạn thấy các mạch máu như đông lại thành băng, tứ chi bắt đầu nguội lạnh như muốn đông cứng, sau đó máu ứ đọng thành vô số mũi tên nhọn đè nén, đâm xuyên qua tim.
Trong mắt Alpha của anh, anh chính là một kẻ dơ bẩn như vậy, một tên lừa đảo không chừa thủ đoạn.
Kẹo cao su nhai đã lâu, vậy mà vị đắng chẳng nhạt đi chút nào.
Trịnh Phi Loan hỏi nhân viên phục vụ giấy bút, đặt trên bàn viết xuống một chuỗi chữ hữu lực, vừa viết vừa nói: “Chúng ta cần đặt ra một thoả thuận giới hạn, để tránh trong tương lai sinh ra bất đồng mâu thuẫn. Giữa tôi và cậu có ba loại liên kết: thứ nhất, tôi biết nhà cậu ở đâu; thứ hai, trên người cậu có dấu vết ký hiệu của tôi; thứ ba, trong bụng cậu có con của tôi. Ba loại liên kết này, chúng ta từng cái chặt đứt chấm dứt, cậu có dị nghị gì không?”
Hà Ngạn bỗng nhiên ngẩng đầu, gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Là anh nghe lầm rồi sao?
Người chung quanh đông dần lên, quán cà phê đã không còn yên tĩnh nữa. Tiếng trò chuyện, tiếng thu ngân, tiếng của máy xay và cả bản ballad cũng đã nhanh đến điệp khúc. Cách lớp cửa sổ thuỷ tinh, những chiếc xe lao vút trên đường, chợt có tiếng huýt sáo, có người đi đường ngang qua khung cửa kính, cùng với bước chân vội vã phát ra tiếng lộp cộp…
Khung cảnh ồn quá náo nhiệt quá, mọi thứ như che lấp đi tiếng nói của Trịnh Phi Loan. Hà Ngạn nghĩ, anh chắc đã nghe lầm rồi.