*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Bảy giờ sáng là giờ mở cửa của cửa hàng “Lâu đài thú cưng”, cửa hàng nằm tại đường Hoài Dương.
Một con mèo bên trong chiếc lồng lười biếng ngáp dài, một chú chó bụng đói một đêm đang víu lan can đầy kích động vẫy đuôi. Ông chủ cửa hàng thú cưng sau khi treo bảng hiệu “Mở cửa” liền cầm một túi thức ăn phát cho mấy chú chó, chưa kịp phát xong thì chuông cửa đã leng keng leng keng, có người đẩy cửa bước vào.
Giờ này mà có khách sao?
Mặt bằng của “Lâu đài thú cưng” khá nhỏ, nằm trên đoạn đường vắng, mà cửa hàng cũng chỉ nhận tắm rửa, cắt chỉnh lông thú, tổng thu nhập cũng tương đối ít mà một nửa số mèo và chó là do ông chủ nhặt về, nơi đây không thể tính là một cửa hàng thú cưng cao cấp, số lượng khách từ xưa đến nay đều khá ít, càng không bàn đến việc mới vừa mở cửa hàng liền đón khách.
Ông chủ cửa hàng đang nghĩ ngợi không biết có phải là khách quen hay không, đến khi xoay người lại, chỉ thấy một vị Alpha xa lạ. Tuyết phủ lên khăn quàng cổ cùng với áo khoác một lớp, bóng dáng cao cao kiên cường, biểu tình trầm ổn nghiêm túc, tùy tiện thế nào cũng có một khí chất uy nghiêm, người thế này cùng với cửa hàng của ông chủ thật không thể dung hợp chung một chỗ.
Liếc nhìn ra phía sau lưng người nọ, thấy một chiếc xe đậu bên ngoài, nhìn sốc đến ho sặc sụa, một chiếc xe với huy hiệu ngôi sao ba cánh, đây hẳn là một vị doanh nhân giàu có.*
*Huy hiệu ngôi sao ba cánh: Huy hiệu của dòng xe Mercedes nha. Để vậy cho giống nguyên văn tác giả, chắc ý tác giả nhấn mạnh việc ông chủ cửa hàng không phải người sành sỏi.
Ông chủ để xuống túi thức ăn cho thú cưng, tiến lên một bước, hỏi: “Tiên sinh, cậu muốn mua gì sao?”
Alpha trả lời: “Tôi tới đây là để xin hỏi thăm về một người.”
Hỏi thăm người à?
Ông chủ nghe thế liền vui vẻ nhiệt tình: “Cậu cứ hỏi đi, tôi biết tôi sẽ trả lời.”
Vị Alpha ghé thăm ngẫu nhiên này chính là Trịnh Phi Loan. Hắn nhìn quanh một vòng bài trí bên trong của cửa hàng, chú ý tới một bảng ghim có khung bằng gỗ được treo trên tường, hắn sải bước đi qua. Bên trong bảng ghim gỗ đó là gồm hàng chục tấm ảnh lớn nhỏ khác nhau, sắc thái sặc sỡ, ấm áp, đáng yêu, đều là những hồi ức đẹp của “Lâu đài thú cưng” từ lúc khai trương đến nay.
Trịnh Phi Loan nhận ra Omega nhỏ trong số những tấm ảnh ấy.
Có một bức hình chụp khi Omega đang tắm rửa cho một thú cưng. Khi đó thú cưng bướng bỉnh, không đợi tẩy rửa xong xuôi đã lắc mình vẩy nước, nước cùng bọt xà phòng văng tung tóe khắp nơi. Omega vươn một tay chắn nước, trên môi là nụ cười tươi sáng thoải mái.
——Hà tiên sinh, cho tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu là đang làm việc, thăng tiến ở đâu?
——Làm ở cửa hàng thú cưng gần nhà, ngay tại khúc ngoặc bên kia, tên là “Lâu đài thú cưng”
Trong quá khứ, tại tiệm cà phê đó, Hà Ngạn đã trả lời hắn như thế.
“Em ấy…” – Trịnh Phi Loan hít sâu một hơi, chỉ vào người đang cười rất rạng rỡ bên trong bức hình – “Em ấy tên gì vậy?”
Ông chủ cửa hàng đáp: “Thằng bé đó à, tên là Hà Ngạn, chữ Hà trong bộ Nhân chứ không phải chữ Hà của bộ có ba chấm thủy đâu. Trước đây, thằng bé có làm thêm ở chỗ tôi nhưng sau đó đã xin nghỉ, rời đi cũng được một thời gian rồi.”
“Hà Ngạn…”
Trịnh Phi Loạn đọc lại hai chữ này, ánh mắt ủ dột đầy đau thương.
Hắn từng có lòng tin 100% rằng Hà Ngạn không phải là tiểu dạ oanh, song khi lưu lạc trong mớ ký ức, hắn luôn muốn nhìn rõ bộ dáng của Hà Ngạn nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện rằng – Hắn không còn nhớ rõ bộ dáng của người này nữa.
Một Omega mà hắn cho rằng có bề ngoài xấu xí nay không còn tồn tại nữa.
Lòng kiên định của hắn đã bị bổ xuống một vết nứt, vết nứt lan rộng, điên cuồng phá vỡ sự chấp niệm của hắn, cho đến khi lòng kiên định của hắn chẳng còn sót lại chút gì.
Trịnh Phi Loan mở ra ví tiền, lấy ra một xấp tiền mệnh giá lớn: “Tấm hình này, tôi muốn mua lại nó.”
Ông chủ nhìn thấy xấp tiền liền có chút hoang mang: “Này nhiều lắm, không được không được! Nếu cậu muốn do cậu thật sự yêu thích, tôi liền đưa tặng cậu.”
“Không sao, bức hình thực sự đáng từng này giá.”
Trịnh Phi Loan không muốn bàn thêm, để tiền mặt chỉnh tề trên quầy, sau đó tự tay lấy xuống bức ảnh được ghim ở bên trong. Hắn ngắm nhìn Omega đang cười tươi tắn, còn có lúm đồng tiền, miệng lưỡi có chút khó nói: “Chú có nhớ em ấy… Hà Ngạn là một người như thế nào không ạ?”
“Thằng bé rất chịu khó, tâm rất lương thiện, thật thà, lớn lên lại tuấn tú đẹp trai như vậy, không chỉ khách hàng ở cửa hàng mà ngay cả đám mèo, đám chó cũng đều yêu thích thằng bé. Chỉ là đổi được cái giới tính, nếu không phải là Omega thì…”
Trong khi ông chủ tiệm đang nói về Hà Ngạn, ông chủ còn vặn mở máy hát: “Nói thật, vào thời điểm thằng bé đến xin việc, tôi đã không định nhận. Cậu cũng biết đấy, Omega thường có thể chất yếu, còn có thời kì động tình, tôi đây là một ông chủ cũng không muốn nhân viên mình ảnh hưởng đến sinh ý cửa hàng, lỡ như nhận vào làm lại xảy ra chuyện gì mà không thu xếp nổi. Nhưng đứa nhỏ này quá thiếu tiền, lại còn rất đáng thương, lòng có chút thương cảm mà tôi đã nhận Hà Ngạn vào làm. Hơn cả dự đoán của tôi, Hà Ngạn rất khiến tôi an tâm, thái độ với mọi người lúc nào cũng tốt, làm việc rất trật tự nghiêm tục, không hề có sai phạm nào, một người làm mà phần công việc hoàn thành còn muốn nhiều hơn hai người…”
Trịnh Phi Loan thuận tới hỏi tiếp: “Em ấy rất thiếu tiền sao?”
“Thiếu chứ, làm sao không thiếu cho được. Nghe nói trong nhà thằng bé có nợ một số tiền lớn, vội vã trả nợ, chưa kịp học xong đã phải chạy đi làm thêm, chỉ còn một năm nữa là sẽ tốt nghiệp vậy mà…thật đáng tiếc cho thằng bé.” – Ông chủ lắc đầu than thở, đôi mắt ánh lên sự đồng tình sâu sắc, còn có vẻ tự hào tán thưởng – “ Đứa nhỏ này thông minh lắm nhé, học cũng là đại học Uyên Giang đấy, còn là khoa kinh tế doanh thương. Chỉ vì trong nhà một lần gặp biến cố, xem như cố gắng đèn sách sáu năm, bảy năm đều thành tay trắng, chỉ còn bằng cấp học lực cấp ba nhưng ai cũng chẳng xem lọt, cũng không biết con đường sau này lấy cái gì để mưu sinh nữa.”
Khoa kinh tế doanh thương của đại học Uyên Giang?
Đây là lần đầu tiên Trịnh Phi Loan nghe nói chuyện này, tâm tình chỉ có thể dùng từ “khiếp sợ” để hình dung: Khoa kinh tế của đại học Uyên Giang có chỉ tiêu cực kì ít vì yêu cầu của khoa rất cao, rất khắt khe, phần lớn sinh viên khoa đều là những Alpha ưu tú, số Omega có thể trúng tuyển thì cực kỳ hiếm gặp, một phần mười cũng không tới, Hà Ngạn có thể ưu tú đến mức độ nào mới thi đậu được chứ?
Hắn đã từng ở trước mặt của Hà Ngạn chế nhạo rằng em ấy là kẻ học lực thấp, nhưng nếu như không có biến cố của gia đình thì Hà Ngạn đã có thể thuận lợi tốt nghiệp, tìm được một công việc sáng giá để công tác, cũng có thể là sẽ công tác tại văn phòng Cửu Thịnh…
“Gâu! Gâu!”
Mấy con chó đói bụng lại không chịu được nữa, sủa liên tục để đòi ăn, ông chủ liền cầm túi đồ ăn, đổ đầy khay đựng của chúng nó, vừa nhìn tụi nó vùi đầu ăn như ma đói, ông chủ nói, âm lượng cũng nhỏ đi như gợi nhớ lại gì đó: “Thằng bé kiếm tiền đến liều mạng, có ngày bão lớn, mưa không dừng, ở cửa hàng cũng không có khách nào ghé đến là đứa nhỏ này liền xin chạy qua giúp cửa hàng hoa sát vách đi giao hoa. Chủ cửa hàng hoa bên cạnh cũng ngán ngẩm với thời tiết mưa bão mà không muốn đi giao hàng, liền giao công việc ấy cho Hà Ngạn mà chỉ với vài phần tiền công.”
“Sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ này đột nhiên mang thai. Mà khi hoài thai cũng không chịu xin nghỉ, bụng dù có lớn cũng vẫn đi làm đều đặn, lượng công việc cũng luôn đầy tay và không có một Alpha nào chăm sóc cho nó, tôi hỏi nó đã có chuyện gì xảy ra, sống chết vẫn giữ kín mọi chuyện không chịu nói. Khi đó, tôi thật sự muốn đuổi thằng bé về, ép thằng bé phải nghỉ ngơi cho tốt, nhưng đứa nhỏ này… thật đáng thương, nếu tôi đuổi thì Hà Ngạn không có công ăn việc làm cũng không có tiền nuôi đứa trẻ trong bụng nữa. Cũng đành hết cách, đành phải phóng lao theo lao, mỗi ngày đều cố gắng chiếu cố thằng bé thêm một chút.”
Trịnh Phi Loan không đành lòng nghe tiếp nữa, nhưng hắn biết hắn cần phải biết những điều này: “Sau đó, em ấy thế nào?”
“Sau đó á?” – Ông chủ khua tay, nặng nề than thở – “Sau đó thằng bé vẫn chỉ có một mình xoay sở thôi, rồi chẳng biết chọc phải ông lớn nào của Uyên Giang này, ông ta có quyền có thế, không cho phép thằng bé ở lại nơi này nữa, bắt thằng bé phải chuyển đi trong đêm đó… Hà Ngạn rời đi cũng không có trở về lại đây, ban đầu còn có gọi điện thoại đến thăm hỏi cho tôi một hai lần, sau này cũng không còn, không biết thằng bé ấy có bình an hạ sinh đứa bé trong bụng hay không….”
Hai người đang nói chuyện, cánh cửa của phòng ngủ mở ra. Bà chủ của cửa hàng vừa nhô đầu ra thấy Trịnh Phi loan, có chút đề phòng mà liếc nhìn đánh giá Trịnh Phi Loan, sau đó liền nhắc khéo ông chủ gọi vào phòng.
Ngay lập tức, trong phòng liền nổi lên tranh chấp kịch liệt.
Trịnh Phi Loan không có ý định nghe trộm nhưng vách tường ở đây quá mỏng, không cản được âm lượng quá lớn của bà chủ: “Ông điên rồi sao, bộ ông không nhận ra khí tức Alpha trên người của hắn ta sao? Trước đây hương vị của Hà Ngạn thế nào, không phải là hai khí vị đó giống nhau y như đúc đấy ư? Ông không nhớ ông từng oán giận tên Alpha không thèm chăm sóc thằng bé đó hả, bên ngoài phòng chính là cái tên căn bã đã khiến thằng nhỏ mang thai đó! Omega của hắn ta mang thai thì không quan tâm một lần nào, đem người ném đi như đồ bỏ, rồi bây giờ chạy đến đây dò la tin tức, ông biết hắn ta tâm lương thế nào rồi mà còn không biết giữ mồm giữ miệng nói hết toàn bộ cho hắn nghe?! Lỡ như hắn dò la được nơi ở của thằng bé Hà Ngạn rồi giết nó, ông nói ông còn không phải là tạo ra nghiệp à?!!”
Trong phòng liền im bặt, ngoài phòng cũng vậy, đến một cây kim rơi cũng nghe thấy âm thanh. Mỗi một câu chữ mắng chửi của bà chủ như từng cái bạt tai vả lên mặt Trịnh Phi Loan, khiến hắn lúng túng không còn dám ngó mặt hai vị chủ cửa hàng.
Trịnh Phi Loan như bị đóng đinh xuống nền nhà, đôi môi khẽ nhếch một chút nhưng cũng chẳng lại nói được câu nào phản bác.
Khi ông chủ quay trở lại, thái độ đã hoàn toàn thay đổi, sự thân thiện lúc nãy đã chạy mất, ông chủ rất khách sáo nói với Trịnh Phi Loan: “Xin lỗi cậu, chuyện về đứa nhỏ Hà Ngạn kia, chúng tôi cũng không biết, xin cậu hãy tìm người khác dò hỏi đi.”
Nói xong còn cầm lấy xấp tiền mặt ban nãy, trả lại: “Bức ảnh kia, cậu cứ cầm lấy, tôi không đòi lại nhưng tiền này… tôi không nhận.”
“Cảm ơn chú và xin lỗi vì đã làm phiền.”
Trịnh Phi Loan nhận lại xấp tiền, cũng giữ lại bức ảnh, rất miễn cưỡng cười đáp lễ với ông chủ rồi mới rời khỏi cửa hàng thú cưng.
Hắn không có lấy xe rời đi mà là băng qua con đường lớn, đội gió đội tuyết đi qua khu phố ở đối diện.
Khu phố này được dựng lên khoảng bốn mươi năm trước, ngổn ngang không có quy hoặc, cũng trải qua nhiều năm sương gió nên cũng đã cũ kĩ, khu phố này cũng ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị của thành phố nên giá cả cũng chẳng ra gì. Ngoại trừ, các bậc bô lão đã sống hơn nửa đời ở đây, thì các thành phần thuê trọ nơi đây đều là từ các tầng lớp chót của xã hội, là các thành phần làm công ăn lương sống qua ngày.
Đi tới một góc quẹo, có một bếp than đá, chỗ đó đã bị hun đen, mùi khét đến gắt mũi, bức tường cũng tróc sụp đến thê thảm.
Trịnh Phi Loan dọc theo cầu thang xoắn đi lên phía trên, hành lang ở khu này có được mấy cái bóng đèn tròn chiếu sáng nhưng cũng có vài cái đã chết bóng từ mùa nào rồi, khiến cho hành lang không đủ sáng, đen ngòm, như thể hắn đang chui vào một đường ống khói. Ven hành lang còn các thùng rác chua hôi, nước bẩn còn chảy dọc theo đó, đóng bẩn thành các vết tích hoen ố. Một chậu hoa bị người lãng quên, khô héo rạn nứt giống như một bộ xương hài cốt.
Năm tầng lầu có tổng cộng bốn hộ gia đình, bốn phiến cửa sắt đã bị gỉ sét,
Đây là lần đầu tiên, Trịnh Phi Loan trong trạng thái tỉnh táo đến thăm nơi này, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn bốn phiến cửa giống hệt nhau như thế, hắn vẫn biết được đâu chính là cánh cửa mà hắn cần phải gõ.
Mở cửa chào hắn chính là một cô gái Beta, toàn thân đang mặc một chiếc áo lông dày, chân xỏ dép nhung, khăn quàng cổ kín kẽ rất sặc sỡ, trên tay còn đang cầm một túi chườm nóng.
Cô gái này không biết Trịnh Phi Loan, cả người run cầm cập đứng dậm chân ngoài cửa, miệng nói tràn ra làn hơi trắng toát: “Anh tìm ai đấy?”
Được hỏi một câu mà Trịnh Phi Loan trả lời một nẻo: “Máy điều hòa bị hỏng sao?”
“Hả?” – Cô gái hoàn toàn bị câu hỏi ngược lại của Trịnh Phi Loan làm cho sững sờ – “Máy điều hòa vẫn luôn hỏng mà, từ khi tôi chuyển đến đã như vậy rồi… Anh, anh là người bên bất động sản à? Mà khu phố nhỏ này cũng có bất động sản hả?”
Trịnh Phi Loan bị cô gái chọc cho bật cười: “Không phải.”
“Vậy anh là…”
“Tôi và Omega của mình có ở đây một thời gian, khi đó máy điều cũng hầu như là không sưởi ấm được chút nào, mùa đông rất là khó chịu, hai người phải ôm nhau mới chịu nổi. Sau đó, em ấy đã rời xa tôi cho nên tôi rất nhớ em ấy, cô có thể hay không cho tôi vào một chút, tôi chỉ muốn nhìn một chút nơi ở của em ấy trước đây mà thôi.”
Cô gái đánh giá trên dưới Trịnh Phi Loan thấy hình tượng của hắn cũng rất đoan chính, so sánh với bọn bợm bịp khác nhau hoàn toàn cho nên cô gái cũng không quá cảnh giác, kéo cánh cửa nhường cho hắn một lối đi vào: “Anh vào đi, cứ tự nhiên, phòng ở của tôi cũng đã mấy ngày không dọn, anh không chê là được.”
Trịnh Phi Loan nói cảm ơn rồi bước vào.
Phòng cho thuê vẫn bố cục như cũ, không hề có sửa chữa gì: Một hành lang hẹp, bé xíu có một góc bếp, đống đồ lộn xộn chất lên như núi. Căn nhà bé tí, có bí mật gì cũng không thể giấu, đứng ở cửa nhìn liếc qua một cái là có thể thấy rõ toàn bộ căn nhà. Một căn nhà quá nhỏ nên các đồ đạc nội thất cũng như đặt vào vị trí chết, khó mà có thể sắp xếp vị trí mới. Chúng nó đều ở tại đó, vẫn y hệt trong ký ức của hắn chỉ có một điều duy nhất khác biệt, chính là Hà Ngạn.
Hà Ngạn đã không còn ở lại nơi này.
Trịnh Phi Loan đứng ở hành lang nhỏ hẹp, đưa tay sờ lên bếp gas lạnh lẽo. Khi đó cũng là trời đông, Hà Ngạn đã từng đứng ở đây, vì hắn mà nấu một bát mộc nhĩ trắng thơm ngọt.
Hắn xoay người nhìn qua bên cạnh có chiếc tủ cũ, lớp vỏ sừng trên tủ đã bị bong tróc một mảng lớn, nó bị như thế chính là do thời điểm ấy, Trịnh Phi Loan bạo lực đã va rớt một mảng.
Còn có…
Một chiếc móc bên cạnh đang treo một cái khăn lau màu cam vỏ quýt, vừa bẩn vừa nhăn. Khi thấy nó, thần sắc Trịnh Phi Loan biến đổi, nhanh tay lấy xuống siết chặt trong lòng bàn tay.
Hắn biết cái khăn này.
Hắn nhận ra nó.
Đây chính là khăn tay của Hà Ngạn, mỗi khi hắn lạc lõng, cảm thấy bất an, không muốn rời khỏi Hà Ngạn, khi ấy Hà Ngạn sẽ nhét vào tay hắn chiếc khăn tay của mình, để an ủi hắn.
Chiếc khăn bây giờ, lông nhung đều đã dính vết dầu mỡ, bết bết lại, không còn là chiếc khăn mềm mại ấm áp nữa. Cũng vì tẩy rửa quá nhiều lần, mà hương vị Hà Ngạn cũng không còn vương lại, chỉ còn mùi tẩy rửa thông thường.
“Cái này là tôi tìm thấy dưới gầm giường, tưởng là vật bỏ đi, cho nên đã lấy nó làm khăn lau…” – Cô gái thấy Trịnh Phi Loan coi trọng cái khăn ấy nên có chút khẩn trương – “Là vật của người đó sao? Tôi mua bồi thường trả lại cho anh có được hay không?”
“Không cần đâu.” – Trịnh Phi Loan nhỏ giọng đáp – “Tôi chỉ cần cái này là đủ rồi.”
Trên đời này có rất nhiều thứ mà không thể nào thay thế được. Đây chính là bảo vật có một không hai, cho dù có dơ bẩn thế nào, hay bị xé rách, tổng thể vẫn thất tốt hơn những thứ khác.
Tuyết trắng xóa thê lương, gió cuốn bay qua cửa sổ. Trịnh Phi Loan ngồi ở trong xe, tay vuốt ve khăn tay thô ráp, hương vị dù có gay gắt vẫn bị tâm tình tuyệt vọng đẩy xuống.
Em ấy còn có thể đi nơi nào?
Thành phố này có khoảng mười triệu dân, như những hạt cát bé nhỏ ở ngoài bãi biển, ngoài trừ một tấm ảnh cũ và một chiếc khăn tay, hắn có thể đi nơi nào để tìm lại vết tích của Hà Ngạn đây?
Chờ một chút.
Hắn nhớ còn có một nơi – Nhà trọ ở phía tây ngoại thành Uyên Giang.
Hà Ngạn từng ở đó ba tháng, người rời đi nhà bỏ trống, sau đó hắn trong thời kỳ rối loạn đã mua lại, cho nên căn nhà trọ ấy vẫn không hề đổi chủ mới, cũng không cho ai thuê, vẫn bảo trì hoàn toàn trạng thái khi chủ nhân trước rời đi.
Chỉ là nơi đó phát sinh sự kiện đẫm máu, Trịnh Phi Loan cũng không dám đụng vào.
Nơi đó bị gắn mác nguy hiểm, cấm kỵ chạm vào.
Trịnh Phi Loan đã tìm lại được toàn bộ ký ức trong những thời điểm rối loạn, những ký ức đó còn sống động hơn một bộ phim điện ảnh.
Đêm hôm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tại bữa tiệc họp mặt hằng năm của Cửu Thịnh, hắn đã vắng mặt, một mình hắn đi xe đến vùng phía tây ngoại ô này. Hà Ngạn lúc đó đã mang thai được chín tháng, ngày hạ sinh không còn xa bao nhiêu, ngày sinh còn chưa đến mười ngày.
Mà ngay trong đêm đó, con gái đầu lòng của bọn họ đã chào đời.
Ngày 25 tháng 12, hắn đã ngủ một đêm tại căn nhà trọ phía tây ngoại ô này. Trong giấc mộng, bầu trời tuyết rơi không ngừng, những dây đèn neon sáng bất diệt, những dải trắng bất tận lại điểm một vệt máu đỏ tươi, tương tự như dãy tường trắng tinh trong bệnh viện bị ánh đèn đỏ màu máu của phòng giải phẫu hắt sáng khắp hành lang.
Trịnh Phi Loan xiết chặt chiếc khăn tay, xương ngon tay cũng vang côm cốp.
Sao em lại dám rời đi?
Địa phương sinh hoạt kia còn phong tồn lại mọi vết tích sinh hoạt cũng đồng nghĩa với việc nơi đó đang phong ấn cơn ác mộng mà hắn e ngại nhất.
Hai giờ sau, hắn lái xe tới căn nhà trọ phía tây ngoại ô của Uyên Giang.
Trịnh Phi Loan dùng thân phận chủ hộ lấy được chìa khóa từ tay nhà bất động sản, bước chân nện lên từng bậc cầu tháng, hướng về phía cánh cửa đã đóng chặt. Chìa khóa tra vào ổ, hắn hít thật sâu, vặn mở cửa.
Cạch cạch.
Sau đó là tiếng cánh cửa thiếu dầu nhớt kêu kẽo kẹt ——
Khi cửa vừa mở, căn phòng bị thiếu dưỡng khí phả hơi vào mặt hắn, một căn nhà yên tĩnh say ngủ suốt một năm nay lại bị quẫy nhiễu, bụi bặm bay loạn khắp không trung khiến hắn ho sặc sụa tràn cả nước mắt.
Trong không gian bụi bặm, hắn vẫn thấy pha tạp trong ấy là hương hoa linh lan cùng với mùi máu đã khô.