Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
Sắc trời vẩn đục, bụi mịt mù nức mũi.
Đây là cảm giác đầu tiên khi sáng sớm Trịnh Phi Loan mở cửa sổ.
Trên thực tế, phần mềm dự đoán thời tiết ghi rằng nhiệt độ hôm nay rất thích hợp, sảng khoái; chất lượng khí oxi cũng lũy thừa hơn 30; Bản đồ thảm thực vật từ vệ tinh cũng chiếm khoảng 80% diện tích thành thị Uyên Giang. Ngón tay hắn lướt trên màn hình di động, khi lướt qua các bài viết trên mạng xã hội, hắn nhìn thấy những nơi có mặt nước xanh ngắt, bầu trời trong veo cao ngất, có chim hót, có hoa đua sắc.
Một nơi tốt đẹp như thế, có lẽ chỉ tồn tại ở đâu đó mà hắn không thể tới.
Cảnh sắc đó và ngũ giác của Trịnh Phi Loan như bị cách ly, không có cách nào hắn có thể cảm nhận được điều đó.
Trong thế giới của Trình Phi Loan, mọi thứ giống như một bức ảnh đã bị ô uế, biên giới toàn là những đường bén sắc nhọn, sắc điệu cảnh vật chói mắt, mùi vị chua thối khó ngửi trong không khí phóng đại gấp mấy lần, tranh nhau chen lấn trong khoang mũi, như sợ hắn có thể hít được một ít không khí trong lành.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, ngũ quan cảm giác bắt đầu tệ đi, điều này vẫn cứ đeo bám gắt gao, dường như vây kín hắn trong một hộp kính bẩn thỉu, làm người cảm thấy phiền chán mà không thể làm được gì.
Trịnh Phi Loan đóng lại cửa sổ, xoay người bước vào nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ. Thời điểm tắm xong, khi trở ra trên giường đã chuẩn bị sẵn cho hắn một áo sơ mi thẳng tắp tinh tươm trên giường.
Vải bông cao cấp, dòng áo thủ công của thời trang Napoli, rõ ràng được may vá bằng loại vải vóc thượng đẳng, vậy mà sau khi khoác lên người lại cảm giác như loại vải thô đay kém chất lượng,nó như đang đâm vào da thịt. Chưa cài hết nút áo, hắn đã không chịu nổi, buồn bực mà cởi áo, vứt lại xuống giường, nhanh chân bước vào phòng quần áo.
Quần áo ngổn ngang trải khắp đất, mà hắn cũng không tìm được cái vừa lòng đẹp ý.
Tiếng lạch cạch từ móc áo lay động phát ra âm thanh truyền tới dì Trương. Dì vội vàng chạy vào phòng để quần áo, chỉ thấy người đàn ông mà năng nhìn từ khi còn nhỏ đến lớn, mình trần lõa thể đứng giữa phòng, sắc mặt âm u, nổi giận đùng đùng, trong tay siết vò mấy cái áo sơ mi Brioni.
Dì Trương nơm nớp lo sợ hỏi: “Phi Loan, có chuyện gì vậy?”
Sơ mi đắt tiền giống như một khăn giẻ lau, bị chủ nhân vô tình vứt xuống bên chân dì Trương: “Dì để tôi mặt những bộ đồ thế này để ra ngoài?!”
Dì Trương co rụt người, chân bước lùi lại, đầu cũng không nhấc lên: “Phi Loan, tôi thật sự đã dựa theo yêu cầu của cậu, lựa chọn những bộ quần áo thoải mái nhất, ủi phẳng sạch sẽ, ngay cả liều lượng làm mềm áo cũng được tăng lên gấp đôi, ngay cả thợ may cũng nói…”
Rằng bọn họ cũng không thể tìm được chất liệu nào tốt hơn.
Một nghìn lý đều như một, chỉ muốn mượn cớ qua loa để lấy lệ với hắn, vấn đề đơn giản nhất là việc ăn mặc quần áo của hắn cũng không thể giải quyết được.
Trịnh Phi Loan kiềm chế cơn lửa giận, từ trên kệ áo, tùy tiện lấy xuống một cái, vừa cài áo vừa lạnh lùng nói: “Dì Trương, dì đã làm ở Trịnh gia cũng phải ba mươi năm rồi, cha tôi vẫn luôn khen dì rất trách nhiệm, mới chọn dì đến đây phụ việc, làm sao vừa rời khỏi chính gia, từ khi nào trở nên múa mép như thế? Rốt cuộc là y phục của tôi đặc biệt khó bảo quản hay là tôi không đáng giá như cha tôi nên có chút phân biệt đối xử?”
Vạch trần ý đồ dọa người, dì Trương sắc mặt lập tức trắng bệch: “Phi Loan, cậu, cậu không thể nói như vậy. Dì từ nhỏ đã yêu thương cậu nhất, đối với cậu không khác gì con trai ruột của dì…”
Trịnh Phi Loan liếc nhìn dì một ánh mắt lạnh lẽo: “Đi ra ngoài.”
Dì Trương cực khổ liền bị tố như vậy, mang theo một bụng oan ức rời đi.
Trình Phi Loan buộc bảy khuy cài, khoác lên âu phục phẳng phiu. Ngay khi quần áo chỉnh tề, hắn thấy toàn thân như là bị bàn ủi nóng ủi qua, đỏ bừng hai vai, nóng hừng hực khiến hắn khó chịu đến trán nổi gân xanh, hàm răng nghiến chặt, thật muốn gọi dì Trương trở lại mắng một lần – cái này căn bản không xứng làm âu phục! Nó chỉ như một cái áo mưa, nặng trình trịch bao lấy cơ thể hắn. Mồ hôi tỏa ra nhưng không thể bốc hơi thoát ra ngoài, vải vóc như tường kép mà bịt kín mọi lỗ thoát hơi. Oi bức, ẩm ướt, sền sệt, còn hơn một tấm nệm giường bị ẩm ướt suốt một mùa mưa.
Hắn siết lại cổ áo, hồi lâu mới chậm rãi thở ra một hơi, kiềm chế lại cảm xúc táo bạo chướng khí của chính mình.
Trong phòng ăn, dì Trương đã bày biện xong một bàn đồ ăn sáng, từ cháo, sữa đậu nành đến cà phê chắt lọc, đồ ăn kiểu trung quốc hay phương tây đều có đầy đủ, như e sợ không có món hợp khẩu vị với Trịnh Phi Loan.
Mà vị thiếu gia xoi mói này vẫn như cũ, không hề nể nang mặt mũi.
Hắn đi ngang qua bàn ăn, bưng ly cà phê uống một ngụm, thần sắc liền biểu lộ chán ghét, “phi” một tiếng, toàn bộ phun trở lại vào ly, thô bạo mà đem ly tách đập xuống bàn một cái, cũng không thèm quay đầu lại mà rời khỏi nhà ở.
Hạt cà phê gì mới có thể tạo ra cái thứ mùi như vậy?
Khó uống chết được!
Thế giới này điên hết rồi. Dì Trương làm đồ ăn cho hắn từ khi hắn còn bé cho đến lúc trưởng thành, cơ hồ đối với hắn là đã có một tiêu chuẩn ăn uống. Trong mắt Trịnh Phi Loan, tay nghề của dì Trương đại biểu cho hương vị của cả gia đình, vô luận là món ăn dân gian thì ngay cả sơn hào hải vị cũng đều không sánh bằng. Sau khi rời khỏi chính gia, vì không quen với tay nghề của vị đầu bếp mới, cha của hắn liền để dì Trương theo hắn lại đây, chuyên chăm sóc, phục vụ về mảng ẩm thực và sinh hoạt thường ngày.
Ngay cả mỹ vị đã từng nếm qua, cũng trở nên tồi tệ kinh khủng, thậm chí còn khó có thể nuốt xuống.
Mỗi một ngày trôi qua, lối sinh hoạt của Trịnh Phi Loan bắt đầu rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Tháng trước là như thế, tuần trước cũng như thế. Đến tận hôm nay, sơ mi, âu phục, bữa sáng… Hàng chục vấn đề hắn vạch ra yêu cầu đều không hề thay đổi, mỗi lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Tất cả mọi người đều khuyên hắn “bình tĩnh”, ngoại trừ thánh nhân, hắn thật không biết ai có thể “bình tĩnh” chịu đựng một cuộc sống như thế.
Bảy giờ rưỡi, chiếc xe Maybach đen tuyền đúng giờ dừng ở tầng dưới cùng. Tài xế mở cửa ghế sau, cung kính mời Trịnh Phi Loan lên xe, sau đó đóng cửa xe lại và trở về ghế lái nổ xe.
Tài xế đang chuẩn bị xuất phát, Trịnh Phi Loan đột nhiên nói: “Xuống xe.”
Tài xế không khỏi giật mình, một câu cũng không dám hỏi nhiều, lập tức mở cửa xuống xe, dáng người thẳng tắp đứng chờ ở bên ngoài. Khoảng chừng năm giây sau, hắn mới nghe được Trịnh Phi Loan nói: “Lên xe”.
Tài xế liền lo sợ, mặt mũi tái mét mà ngồi vào xe..
Chiếc xe xa hoa này cách ấm rất tốt, bên trong cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí nghiêm nghị nặng trình trịch áp xuống đầu vai, đem tài xế dọa đến toát mồ hôi toàn thân. Trong lòng hắn thấp thỏm bất an, không biết ý đồ của Trịnh Phi Loan là gì, chỉ có thể thẳng tắp sống lưng không dám động đậy mà ngồi im chỗ đó.
Ánh mắt Trịnh Phi Loan liếc nhìn kiểm tra tới lui khuy tay áo, một ngón tay cứ khẩy khẩy, cảm thấy cổ tay áo thật chật, lạnh nhạt nói: “Lúc nãy, tôi nhìn thấy kim xăng có chút không đúng.”
Sắc mặt tài xế thay đổi, nhìn chằm chằm vào biểu đồ kim xăng, thấy kim xăng chỉ còn 10%, hai vai cứng đờ.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, liên tục ba ngày nay, mỗi buổi sáng sớm anh đến đón tôi đều chỉ có 10% mà thôi.” – Trịnh Phi Loan đột nhiên ngước mắt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gương chiếu hậu – “Tối hôm qua, không khéo chính là tôi tự mình lái xe trở về thì đã nhìn qua biểu thị bình xăng, không nhiều không ít, vừa vặn 80%. Thế 70% bình xăng trong một đêm đã đi nơi nào? Tôi cần một lời giải thích hợp lí.”
Ngữ khí của hắn ta vô cùng lạnh lùng, tài xế rùng mình, run rẩy nói: “Tôi…tôi không biết.”
“Anh không biết?”
Trịnh Phi Loan nhẹ giọng lập lại một lần, tựa hồ cảm thấy câu trả lời này hết sức dí dỏm.
Hồn phách tài xế đều bị dọa bay, hoảng hốt nói: “Trịnh tổng, tôi… tôi nói thật. Sự thật là mỗi sáng sớm tôi tới đây, xe của ngài, đều là gần cạn xăng.”
“Gần cạn xăng?!”
Trịnh Phi Loan đột nhiên ngồi thẳng, mày kiếm nhíu chặt, gắt gao nhìn tài xế.
Tài xế bị ánh mắt đáng sợ của Trịnh Phi Loan dọa cho đổ một tầng mồ hôi, từng giọt mồ hôi lớn thuận theo thái dương trượt xuống, vội vàng vuốt một cái, những kẽ ngón tay cũng ẩm ướt mảng lớn: “Đúng, đúng vậy, đại khái chuyện bắt đầu từ nửa năm trước, xe của ngài thỉnh thoảng không còn xăng, cũng không nhiều lần, mỗi tháng nhiều nhất hai lần, ba lần. Tôi không có biết gì, chỉ có thể chữa cháy bằng cách trữ thêm xăng, lén lút đổ thêm cho ngài.”
Tài xế nuốt một cụm nước bọt, tiếp tục nói: “Nhưng sau đó, số lần xe cạn xăng liền thường xuyên hơn, thậm chí không thể nổ máy. Tôi vẫn luôn nghĩ Maybach không hợp xăng giá rẻ, nên cũng không dám mua xăng rẻ tiền. Chưa kể bình xăng lớn, tôi chỉ có thể rót được chút xăng tốt, thế nào cũng chỉ có thể lên tới mức 10%.”
Tiếng vừa dứt, bầu không khi trong xe như đóng băng.
Trịnh Phi Loan chặt chẽ nắm lấy cần tay vịn xe, mu bàn tay nổi lộ lên cả khớp xương, cổ tay run run, sắc mặt một mảnh trắng bạch, cứng đờ, tựa hồ như đang chịu áp lực rất lớn.
Lúc lâu sau, hắn mới dẫn buông lỏng tay ra, cả người giống mất sức mà lùi về ghề sau.
“Đi thôi.”
Tài xế như trút được gánh nặng, thắt dây an toàn, trong lòng vẫn còn run sợ mà xuất phát.
Maybach vững vàng chạy trên phố, mà tâm tình Trịnh Phi Loan lại kém tới cực điểm.
Bầu không khí bên trong xe quá an tĩnh, vốn nên là kiểu không gian hắn yêu thích, giờ khắc này lại như đè nghẹt đến ngạt thở, mùi hương hoa nhài thơm mát trong không khí, ngửi thấy cũng chỉ như một loại hương tầm thường thấp kém. Hắn nghĩ muốn một luồng gió mát lạnh nên mở cửa sổ xe, không ngờ khí thải nối tiếp khí thải tràn vào trong xe, không ngừng công kích vào nhịp thở đang đuối ngạt.
Hắn không nhịn được hắt xì một cái, liền đóng chặt lại cửa sổ xe.
Xe chạy lên cầu, nắng sớm từ xa rọi tới cực kỳ chói mắt, như cái nắng gắt gỏng của buổi trưa lúc 12 giờ. Tòa nhà cao lớn chọc trời biến mất trong tầng tầng lớp lớp sương khói, mặt tường ốp kính thủy tinh cũng mất đi độ lộng lẫy phản sáng, như một tòa nhà cổ xưa u ám thuộc thời đại mười mấy năm về trước vậy. Lái gần tới trung tâm thành phố, nước bẩn đọng lại nơi nắp cống, còn bởi mưa nắng ngày qua ngày mà chỗ đó nổi mốc khắp dọc đường.
Thành phố này không có chỗ nào là vừa mắt.
Nếu là ngày trước, Trịnh Phi Loan căn bản sẽ không để đến những vết bẩn nhỏ như vậy. Nhưng bây giờ, hắn không ngăn cản được chúng nó cứ ồ ạt chiếm cứ khắp tầm mắt của bản thân, trục xuất đi những quang cảnh đẹp vốn có.
Hắn bị ép phải thu lại tầm mắt, bắt đầu xem lịch trình làm việc hôm nay.
Thời gian rảnh rỗi đều bị nhét lít nha lít nhít vấn đề công việc, hồng cam xanh, mãi mới thấy một ô vuông trắng. Nhìn lịch trình công việc nặng nề như vậy, tâm trạng lập tức ủ rũ, ảm đạm, hai mắt khép hờ, cứ muốn như vậy mà ngủ thiếp đi – rõ ràng hắn chỉ vừa mới ngủ dậy, thể lực phải rất dồi dào, mà sao giờ chỉ có cảm giác uể oải, giống như là… hắn đã thức trắng nguyên đêm.
Không, không có.
Tối hôm qua không có chuyện gì phát sinh cả, hắn đã an ổn nằm xuống và đánh một giấc đến hừng đông, nửa bước cũng không rời khỏi nhà. Nếu không, cớ sao dì Trương lại không nói gì với hắn?
Trịnh Phi Loan nâng tay bụp mặt, dùng sức chà xát, bức bách chính mình lên tinh thần.
Không sao cả, những vấn đề hỗn loạn cùng lo lắng này cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp phải. Trước đây, khi tín tức tố rối loạn không có ý thức, hắn còn có thể thuận lợi chịu đựng nổi, lần này, không lý lẽ nào lại không thể.
Hết chương 17
P/s: Ngắn bất thường…
À mà hôm nay Hành có đọc một cái topic nói về vấn đề nhà edit hay chèn giữa truyện. Mình không biết việc mình note ở ngay chỗ đó có khó chịu hay không? Nếu cái bạn muốn mình sẽ để dời mấy cái note xuống cuối chuyện. Tại để note ngay đó cho dễ hiểu đỡ phải mò lại:3