" Thái tử muốn ta ở lại trợ giúp cho Kinh Bắc Vương." An Khương Tề nhăn mày: " Người hiểu mình đang nói gì không?"
Ân Ly gật đầu: " Ta biết mình đang làm gì, ta cần ngài và An gia quân cùng Kinh Bắc Vương chống lại người Thương Lăng."
" Chúng ta đến đây vì mục đích gì thái tử căn bản đã quên? Nếu tất cả chỉ là một màn kịch do Kinh Vương bày ra, An gia ta nắm binh quyền bị cầm chân tại Huyền Bắc Linh, người liệu có gánh nổi hay không?"
" Không còn là Hoàng thượng hay Kinh vương, trước mắt tướng quân không phải nên nhìn xem là người dân Vinh Bích ta đang bị Thương Lăng xâm chiếm?"
" Cho dù là vậy ta cũng sẽ không tùy ý hành động khi chưa nhận được lệnh từ hoàng thượng."
Ân Ly tức đến đỏ mặt, y lớn tiếng: " Ngài đừng nói bản thân không biết cho dù hiện tại chúng ta có cho người gửi tin về, thì cũng chẳng thể nào nhận được hoàng lệnh của phụ hoàng? Đường đường là một đại tướng quân, người muốn rụt rè sợ chết đừng nhìn người dân chịu khổ sao?"
" Tiểu thập, đệ bình tĩnh một chút. An tướng quân không phải không hiểu những gì đệ nói, chỉ là nếu thật sự tình hình không giống như những gì chúng ta tưởng tượng, e rằng hậu quả sau này không thể nói trước."
" Đại ca." Ân Ly nhìn Minh Luân: " Huynh cũng cho rằng Kinh Bắc Vương là con người như vậy?"
" Tiểu Thập."
" Nội trong đêm nay vương gia sẽ dẫn binh đối đầu trực tiếp với toàn bộ quân đội thiện chiến, và kỵ binh của Thương Lăng ở Giang Kinh chỉ với 20 vạn quân."
" Đệ nói cái gì?" Minh Luân ngạc nhiên: " Như vậy khác nào tìm cái chết?"
" Đúng vậy, chỉ có sự giúp đỡ của An gia quân cùng với An đại tướng quân, một người cũng sở hữu Vân Ấn, chúng ta có thể kéo dài thời gian đủ để đệ xin được lệnh khởi binh tiếp viện của phụ hoàng."
" Cho dù là vậy..."
" Đại ca, huynh không phải nói bản thân cho rằng Kinh Bắc Vương không phải xấu. Đệ cũng vậy, đệ tin hắn."
" Tiểu Thập." Minh Luân thấy tiểu đệ phản ứng mạnh như vậy cũng trầm mặt suy nghĩ, Cung Minh Khiêm cho dù đối với hoàng đế không hòa hảo, nhưng không thể phủ nhận hắn khiến mình nể phục khi dám đương đầu với Thương Lăng trong tình thế này. Minh Luân thay vì tiếp tục khuyên Ân Ly lại hướng An Khương Tề nói: " An đại tướng quân, ta cũng cho rằng ý kiến của đệ ấy rất đúng."
An Khương Tề trầm giọng: " Đại hoàng tử trước nay không phải là một người chính chắn và thận trọng trong mọi việc, hiện tại cũng tùy ý đồng tình với thái tử?"
" Đây không phải tùy ý, đúng như lời đồn ta đã có qua lại với Kinh Bắc Vương trước đây. Ta nhìn thấy hắn trong nạn lũ vì dân chúng không ngại nguy hiểm đích thân đến Hằng Dương cứu người, sau đó đã tốn rất hiểu tâm tư để cải thiện tình hình. Không những đây là chúng ta đang đối mặt với lời tuyên chiến của Thương Lăng với Vinh Bích quốc ta, bản thân ta cũng không muốn người dân bắc địa mất đi một vị vương tốt, chưa nói đó còn là hoàng thúc của ta."
"...!"
Không nghĩ đến đại ca mình hoàn mỹ đến vậy, ngay cả thuyết phục người khác cũng nghe đến không thể sai, vừa hay An Khương Tề không có lý do để phản bác, Ân Ly nói: " An đại tướng quân, nếu ngài là vì lo lắng cho an toàn của ta và đại ca, có thể để Tiền Vệ cùng ta trở về."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Mẫu phi." Duy Tự sốt ruột chờ đợi, đến khi thấy Hương phi trở về mới hỏi nhanh: " Tình hình thế nào rồi, phụ hoàng thật sự đã nhốt Lâm phi nương nương lại?"
" Tự nhi à, chúng ta nên làm thế nào đây?"
Nhìn vẻ mặt còn khó xem hơn trước lúc đi của Hương Diệp, Duy Tự tự đoán ra được hoàng đế lần này thật sự đã nổi giận rồi: " Người trước cứ bình tĩnh đã."
" Bình tĩnh? Ngươi nói ta làm sao bình tĩnh đây?" Hương Diệp lo lắng: " Nhìn Huân nhi như kẻ mất hồn kêu khóc quỳ bên ngoài phòng giam cũ đó, nghe nói Lâm tỷ tỷ tình trạng rất xấu, còn bị nhốt lại... Ta có hỏi cách mấy cũng không có ai chịu nói tình hình như thế nào!"
" Vậy còn Di phi thì sao, Mẫu phi đã đến đó xem qua chưa?"
" Có... hoàng thượng từ hôm qua đều ở Di Thúy cung, ta đã định sẽ đến đó cầu xin nhưng lại nghe nói gương mặt Di phi... rất khó để lành lại. Hoàng thượng nghe nói đã ra lệnh nhất định phải trị khỏi, còn... không cho phép bất cứ ai cầu xin cho Lâm phi."
" Như vậy..."
Hương phi kéo tay nhi tử, nàng nóng vội: " Tự nhi, sự che chở và ân tình Lâm phi đối với mẫu tử chúng ta bao năm qua vô cùng lớn. Ta không thể khoanh tay đứng nhìn, ngươi có cách nào hay không? Ta có nên đi cầu xin đến khi hoàng thượng đồng ý, cho dù là quỳ bao lâu cũng được... hoàng thượng trước nay đối với Lâm phi rất tốt, người sẽ không thật sự tuyệt tình với tỷ ấy."
" Mẫu phi làm vậy chỉ càng khiến phụ hoàng tức giận mà thôi, chúng ta không phải đều đã biết người là thế nào? Nếu có thể ảnh hưởng đến phụ hoàng, cũng chỉ có thái hậu và thập đệ."
" Nhưng đúng lúc thái hậu đã cùng An phu nhân đi Thừa Linh Quy để tế bái, thập hoàng tử lại không có ở hoàng thành. Sao lại có thể trùng hợp xảy ra chuyện vào lúc này?"
" Trùng hợp?" Duy Tự suy nghĩ: " Sao lại có thể trùng hợp đến vậy, thật đáng ngờ."
" Phải rồi Tự nhi, còn Lâm thừa tướng thì sao? Ngài ấy là phụ thân của Lâm phi, chắc chắn sẽ có cách cứu tỷ ấy."
" Hài nhi đã đến thừa tướng phủ, ngài ấy chính mình cũng không có cách gặp được hoàng thượng."
Hương Diệp hoảng sợ: " Vậy... vậy ta nên làm thế nào?"
" Mẫu phi nghe ta, thường xuyên chú ý đến Lâm phi, cho dù không được phép gặp nhưng vẫn có thể dò xét được tình hình của nương nương. Chúng ta kéo dài thời gian, Lâm thừa tướng đã gửi tin đến Huyền Bắc Linh, hài nhi cũng sẽ đích thân đến Thừa Linh Quy để báo chuyện này cho thái hậu."
" Nhưng...!"
" Mẫu phi hãy đến gặp Tôn công công, có lẽ sẽ giúp người đảm bảo được Lâm phi sẽ an toàn ở phòng giam."
" Được, ta hiểu rồi."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Thái tử, đại hoàng tử, chúng ta có thể lên đường rồi."
" Được." Ân Ly cùng Tiền Vệ và Minh Luân sau đêm Kinh Vương dẫn quân rời khỏi, dự định rời vương phủ khi mặt trời lên. Nhưng sau đó vì rắc rối của việc di chuyển người dân đến nơi an toàn hơn khiến họ kéo dài đến buổi trưa, Ân ly nói với Tử Khuynh: " Y Tuyết cô nương, có phải ngươi đã thả người đi rồi."
" A... thái tử..."
Xem vẻ lúng túng của Tử Khuynh, Ân Ly mỉm cười: " Đừng lo, đó là tỷ tỷ của ngươi. Nhưng ngươi không thấy nếu để cô ấy chạy đến chiến trường lúc này, sẽ rất nguy hiểm?"
" Thần biết sẽ nguy hiểm." Tử Khuynh gãi đầu, đây giống như một thói quen của y: " Nhưng đối với tỷ ấy, an toàn của vương gia quan trọng hơn mình rất nhiều, nếu như ngài ấy có chuyện trong khi mình không thể làm được gì, như vậy tỷ ấy sẽ đau buồn lắm."
" Không chỉ cô ấy, cả ngươi cũng rất lo lắng cho Kinh Bắc vương?"
" Đương nhiên là vậy, ngài ấy đã cứu mạng chúng thần. Cho dù phải hy sinh tính mạng của mình vì vương gia, thần cũng cam lòng."
" Có được những người thật lòng quan tâm mình bên cạnh như các ngươi, vương gia cũng thật may mắn."
" Tiểu thập." Minh Luân sau khi kiểm tra yên ngựa rồi đi lại gần: " Chúng ta đi thôi."
" Được."
" Tử Khuynh công tử, ngài làm gì ở đây?" Một người chạy đến cổng phủ, Ân Ly và Minh Luân định lên ngựa lại bị vẻ hớt hải của hắn làm ngừng lại: " Ngài Thừa Lân đang tìm công tử đấy."
" Xảy ra chuyện gì?"
" Có tin cấp báo, quân địch dường như đã biết trước sẽ có sự trợ giúp của An gia quân. Thương Lăng đã cố ý cho người đánh giết tất cả những làng mạc ở Giang Kinh, chủ yếu nhắm vào người dân. Kinh Bắc vương đã yêu cầu An tướng quân chia binh sĩ đến những nơi đó."
" Cái gì?"
Minh Luân nghiến răng: " Qủa nhiên việc chúng ta đến Huyền Bắc Linh và cả việc An tường quân sẽ trợ giúp Kinh vương đều nằm trong dự tính của chúng, lợi dụng vào Kinh Bắc Vương sẽ không bỏ mặc an nguy của dân chúng để chia nhỏ quân của ta. Nếu kéo dài thời gian khi đối đầu trực tiếp với chúng, cho dù sở hữu Vân Ấn cũng sẽ bị kiệt sức."
" Không thể cứ chừng chờ ở đây." Ân Ly kéo tay Minh Luân: " Chúng ta lập tức trở về hoàng thành."
"...!"
Ân Ly ngạc nhiên: " Đại ca?"