Sau khi mẹ Giang xuất viện, vẫn ở cùng cô và Giang Kiều Thành, Đường Ý vẫn còn nhớ vụ tai nạn lần trước, ngoại trừ những lúc bận công việc, cô ấy căn bản chưa từng ra khỏi nhà.
Để chăm sóc mẹ chồng tốt hơn, cô ấy còn học nấu ăn với mẹ Đường, điều này khiến ba mẹ Đường có chút vui mừng.
Hôm nay là ngày đông chí, Đường Ý quyết định tan ca sớm, đi chợ trước khi về nhà mua nguyên liệu cho buổi tối.
Về đến nhà, Giang Kiều Thành còn chưa về, Đường Ý đang thay giày ở cửa, liền có người từ phòng bếp đi ra.
"Có phải cô Giang không?" Cô ấy trông có vẻ bằng tuổi mẹ Đường, khuôn mặt phúc hậu, chủ động giới thiệu: "Tôi là người mà cậu Giang mời đến chăm sóc bà cụ, tôi sẽ chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày của gia đình trong tương lai, cô có thể nói với tôi nếu có bất kỳ điều cấm kỵ nào ".
Đường Ý vẫn cầm thức ăn vừa mua ở chợ, hai cái túi ni lông to rất nặng.
Cô cúi xuống đặt hai chiếc túi xuống đất, sờ lên những vết đỏ đã thắt lại: "Tôi không kén ăn, mẹ chồng tôi ăn nhạt, cô chỉ cần bớt dầu, ít muối lại là được".
Bác gái cười: "Cậu Giang đã nói với tôi những điều này rồi."
Đường Ý gật đầu: "Vậy cô làm việc đi."
"Những món ăn này thì sao?"
"Sau này nấu đi."
Chỉ có Đường Dịch và mẹ Giang đang ăn tối, Giang Kiều Thành làm thêm giờ, đến hơn mười giờ mới về, tắm rửa xong trở về phòng ngủ, hỏi: "Cô giúp việc ổn chứ?"
"Em thấy ổn đấy." Đường Ý ngừng gõ: "Sao đột nhiên lại tìm giúp việc?"
"Một đồng nghiệp trong công ty sắp nghỉ và chuyển ra bắc. Anh ấy muốn tìm một nơi ở cho dì của anh ấy. Chúng ta đều bận công việc. Thường thì mẹ ở nhà một mình nên anh cũng muốn có ai đó để chăm sóc mẹ."
"Ừ." Đường Ý đặt máy tính xách tay lại trên bàn, đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng, lau mặt xong liền xé băng đeo trên tay đã bị đóng vảy trước đó.
Các vết thương rất nông, nhưng chúng khó mà không để lại sẹo.
Sau năm mới, studio của Giang Kiều Thành và một công ty game ở Bắc Kinh cùng nhau phát triển một dự án mới, Đường Ý đang chuẩn bị cho việc quảng bá.
Trước và sau bữa tiệc ngày 15 tháng 3, Đường Ý bận rộn đến mức trực tiếp sống trong ký túc xá của đài truyền hình.
Trước làn sóng chống hàng giả, đài truyền hình Bình Thành nhận được tin báo của người trong cuộc rằng công ty dược phẩm Kiến Bình bị nghi ngờ gian lận tài chính.
Theo những người trong cuộc, công ty dược phẩm Kiến Bình đã sử dụng các phương tiện không chính đáng để thu lợi nhuận khổng lồ.
Sau khi tin tức lan rộng, các giám đốc điều hành hàng đầu của Kiến Bình đã bị điều tra.
Một tháng sau, kết quả điều tra cuối cùng được công bố, công ty dược phẩm Kiến Bình không có vấn đề gian lận tài chính, người được gọi là người trong cuộc đã mất tích.
Các nhân viên liên quan phụ trách các bản tin đã bị đình chỉ để điều tra.
Vào cuối tuần, Đường Ý nhận được điện thoại của ba Đường nên trở về nhà của ba mẹ cô, ba Đường cũng hỏi thăm chuyện cô bị đình chỉ và muốn hỏi kế hoạch của cô bây giờ là gì.
"Trước tiên phải chờ thông báo, còn chưa đưa ra kết quả cuối cùng." Đường Ý do dự hồi lâu, nhưng vẫn hỏi: "Ba, con có một câu hỏi. "
"Cái gì?"
"Lúc con vào làm việc ở đài truyền hình, ba có nói gì với chú Ninh không?"
Ba Đường sửng sốt hai giây rồi mới nói: "Con nghe lời ai, mặc dù chú Ninh của con có quan hệ tốt với gia đình chúng ta, nhưng ba thật sự không đề cập với chú ấy về việc con vào đài truyền hình, nhưng chú ấy nhìn thấy đơn ứng tuyển của con và hỏi ba. "
Sau khi thấy Đường Ý im lặng, ba Đường lại nở nụ cười: "Ba nếu thật sự muốn liên hệ bên trong giúp con, ngay từ lúc đầu con đã được vào làm rồi sao lại phải đợi đến đợt tuyển dụng sau chứ. Hơn nữa, con có phải không tự tin vào chính mình không?"
Đường Ý không biết tại sao nghe lời này mũi lại đột nhiên chua xót: "Chỉ là có người ở đài truyền hình nói, nghe quá nhiều, chính mình cũng tin."
"Chuyện như vậy con đừng để trong lòng, làm tốt việc của mình, lời đồn đại sẽ tự biến mất." Ba Đường lại nói: "Con đã nói với chồng con về việc đình chỉ chưa?"
Đường Dịch lắc đầu: "Vẫn chưa ạ. Anh ấy đang đi công tác ở Bắc Kinh."
Mẹ Đường nghe xong liền nói: "Vậy thì tại sao con không đến Bắc Kinh, nhân tiện gặp Kiều Thành, con cũng nên thư giãn đi."
"Mẹ con nói đúng."
Ngày hôm sau là chủ nhật, Đường Ý vốn là muốn tạo cho Giang Kiều Thành một bất ngờ, nhưng lúc chuẩn bị đến sân bay, cô vẫn gọi điện cho Giang Kiều Thành.
Giang Kiều Thành hơi ngạc nhiên khi nghe tin cô đến: "Em gửi số hiệu chuyến bay cho anh, anh sẽ đến đón em."
Đường Ý nở nụ cười: "Được."
Máy bay hạ cánh lúc sáu giờ tối.
Mùa xuân ở Bắc Kinh, ánh đèn rực rỡ, những tòa nhà cao tầng mang theo ước mơ của vô số người giống như bầu trời đêm thấp thoáng sáng rực rỡ.
Đường Ý nói vài câu với Giang Kiều Thành, sau đó liền cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Mệt không?" Anh hỏi.
"Một chút."
"Vậy em ngủ trước đi, đến nơi ăn cơm anh sẽ gọi em." Nói xong, Giang Kiều Thành vươn tay tắt nhạc trong xe.
Đường Ý nghĩ đến chuyện tối hôm qua có nên đến Bắc Kinh hay không nên không ngủ được, trên máy bay cũng ngủ không ngon, nhắm mắt lại liền ngủ ngay sau đó.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, cô nghe thấy giọng nói của Giang Kiều Thành.
Khi cô di chuyển, chiếc áo khoác trên người cô rơi xuống chân.
Giang Kiều Thành nghe tiếng liền nhìn sang, đối với đầu dây bên kia nói: "Đường Ý tỉnh rồi, để con nói với cô ấy—"
Anh đưa di động: "Điện thoại của mẹ, mẹ nói không gọi cho em được."
Đường Ý vừa trả lời vừa tìm điện thoại di động: "Mẹ... ừm, điện thoại di động của con bị tắt, hai ngày nữa con sẽ trở lại..."
Giang Kiều Thành đỗ xe, xuống xe lấy đồ phía sau cốp.
Sau khi Đường Ý trả lời cuộc gọi, điện thoại liền tự động trở lại trang ban đầu.
——Là trang trò chuyện WeChat của Giang Kiều Thành và người bạn cùng phòng thời đại học cũng là cộng sự của anh.
Tần Xuyên: [Sư huynh, chị dâu đâu rồi?]
Tần Xuyên: [Tại sao chị dâu đột nhiên đến Bắc Kinh tìm anh? Chẳng lẽ cô ấy nghe thấy gì đó liền đến kiểm tra sao?]
Giang Kiều Thành: [Có phải cậu rảnh quá không có gì để làm, phải không?]
Tần Xuyên: [Em đùa thôi, chị dâu đó có biết chuyện anh hợp tác với công ty Văn Kinh không?]
Giang Kiều Thành: [Tôi không biết, vì vậy cậu đừng nói linh tinh.]
Tần Chuẩn: [Được, được.]
Đường Ý trực tiếp quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Kiều Thành đang trò chuyện với ông lão ở bãi đậu xe, chiếc áo sơ mi trắng trên người là quà của Đường Ý vào sinh nhật năm ngoái.
Ánh đèn neon của nhà hàng hắt lên vai khiến dáng người anh cao hơn, rõ ràng hơn.
Đường Dịch ánh mắt dường như bị ánh sáng kia làm cho đau lòng, cúi đầu nhìn chiếc áo vest khoác ngoài chân mình, nước mắt rơi xuống thấm vào áo khoác sẫm màu.
Cô biết mình không thể khóc, ít nhất cô không thể khóc vào lúc này.
Đường Ý nhanh chóng lau mắt, mở cửa xe bước ra ngoài, Giang Kiều Thành quay đầu lại nhìn cô, sau đó quay đầu lại nói gì đó với ông lão, sau đó đi về phía cô đứng.
Đường Ý đứng tại chỗ.
Gió xuân ở Bắc Kinh dường như vẫn còn mang theo cái lạnh của mùa đông chưa tan, thổi khiến lòng người thấy lạnh lẽo.
Giang Kiều Thành đi tới gần cô: "Em nói chuyện với mẹ xong chưa?"
"Ừm."
Đường Ý trả lại điện thoại cho anh, Tưởng Kiều Thành sờ sờ đầu ngón tay lạnh lẽo của cô mà phát run: "Sao lại lạnh như vậy?"
Anh lấy áo khoác trên xe ra, khoác lên vai cô: "Bắc Kinh lạnh hơn Bình Thành rất nhiều đúng không?"
Đường Ý kìm lại cái mũi đau nhức, đáp: "Ừm."
Bắc Kinh quá lạnh.
Có vẻ lạnh hơn cô nghĩ.
-
Đường Ý chỉ ở Bắc Kinh hai ngày, ngày cô rời đi, cô xuống lầu đến công ty của Giang Kiều Thành ăn trưa với anh.
Giang Kiều Thành ăn xong trước, sau đó ngồi đối diện nhìn cô, đột nhiên nói: "Nếu không, anh đưa em ra sân bay trước."
"Không được, lát nữa em sẽ ghé qua thăm cô giáo." Đường Ý đặt dao nĩa xuống.
Anh trẻ con nhíu mày: "Ý anh là sao phải đi gấp gáp như vậy."
Nếu không, bữa trưa của họ đã không vội vã như vậy.
Đường Ý cười tủm tỉm: "Em mới biết cô chuyển đến Bắc Kinh, em nghĩ đây sẽ là một lần hiếm hoi."
Giang Kiều Thành không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, sau khi ăn xong Đường Ý đi cùng Giang Kiều Thành xuống lầu, anh rất bận, hai ngày nay gần như đã vắt kiệt sức lực rồi, dù thế nào cô cũng không nên đến.
Giang Kiều Thành gọi xe cho Đường Ý.
Đường Ý ngồi trong xe, đi khắp các con phố và ngõ hẻm của Bắc Kinh, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt vô cảm của cô.
Cô nhớ tới buổi tối ngày thứ hai ở Bắc Kinh.
Giang Kiều Thành nhận được cuộc gọi từ công ty nên phải đi.
Sau ba năm kết hôn, Đường Ý luôn gọi họ và tên anh là Giang Kiều Thành, và anh vẫn luôn gọi cô là Đường Ý, có vẻ như từ đầu mối quan hệ của họ chưa bao giờ thân mật giống như cái tên này vậy.
Cuộc hôn nhân này giống như một cán cân không cân bằng.
Cô không đủ thẳng thắn, và Giang Kiều Thành dường như đang che giấu điều gì đó.
Sau khi trở về từ Bắc Kinh, Đường Ý đã bị khiển trách.
Mọi người đều biết chuyện lần này của Kiến Bình còn lâu mới đơn giản như bề ngoài, mọi người đều biết bên trong chắc chắn có điều mờ ám, nhưng không ai dám nói tới.
Đây là giải pháp tốt nhất.
Đầu tháng 5 là sinh nhật của Giang Kiều Thành.
Sáng sớm anh nhận được điện thoại của mẹ Giang, biết cô và mẹ Đường mới về quê ngoại, anh cúp máy sau vài câu nói qua điện thoại.
Từ sáng đến chiều, Gian Kiều Thành liên tục kiểm tra điện thoại của mình.
Vốn dĩ buổi tối một đồng nghiệp trong công ty sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, để kịp chuyến bay, Giang Kiều Thành chỉ tham gia đến lúc cắt bánh, thậm chí còn không có thời gian thu dọn hành lý anh đã vội vàng trở về Bình Thành.
Ngôi nhà đã lâu không có người ở, hoa trong phòng khách đều đã héo úa.
Giang Kiều Thành thu dọn, thay hoa và gọi một chiếc bánh, đợi đến tận đêm khuya, nhưng hai chữ "Em quên" lại vang lên.
Anh cảm thấy mệt mỏi và vô cùng thất vọng, nhưng anh không thể buông lời trách móc cô.
Anh vẫn đang đợi.
Nhưng cho đến cuối ngày, Giang Kiều Thành vẫn chưa từng nghe thấy câu "Chúc mừng sinh nhật" từ Đường Ý.
Cô ấy nói xin lỗi.
Nói là đã quên.
Nói chúc ngủ ngon.
Chỉ không nói chúc mừng sinh nhật.
* Dịch bởi Jane, edit by San