Dịch bởi Jane, edit by San
Điểm thi cuối kỳ của Đường Ý đáp ứng kỳ vọng của ba mẹ cô, trong kỳ nghỉ đông, chỉ cần không có việc gì làm, cô liền chơi game với Giang Kiều Thành và những người khác, quan hệ với Giang Kiều Thành càng ngày càng trở nên thân thuộc.
Cô biết rằng anh ấy thích nghe các bài hát của Trần Dịch Tấn, thích phim của Quentin Tarantino và Stephen Chow, ghét rau mùi và cà tím.
Nhưng sự quen thuộc và gần gũi này chỉ giới hạn trong game, trên thực tế, cô vẫn là một sự tồn tại vô cùng xa lạ đối với Giang Kiều Thành.
Sau kỳ nghỉ đông, năm cuối cấp bước vào giai đoạn nước rút, cuối tuần Giang Kiều Thành mới onine, cả học kỳ, Đường Ý chỉ gặp anh ba lần ở trường.
Lần đầu tiên cô và Lâm Dương học tiếng Anh, lúc leo cầu thang nói chuyện với Lâm Dương, vô tình đi nhầm tầng, đi ngang qua lối vào của lớp thí nghiệm khoa học.
Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Giang Kiều Thành tình cờ ngồi bên cửa sổ, cúi đầu đeo tai nghe màu đen.
Đường Ý không dám nhìn lâu, đoạn đường còn lại đều là đoán xem anh đang nghe gì.
Ngay sau đó, Đường Ý đã gặp lại anh trên sân bóng rổ.
Trời đã tối, Giang Kiều Thành cùng một vài nam sinh đi từ sân vận động cười nói, Đường Ý đi phía trước, cố ý đi chậm lại, chờ anh đi qua.
Người trẻ tuổi tràn đầy khí lực, hòa cùng gió cuối xuân khiến Đường Dịch nghĩ không khí chung quanh mơ hồ cũng tăng lên vài độ.
Cô thầm vui mừng trước chuyện tưởng chừng như tình cờ này, nhưng lại chứa đầy vô số lần gặp gỡ tình cờ, âm thầm dõi theo bóng dáng anh, thu thập vô số chuyện nhỏ nhặt liên quan đến anh.
Lần cuối cùng gặp anh, là vào đầu mùa hè.
Hôm đó là ngày các lớp năm ba chụp ảnh tốt nghiệp, xa xa có thể nghe thấy âm thanh sôi nổi vui vẻ của họ. Chỗ ngồi của Đường Ý hướng về nơi chụp ảnh của bọn họ.
Toàn bộ sự chú ý của cô đều nằm hết ở khung cảnh ngoài cửa sổ.
Khi tiết học sắp kết thúc, giáo viên Tiếng Anh gọi Đường Ý đứng lên trả lời câu hỏi.
Cô lúng túng không biết câu trả lời, Lâm Dương thấy vậy liền nhỏ tiếng nhắc bài nhưng giọng cậu ta nhỏ như muỗi kêu cô nửa chữ cũng không nghe được.
Hành động này của Đường Ý khiến thầy Vương khó chịu, cô bị phạt ra ngoài đứng, tiếng chuông tan học vừa vang lên thầy Vương bảo Đường Ý theo thầy đến văn phòng.
Thầy Vương là giáo viên chủ nhiệm của lớp năm ba nên đương nhiên văn phòng của thầy nằm ở khu các lớp năm ba.
Dọc đường đi, Đường Ý vừa sợ hãi vừa tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cô cũng lo rằng sẽ gặp phải Giang Kiều Thành trong lúc xấu hổ như thế này.
Cô mừng thầm vì đi hết con đường cô không gặp ai và cũng hông có chuyện gì xảy ra.
Đường Ý bị giáo huấn một lúc và bị phạt làm thêm bài tập, cô mang chồng sách bài tập ra khỏi phòng thầy Vương. Dọc đường đi có rất nhiều người mà cô chưa từng gặp bao giờ. Cô cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc từ trong đám đông.
Do mãi tìm người mà không chú ý cô bị người phía sau đẩy ngã xuống ngay bục bên góc tường.
Đường Ý bị đụng trúng vết thương cũ, cô đau đớn ôm đầu gối, mồ hôi nhễ nhại.
Người đụng trúng cô là một nam sinh, cô gái đi cùng với anh ta chạy đến, muốn xem cô bị thương ở đâu nên kéo ống quần của cô lên. Vết sẹo dài do tai nạn ô tô lộ ra trước mặt mọi người.
Xung quanh mọi người ngạc nhiên nhỏ tiếng bàn tán, Đường Ý không còn sức lực để quan tâm những chuyện này, cô đau đến mức gần như không nói nên lời.
Giang Kiều Thành chen vào từ trong đám người, ngồi xổm trước mặt Đường Ý và cô gái: "Em đau đầu gối à?"
Đường Ý gật đầu.
Ánh mắt Giang Kiều Thành rơi vào trên đùi cô, Đường Dịch biết anh sẽ nhìn thấy nên vô thức di chuyển chân, cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng Giang Kiều Thành không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng nới lỏng chiếc quần đã được cuộn lại của cô:
"Bọn anh đưa em đến phòng y tế trước."
Đám đông xung quanh giải tán, Giang Kiều Thành ngồi xổm ở chỗ cũ, lẳng lặng nhặt sách bài tập rải rác trên mặt đất.
Trên đường đến phòng y tế của trường, Đường Ý biết rằng họ và Giang Kiều Thành học cùng một lớp, chàng trai là Dương Thừa Trạch và cô gái là Ôn Tĩnh.
Dương Thừa Trạch liên tục xin lỗi, Đường Ý ngồi trên giường trong phòng y tế của trường đợi cơn đau qua đi, giọng nói có chút khô khốc: "Không sao, là do em đi bộ không tập trung."
Bác sĩ của trường không thể kiểm tra vấn đề xương nên chỉ có thể xử lý đơn giản vết xước trên tay cho Đường Ý.
Ôn Tĩnh có chuyện khác cũng không ở lại lâu. Cô ấy rời đi không bao lâu, Giang Kiều Thành đi tới. Anh không cầm theo gì cả, Đường Ý tự hỏi những cuốn sách bài tập đó đã biến đi đâu
"Tiền bối, hôm nay thật xin lỗi, em đã làm trễ nải việc chụp ảnh tốt nghiệp của anh."
Đường Ý do dự vài giây, sau đó nói:
"Chúc anh tốt nghiệp vui vẻ."
Dương Thừa Trạch có lẽ vẫn tự trách mình, không nói lời nào, Giang Kiều Thành cười nhẹ:
"Cám ơn em."
Đường Ý vẫn nhớ như in nụ cười đó cho đến khi xe chạy xa. Vẫn đẹp như khi cô thấy lần đầu.
Không lâu sau ba mẹ Đường đến, Đường Ý được ba Đường ôm xuống lầu. Trước khi lên xe, cô nhìn lại hai bóng người đứng cách đó không xa.
Vết thương của Đường Ý không nghiêm trọng nhưng cũng cần phải dưỡng thương. Trong hai tháng còn lại của học kỳ, ba Đường mời một giáo viên đến nhà để dạy bù cho cô.
Giang Kiều Thành không thường chơi game, nhưng anh ấy thường chơi cùng bạn bè. Đường Ý trước đây ban ngày không có thời gian đụng đến điện thoại di động, hiện tại liền xin nghỉ phép ở nhà, thay vào đó có thể tình cờ gặp được Giang Kiều Thành.
Hai người cũng không nói chuyện nhiều, Giang Kiều Thành đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên phần lơn thời gian đều rất bận, Đường Ý cũng đang học bù nhưng nếu lúc online gặp nhau họ cũng trò chuyện đôi câu.
Trường học sẽ đóng cửa một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bậc thầy piano: "Mục tiêu của tôi cũng giống như của nhà sư, Đại học Giao thông Thượng Hải và Đại học Thanh Hoa. Tiều phu hôm trước cũng bảo vậy, xem ra lại có thể học chung trường rồi."
Đường Ý tìm kiếm trên Internet điểm số của Đại học Giao thông và Đại học Thanh Hoa những năm gần đây, âm thầm bỏ game, cầm bài tập lên và bắt đầu học chăm chỉ.
Khi đó, cô tràn đầy vui sướng, cố gắng nắm bắt tất cả những gì liên quan đến anh, như một chiến binh liều lĩnh.
Trong đêm khuya thanh vắng, Đường Ý gặp bài toán khó, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác mất mát. Khoảng cách giữa cô và Giang Kiều Thành vẫn còn quá xa.
Từ đầu đến cuối, anh đều cho rằng cô là Đường Sinh, học sinh năm hai tuy tiếng Anh tệ nhưng lại chơi game rất giỏi.
Đường Ý bắt đầu ảo tưởng rằng nếu một ngày cô có thể đứng trước Giang Kiều Thành với tư cách là Đường Ý, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Có lẽ ông trời thật sự ưu ái cô, cơ hội cô gặp được anh cũng đã đến.
Đó là một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Đường Ý chúc mọi người trong nhóm thi tốt.
Giang Kiều Thành vẫn chưa lên mạng.
Dương ca cùng cô tán gẫu một hồi, đột nhiên nói:
"Này, chúng ta sau khi thi xong đến quán net chơi một lần thì sao?"
Nhà sư còn vọng lại:
"Các cậu chơi game thao tác luôn quá nhanh. Có khi tôi không theo kịp, nên tôi ngượng ngùng không dám nói."
Bọn họ nói phải trái, không biết Đường Ý ở trước máy vi tính tim đập liên hồi. Cuối cùng cô cung có thể hoàn thành ước nguyện rồi.
Nhưng cô lại do dự, nếu biết cô là con gái thì sau này họ sẽ ít tiếp xúc hơn, lúc đầu cô giả trai để được gần họ hơn.
Đường Ý biết hành vi này không có gì vẻ vang, nhưng đó là cơ hội duy nhất cô có thể nghĩ đến để tiếp xúc với Giang Kiều Thành.
Nếu không có cuộc gặp gỡ đó tại quán net, Đường Ý có thể sẽ không có thông tin gì của Giang Kiều Thành cho đến khi anh tốt nghiệp.
Đường Ý không đồng ý, cô chỉ nói rằng sẽ đợi đến kỳ nghỉ.
Cô ấy đã chờ đợi thời cơ khác thích hợp hơn.
Nhưng đôi khi, một số sự chờ đợi được định sẵn là vô vọng.
Kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra vào ngày 7 và 8, và buổi liên hoan chia tay của Giang Kiều Thành được tổ chức vào ngày 9. Đường Ý luôn nhớ về đêm đó.
Buổi tối, bậc thầy piano cùng những người khác nói bữa tối sẽ tới quán net, nếu buổi tối Đường Ý rảnh rỗi thì đến tìm bọn họ.
Đường Ý không có đáp lại, nhưng rất lâu sau cô vẫn chưa thể bình tĩnh.
Bảy giờ, anh họ Hà Vân đến thăm ba và mẹ Đường, Đường Ý dường như đã tìm được lý do để đến quán net.
Đường Ý ngồi xuống chơi game, cô chơi rất tệ, Hà Vân tháo tai nghe ra, hỏi:
"Có chuyện gì sao? Sao hôm nay chơi tệ vậy."
Cô không dám nói, xoa xoa mặt:
"Em đi mua nước, anh muốn uống gì?"
Hà Vân: "Ở đây có bán mà."
Đường Ý cong môi: "Đắt."
Đường Ý đứng dậy đi ra ngoài.
Nơi Giang Kiều Thành liên hoan cách tiệm net không xa, cô muốn đi một vòng xem thử.
Đường Ý đi qua con hẻm, trước cửa nhà hàng có rất nhiều học sinh đứng, có lẽ đã tan tầm.
Cô đứng trong bóng tối, nhìn mọi người ra khỏi đó.
Một lúc lâu sau cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng ngay sau đó anh quay vào một lần nữa, và khi anh bước ra, anh đang cõng một cô gái.
Đường Ý sững sờ.
Giang Kiều Thành bước ra khỏi đám đông và rẽ vào con hẻm đối diện. Cô gái có lẽ đã say khướt và không ngừng nói chuyện, khi đang dừng đèn đỏ ở ngã tư, cô ấy bất ngờ giơ tay và hét lên:
"Tôi sẽ! Nhất định phải cùng Giang Kiều Thành... làm điều đó...."
Giang Kiều Thành trầm giọng đáp lại, giọng nói dịu dàng mà cô chưa từng nghe qua:
"Được rồi, đừng nhúc nhích, cẩn thận ngã."
Bên ánh đèn đường, Đường Ý nhìn thấy một sợi dây màu đỏ trên cổ tay của cô gái.
Khoảnh khắc ấy, cơn gió lướt qua như hòa cùng hơi lạnh, quấn chặt lấy cô khiến cô khó thở.
Đường Ý đứng ở nơi đó thật lâu, cho đến khi Hà Vân lo lắng chạy đến:
"Em làm gì ở đây vậy?"
Đường Ý đột nhiên tỉnh lại sau một giấc mộng.
Nếu đã không thuộc về mình cô cũng không muốn gượng ép làm gì. Tất cả đều vô ích mà thôi
Cuối cùng cô cũng hiểu ra sự thật, hít một hơi thật sâu, đưa chai nước trên tay cho Hà Vân:
"Anh, em không mua được chai nước mà em muốn."
"Cái gì?"
"Người khác đã mua nó."
Hà Vân liếc cô một cái: "Vậy thì mua ở cửa hàng khác."
"Không cần nữa."
Đường Ý trong lòng nhói đau: "Không mua nữa."
Dù sao vẫn là đến muộn rồi.