Phú Hào Siêu Sủng Tôi

Chương 3



Hạ Mĩ Kì và bà mối cùng nhau đi khỏi, để lại cho hai người trẻ tuổi có cơ hội tự do phát triển.

Phù Khiết hẳn là nên vì thế mà lớn tiếng hoan hô, nắm chắc được cơ hội lớn này, chiếu theo kế hoạch để đối phương biết khó mà lui, sau đó kết thúc những lệnh dài muôn thuở mà cô tâm không cam lòng không nguyện tham gia đi ăn cơm xem mắt này. Nhưng mà từ sau khi gặp lại Khương Thừa Cực, cô lại hoàn toàn quên mất chuyện đi xem mắt lúc này, tất cả suy nghĩ muốn giả bộ bây giờ lại muốn hỏi vấn đề của anh ta.

Cô tò mò muốn chết, hai con người của anh ta thay đổi khác hẳn so với trước kia.

Khi cô học lớp năm, còn anh là năm nhất trung học cơ sở thì biết nhau, khi đó anh vóc dáng lớn, lá gan nhỏ, khi đó môn học của bậc khác nhiều, cá tính lại quá mức xấu hổ nên tự bế bản thân lại, luôn luôn bị bạn học xa lánh và ăn hiếp.

Cô lần đầu tiên sau khi cứu anh trong công viên, tiếp đó cùng tháng lại cứu anh hai lần, mới quyết định thế này không được, vẫn nên kéo anh đến hội quán Taekwondo của gia đình mình, buộc anh cùng với các học viên của ba mình cùng nhau học để tự bảo vệ mình.

Anh chỉ học được hơn một năm Taekwondo, sau lại bởi vì chuyển nhà mà từ nay về sau cắt đứt liên lạc.

Tính toán thời gian, bọn họ cũng có mười lăm, mười sáu năm chưa gặp mặt nhau, cũng khó trách anh thay đổi khiến cho cô không nhận ra được, nhưng mà thay đổi cũng quá lớn đi!

“Anh cái tên này đã từng phẫu thuật thẩm mĩ qua đúng không?” Cô nghiên cứu khuôn mặt tuấn dật của anh, sau khi nhìn anh một lúc lâu, mới tựa thực tựa giả mà mở miệng hỏi.

“Không có?” Khóe miệng Khương Thừa Cực khẽ nhếch.

“Thật?”

“Luộc”.

Cô sững sờ mà nhíu mày, “Chuyện cười cũ rích đó mà anh vẫn còn không biết xấu hổ lấy ra nói sao?”

“Được rồi, vậy đổi thành cách thủy là được”.

“Không được cười”. Tuy rằng nói như vậy, Phù Khiết vẫn nhếch khóe miệng cười một chút.

“Hình dáng của em thật ra không có gì thay đổi, ngay cả chiều cao cũng không sai khác bao nhiêu”. Khương Thừa Cực nhìn không chớp mắt chăm chú theo dõi cô nói.

“Này, cái gì không không sai khác bao nhiêu, khi tôi học lớp năm chỉ có một trăm năm mươi hai centimet, hiện tại đã tới một trăm năm mươi tám”. Tốt xấu gì cũng cao lên được sáu centimet đó! Đáng giận! Cô hung hăng mà trừng mắt kháng nghị với anh.

“Quả nhiên vẫn là một tiểu bất điểm”. Anh mỉm cười.

Tiểu bất điểm: Chỉ sự bé nhỏ.

“Anh có phải lâu lắm không bị tôi đá có đúng hay không? Dám đối với sư tỷ nói loại lời này!” Lông mày Phù Khiết dựng thẳng quắc mắt trực tiếp vươn bàn chân ở dưới bàn đạp cho anh một cái, chỉ ra một chút giáo huấn. “Hơn nữa tiểu bất điểm lại làm sao? Anh người vóc dáng lớn cũng cần tôi xuất thủ cứu đó thôi, hừ!”

“Em có biết câu nói ‘Hảo hán không đề cập đến vấn đề dũng cảm trước đó’, còn có một câu nói ‘Không thể đồng nhất những lời nói’ sao chứ?” Khương Thừa Cực cười khổ, đưa tay xoa xoa chỗ xương ống chân bị đá cho đau nhức. Tính cách cô ấy vẫn như vậy, nhưng mà anh thích.

“Ý là anh bây giờ có thể đánh thắng tôi sao?” Cô một bộ dạng biểu tình khiêu khích.

“Nếu như tôi đánh thắng em có đồng ý gả cho tôi không?”

Phù Khiết ngẩn ngơ, lập tức nhíu mày, nhớ tới đi chuyện đi xem mắt, sau đó nhịn không được từ dưới bàn lại đạp cho anh một cái.

“Anh đùa tôi à?” Cô bực dọc mà trừng mắt với anh. “Tôi lại không có chuyển nhà, muốn tìm tôi thì trực tiếp đến nhà của tôi không được sao, làm sao phải đi xem mắt chứ, hại tôi mấy ngày nay tâm tình xấu đi, còn bị mẹ tôi niệm đến thối đầu!” Cô nhớ lại mà oán trách, nói xong lại nghiêng người liếc anh một cái.

“Trực tiếp đi tìm em? Em sẽ đồng ý gả cho tôi sao?”

“Tôi sao phải so sánh muốn gả cho anh hay không gả cho anh?” Cô tức giận nói.

Cô hoàn toàn cho là anh đang nói đùa, Khương Thừa Cực đột nhiên hiểu ra.

“Tôi là nghiêm túc, Phù Khiết”. Anh nhìn không chớp mắt dừng ở cô nói. “Tôi từ trước kia đã thích em, phải lấy thân phận đối tượng xem mắt xuất hiện trước mặt em, mà không phải xuất hiện là thân phận bạn bè trong quá khứ, mục đích là muốn cho em biết tôi muốn không chỉ là bạn bè, mà là với thân phận bạn trai trước khi kết hôn”.

Phù Khiết bị bộ dạng nghiêm túc của anh dọa cho sợ ngây người. Anh ta là nghiêm túc? Không thể nào.

“Anh lại đang nói đùa với tôi có đúng hay không?” Cô hỏi.

“Không, tôi là nghiêm túc”. Vẻ mặt anh nghiêm túc trả lời. Anh vẫn rất thích cô! Bởi vì khi đó anh còn bé, bởi vì chuyển nhà, cũng bởi vì lúc ấy anh ngay cả chính mình còn bảo vệ không được, cho nên anh chỉ đem phần yêu thích này trộm để dưới đáy lòng.

Sau khi dần dần lớn lên, anh lại không ngừng rèn luyện bản thân, chờ mong có một ngày, anh có thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu thích.

Trên thực tế, sau khi anh khỏe mạnh không ai dám ức hiếp anh nữa, các điều kiện đều tuyệt vời, rất có duyên với phụ nữ, nhưng chưa từng có người nào thành công tiến vào chiếm giữ trái tim anh.

Sở dĩ đợi tới bây giờ mới đến tìm cô, là bởi vì anh đợi đến khi cô lớn lên, đợi cho một ngày Phù mẫu, Phù ba bằng lòng dứt bỏ con gái bảo bối.

“Nghiêm túc cái rắm!” Cô trừng mắt nhìn anh nửa ngày, tục tằn nói. “Chúng ta cũng vài năm không gặp, mười lăm hay là mười sáu năm? Trước ngày hôm nay gặp mặt, chúng ta ngay cả đối phương biến thành bộ dáng gì cũng không biết, anh dựa vào cái gì mà nói như vậy? Tôi nói cho anh, đừng cho là tôi hôm nay mặc thành như vậy chính là bộ dáng bình thường của tôi. Tôi bình thường đều mặc quần jean, đi dép lê, tóc không phải buộc thành đuôi ngựa thì dùng kẹp kẹp lên đầu, tiếp đó ngay cả son môi cũng không bôi, so với người phụ nữ già còn trông già hơn. Như vậy anh còn muốn làm bạn trai của tôi sao?”

“Muốn”. Anh không chút do dự trả lời.

Phù Khiết hơi chán nản. “Anh rốt cuộc là nghiêm túc hay đang nói đùa với tôi? Khương Thừa Cực”.

“Tôi đã nói là tôi nghiêm túc”. Anh nghiêm trang nhìn chăm chú cô.

“Anh căn bản là không biết tôi là một người như thế nào”.

“Tôi biết”.

“Mới là lạ!”

Anh có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó tự dưới đáy lòng mở miệng nói: “Em là người dám làm việc nghĩa, tâm thiện lương, nhìn thấy nhỏ yếu bị bắt nạt nhất định sẽ bênh vực lẽ phải. Cá tính có chút sôi nổi, thẳng thắn, nếu phát hiện mình nói lời không cẩn thận làm thương tổn người khác, nhất định sẽ lập tức xin lỗi. Còn có, tâm không có chí lớn, gặp sao yên vậy, cho nên mới có thể không thèm để ý đến nguyên do bênh vực lẽ phải mà bị mất việc”.

Phù Khiết cứng họng líu lưỡi trừng mắt nhìn anh, lên án nói: “Anh điều tra qua tôi?”

“Nếu như dựa vào chuyện mất việc của em, đây cũng không phải là bí mật gì. Về phần cá tính, em căn bản từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thay đổi”.

Phù Khiết nhất thời không nói gì, bởi vì anh nói tất cả đều là lời nói thật. Mỗi lần cô gây họa mẹ đều niệm cho cô một lần, nói cô bây giờ đã không phải đứa trẻ, trước khi đánh nhau vì sao không thể suy nghĩ một chút, đừng tưởng giống như khi còn bé.

Đáng giận! Cô không thay đổi, anh ta lại thay đổi làm cô suýt nữa nhận không được, không chỉ có bề ngoài thay đổi mà thôi, cá tính hình như cũng thay đổi khác trước đây.

“Được, tính là anh đều nói trúng thì có sao? Hiện tại tôi với anh căn bản hoàn toàn không biết gì, vì sao phải kết giao cùng với anh?” Cô bất mãn trừng mắt trước khuôn mặt tuấn dật của anh.

“Em muôn biết cái gì?” Anh là thật tâm thành ý, chỉ cần cô muốn biết, anh tuyệt đối nói không sai một lời nào.

“Tôi… Tôi cái gì cũng không muốn biết”. Cô tỉnh táo nhanh chóng đổi giọng. Biết, chẳng phải cùng anh ta lấy kết kết giao làm tiền đề cho kết hôn sao? Bây giờ cô căn bản là còn không muốn kết hôn, cũng không muốn kết giao với bạn trai có được hay không!

“Đổi lại là nói em không muốn kết giao với tôi?” Anh có chút đăm chiêu nhìn cô.

“Anh thật thông minh”. Cô ngoài cười nhưng trong lòng không cười hướng tới anh một cái nhếch miệng, cô rất yêu thích những người thông minh.

“Tôi muốn biết em đối với tôi không hài lòng ở điểm nào”.

“Tôi đã nói tôi với anh hiện tại hoàn toàn không biết gì, lại có cái gì là điểm hài lòng hay không hài lòng?”

“Được, tôi đây muốn biết lý do em cự tuyệt tôi”. Anh nhìn cô, đổi lại phương thức nói.

“Đơn giản, bởi vì tôi bây giờ còn không muốn kết giao với bạn trai, lại càng không nghĩ tới kết hôn”. Phù Khiết nhún vai trả lời.

“Vì sao?”

“Tôi còn trẻ, làm sao lại nghĩ luẩn quẩn bảy lần tám lượt còn sớm mà đã nhảy vào trong phần mộ hôn nhân, bị mất đi cuộc sống vui sướng tự do tự tại chứ?” Cô nói theo lý thường.

“Tôi sẽ không hạn chế em, hay là ngăn cản cuộc sống mà em muốn”. Bởi vì yêu cô, anh chỉ biết cưng chiều cô, tuyệt sẽ không thay đổi cô, nếu không cô lại không phải là cô mà anh thích.

“Loại chuyện này cũng không phải là anh định đoạt”. Cô lườm anh một cái. “Anh biết không? Tôi có người bạn, chồng của cô ấy… Không đúng, bây giờ phải nói chồng trước mới đúng, cùng cô ấy kết hôn trước đó không phải là hướng cô ấy nói một đống lớn cam đoan, kết quả sao? Kết hôn không đến một năm liền ly hôn”.

“Không phải mỗi một cặp vợ chồng nào đều lấy việc ly hôn làm kết cục, cũng có người có thể bạch đầu giai lão, hạnh phúc đến già”.

“Đương nhiên, ba mẹ của tôi chính là một cặp. Chẳng qua, anh không thể phủ nhận điều này dù sao cũng là số ít”.

“Cho nên em muốn vì mắc nghẹn mà bỏ ăn?”

“Tôi lại chưa nói tôi cả đời không kết hôn, tôi chỉ nói tôi bây giờ còn không muốn”.

“Vậy em khi nào thì muốn? Tôi nhớ rõ em nhỏ hơn tôi hai tuổi, năm nay cũng hai mươi tám”.

“Làm gì, hai mươi tám thì có già bao nhiêu? Anh tốt nhất nên nói rõ ràng cho tôi!” Cô hướng tới anh phẫn nộ bực dọc mà la to lên.

Khương Thừa Cực khẽ nhếch khóe miệng, cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị. Cô không sợ trời không sợ đất, lẽ nào lại sợ người khác nhắc tới tuổi tác của cô sao? Chơi đùa thật tốt.

“Tôi từ đầu tới cuối chưa từng nhắc tới chữ ‘già’ này” Anh nói.

“Vậy anh đề cập tới tôi hai mươi tám tuổi muốn làm gì?” Cô tiếp tục trừng anh.

“Tôi chỉ là muốn nói đó là tuổi thích hợp kết hôn, nếu như em đến bây giờ còn không nghĩ tới kết hôn, vậy em nghĩ tới bao nhiêu tuổi mới có thể muốn? Ba mươi, ba mươi hai, hay là ba mươi lăm, bốn mươi?”

Đó là một vấn đề, nhưng mà cô nếu không nghĩ tới chuyện kết hôn, lại thế nào suy nghĩ tới chuyện bao nhiêu tuổi kết hôn đây? Hơn nữa – “Ta làm sao dự tính được vận mệnh bản thân? Duyên phận tới, muốn kết hôn ta tự nhiên sẽ kết hôn”. Cô tỏ vẻ có lý chẳng sợ.

“Biết đâu duyên phận của em đã tới rồi”.

Phù Khiết cười như không cười liếc nhìn anh, đương nhiên nghe ra ý nói của anh. Chẳng qua là cô thực sự thích sống độc thân, với điều kiện của anh, vẻ ngoài sáng sủa, hẳn là còn có một đám phụ nữ đối với anh xu nịnh theo đuổi mới đúng, anh ta làm sao phải cố chấp với cô như thế?

Gây khó khăn không thành, anh ta chẳng qua từ biểu hiện tươi tắn chuyển thành người thiếu nợ ỉu xìu bị người khác truy đánh đòi nợ, cần một người bạn gái thân thủ khỏe mạnh giúp đỡ đối phó với sự đe dọa, bức bách của tập đoàn đòi nợ. Phù Khiết khẽ sửng sốt một chút, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

“Khương Thừa Cực, anh thành thật nói cho tôi, anh có đúng là cùng với cho vay nặng lãi vay tiền [Thật ra là ngân hàng tư nhân ngầm… nhưng đúng theo mình biết là cho vay nặng lãi, mình để thế này cho Việt hóa nha ^^] đúng không?” Cô cẩn thận mở lời hỏi.

Khương Thừa Cực ngẩn ngơ, đối với vấn đề bất ngờ mà cô hỏi này cảm thấy mờ mịt và khó hiểu.

“Em làm sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Anh lắc đầu hỏi lại.

“Bởi vì tôi càng nghĩ càng thấy anh kiên trì muốn cùng tôi kết giao nhất định là có nguyên nhân gì, mà sở trường duy nhất của tôi là thân thủ phi phàm, có thể giúp đỡ đánh nhau, cho nên — …”

“Cho nên em nghĩ đến tôi đang trốn nợ, cần người giúp đỡ miễn phí hoặc là bảo tiêu?” Khương Thừa Cực dở khóc dở cười nói tiếp.

“Đúng”. Đúng thì thừa nhận đi.

Cô thế mà còn dám gật đầu trả lời nói đúng? Anh nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, thật muốn bổ đầu của cô ta, nghiên cứu qua một chút suy nghĩ logic của cô rốt cuộc là đến như thế nào.

“Tôi không vay tiền bọn cho vay nặng lãi, cũng không cùng với ngân hàng hay bất luận kẻ nào vay tiền”. Anh nghiêm chỉnh cam đoan đối với cô.

“Vậy anh là đang làm việc không cẩn thận đắc tội người khác, có người tìm anh gây phiền toái sao?” Anh nhíu mi suy nghĩ một chút lại hỏi.

Khương Thừa Cực quả thực không có lời nào mà chống đỡ.

“Trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Anh hỏi cô. “Chẳng lẽ tôi không thể bởi vì đơn thuần là thích em, là muốn cùng em ở cùng một chỗ, cùng em kết hôn mà theo đuổi sao chứ?”

“Việc này căn bản nói không thông suốt”. Cô lắc đầu nói.

“Tại sao không thông suốt?”

Phù Khiết nhíu nhíu đầu lông mày, suy nghĩ hồi lâu cũng nói không nên lời ra nguyên do. “Dù sao tôi hiện tại không muốn kết giao với bạn trai và kết hôn, nếu chuyện xem mắt này sự là do anh muốn làm, chính anh nghĩ biện pháp dọn dẹp nó, nếu không chúng ta ngay cả bạn bè đều không cần làm, nghe có hiểu không?” Cô xuất ra dáng điệu của sư tỷ, trực tiếp luận với anh.

“Em muốn tôi làm sao dọn dẹp nó?” Khương Thừa Cực trầm tĩnh một chút, mở lời hỏi lại.

“Tùy anh, dù sao đừng để mẹ tôi lấy việc đi xem mắt này làm phiền tôi là được”. Cô cáu kỉnh nói.

“Tôi biết” Anh có chút đăm chiêu gật đầu trả lời.

Phù Khiết không nghĩ tới mình sống đến hai mươi tám tuổi, còn có một ngày bị ba mẹ nghiêm khắc, lại thêm bị mẹ đuổi ra khỏi cửa, mà hết thảy việc này toàn bộ là do tên quái đản đại ngu ngốc Khương Thừa Cực kia!

Cô nghĩ đến với tài trí thông minh của anh ta, muốn đạt thành nhiệm vụ mà cô phó thác hẳn là chuyện dễ dàng, bởi vì tên kia trước kia tại trường học luôn luôn xếp thứ nhất, chưa từng vượt ra ngoài thứ tự thứ nhất. Cô làm sao lại không nghĩ tới tên kia qua một thời gian không gặp thế mà lại thành thật nói nguyên nhân sự thất bại của việc xem mắt, là bởi vì cô còn không muốn kết giao với bạn trai, không muốn kết hôn, cho nên anh ta đành phải tôn trọng cô, xin mẹ cô đừng bắt cô xem mắt nữa.

A! A! A! Nếu không phải sợ người khác nghĩ cô là kẻ điên, cô thật muốn lớn tiếng hét lên.

Khương Thừa Cực anh là tên khốn nạn, tên bị cắm sừng, trứng thối anh ở chỗ nào? Còn không mau lăn ra đây cho tôi nhận lấy cái chết, thật là tức chết cô mất!

Đem hành lý của cô bị ném ra cửa kéo đi, Phù Khiết một người ngồi ở trên ghế công viên, liều mình vung nắm đấm, tìm cái tên khốn nạn kia. Cái tên khốn nạn kia hết lần này đến lần khác thế mà không có bắt máy, là sợ nhận được điện thoại của cô có phải không? Vậy đưa cho cô số điện thoại di động làm cái rắm à, thật là tức chết cô, tức chết cô mất!

Khương Thừa Cực, anh tên khốn nạn, có phải là đàn ông không? Là đàn ông thig nhận điện thoại nghe cho tôi có được không? Anh tên này chết chắc rồi, tên khốn nạn đáng hận!”

Sau khi gọi vài lần không được, cô lưu lại lời nhắn sự phẫn nộ, sau đó tắt điện thoại.

Trong công viên bạn nhỏ thét lên vang tới tận trời xanh, có người chơi trò cầu trượt, có chơi trò đuổi bắt, mỗi một người đều cười đến vui vẻ, đến thoải mái, nhưng bây giờ đối với Phù Khiết mà nói, chỉ có một cảm giác, thì chính là ồn ào chết người đi được! Ngồi không được năm phút đồng hồ cô lại chịu không nổi, nổi giận đùng đùng kéo hành lý đi ra khỏi công viên. Nhưng phải đi chỗ nào đây?

Nhà rõ ràng cách khoảng năm trăm mét, nhưng lại không có cửa tiến vào, cho dù trèo tường đi vào, đại khái lại sẽ bị mẹ đuổi ra.

Mẹ nói như thế nào?

“Mày muốn suốt đời ở nhà để cho chúng tao chăm sóc à? Cửa cũng không có đâu. Đi ra ngoài! Từ giờ trở đi mày đừng nghĩ tới vào trong nhà, nếu không muốn lập gia đình cho chồng nuôi, vậy cũng đừng nghĩ tới ở trong nhà cho ba mẹ nuôi, có bản lĩnh thì dựa vào chính mình nuôi sống mình. Có bản lĩnh thì đem tiền về nhà phụng dưỡng chúng tao, hoặc đem bản thân gả ra ngoài, trước đó mày đừng nghĩ trở về”.

Sau đó liền đuổi cô ra khỏi cửa, mặc dù sau đó ba có đi ra an ủi cô, nhưng nói cũng – …

“Con gái à, ba lần này thật là không có cách nào giúp con, bởi vì mẹ con nói đều do ba làm hư con, nếu như ba lần này giúp con, bà ấy ngay cả ba cũng ly hôn, còn bắt ba ký tên lên đơn ly hôn thỏa thuận, phòng ngừa nói không giữ lời. Cho nên, con gái à, con tự mình phải bảo trọng, trong này có hai vạn tệ, trước tiên lấy để thuê phòng ở, chờ ổn định thì liên lạc lại với ba. Nhớ rõ bữa sáng rất trọng yếu, nhất định phải ăn, phải chăm sóc chính mình”.

Sau đó ba cô liền xoay người đi vào trong nhà, đóng cửa, còn khóa lại. Cạch. Ô. Thật sự là khóc không ra nước mắt, cô rốt cuộc là sai chuyện gì chứ, lại bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà đây? Đều là tại tên khốn nạn Khương Thừa Cực kia hại, đáng hận! Đáng hận! Đáng hận!

Át chế không được cơn tức giận, cô lại lấy di động ra, lặp đi lặp lại dãy số không đáp lại kia, kết quả đương nhiên vẫn là không có bắt máy.

“Tên khốn nạn đáng hận!” Cô nhịn không được chửi ầm lên, sau đó hung hăng đạp lên bánh xe con ở ven đường một đạp, xe lập tức phát ra tiếng còi cảnh báo, tít tít kêu không ngừng.

Cô sững sờ, nhìn xung quanh trái phải một chút, nhanh chóng kéo hành lý thoát khỏi hiện trường.

Mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây, đèn lại rực rỡ sáng lên, đêm lặng lẽ tràn về.

Không có chỗ có thể đi, Phù Khiết không ý thức được mà đi tới cửa hàng bán hoa của Quảng Nhân Nhân, lại trước cửa hàng trù trừ ngừng lại, không biết có nên đi vào nương nhờ bạn có tình hình kinh tế cũng không tốt này không?

“Phù Khiết?” Quảng Nhân Nhân cầm túi rác đi ra tạm thời để ngoài cửa chờ xe rác, kinh ngạc kêu lên, sau đó ánh mắt tự nhiên rơi xuống hành lý dưới chân cô.

“Cậu kéo hành lý muốn đi đâu?”

“Mình bị mẹ đuổi ra khỏi nhà”. Nếu đã bị nhìn thấy, Phù Khiết đầy bụng oán khí không nói ra không thoải mái nhanh chóng buột miệng trả lời.

“Cái gì?” Quảng Nhân Nhân kinh ngạc.

“Mình bị mẹ đuổi ra ngoài, hiện tại không có chỗ để đi. Tuy rằng biết nhà cậu rất nhỏ, nhưng mà Nhân Nhân, cũng không thể không xin cậu thu lưu [thu nhận + lưu giữ] mình một buổi tối? Ngày mai mình sẽ đi tìm phòng trọ”. Cô vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ đề xuất.

“Trước tiên đến đây ngồi”. Quảng Nhân Nhân đem cô kéo vào trong cửa hàng hoa, chờ cô sau khi ngồi xuống ghế ngồi, mới quan tâm hỏi “Đã xảy ra chuyện gì? Dì làm sao lai đuổi cậu ra ngoài?? Lần này lại gây họa gì?”

“Please, không cần nói mình ba ngày thì hai ngày gây họa ở bên ngoài có được không? Hơn nữa mình lần này căn bản cái gì cũng không làm”.

“Cái gì cũng không làm, vì sao dì lại đuổi cậu ra ngoài?”

“Bởi vì!”

Phù Khiết vừa mới chuẩn bị mở miệng nói, di động trong túi xách lại vang lên, cô lập tức lấy di động ra, vừa thấy tên hiển thị trên di động, cô không nói hai lời lập tức nghe điện thoại, sau đó chửi ầm lên, “Khương Thừa Cực anh là tên khốn nạn, anh dám không nhận điện thoại của tôi, anh chết chắc rồi, xong đời rồi! Sảy ra chuyện gì? Anh còn dám hỏi tôi, Anh tên bị cắm sừng kia là cố ý chỉnh tôi có đúng không? Tôi hỏi anh, anh nói cái gì với mẹ tôi? Anh rốt cuộc có suy nghĩ hay không? Anh hại tôi bị đuổi ra khỏi nhà, hiện tại không có nhà để về, anh có biết hay không? Ngươi tên bị cắm sừng này – tôi hiện tại ở đâu ư? Anh quản tôi – tới đón tôi? Được rồi, có gan thì anh đi tới đây cho tôi!” Nói xong, cô đột nhiên đem di động đặt vào bên miệng Quảng Nhân Nhân.

“Cậu nói cho anh ta địa chỉ cửa hàng hoa của cậu”. Cô nói.

Quảng Nhân Nhân tuy rằng không biết người bên đầu điện thoại kia là ai, nhưng khẳng định người kia và Phù Khiết bị đuổi ra khỏi nhà có quan hệ, cô đem địa chỉ cửa hàng nói ra, sau đó lập tức đưa di động lại tới bên miệng Phù Khiết.

“Nghe rõ hay không? Có muốn tôi lặp lại một lần hay không? Được, tôi chờ anh, không đến chính là cầm thú!”. Cạch một tiếng, di động bị Phù Khiết dùng sức đóng lại, đồng thời cũng ngắt điện thoại.

“Anh ta là ai vậy? Mình có biết người này không?” Quảng Nhân Nhân bên cạnh nhịn không được tò mò hỏi.

“Không biết”. Phù Khiết nhìn cô một cái nói.

“Anh ta nói gì đó với dì hại cậu bị đuổi khỏi nhà?” Quảng Nhân Nhân đợi một lúc dường như thấy cô không có vẻ muốn giải thích, đành phải lại hỏi.

“Anh ta nói với mẹ mình mình còn không muốn kết giao với bạn trai và kết hôn, cho nên, mình với anh ta đi xem mắt kết quả mới có thể khiến kẻ khác tiếc nuối”. Phù Khiết bĩu môi, nghĩ đến mà đầy một bụng tức giận.

“Cậu đi xem mắt?” Quảng Nhân Nhân khó có thể tin hai mắt phóng lớn, ngạc nhiên kêu lên.

“Bị bắt đi nữa”. Phù Khiết khó chịu mà trừng mắt to.

“Dì bắt đi?”

“Bằng không còn ai vào đây?” Cô trợn trắng mắt.

Quảng Nhân Nhân nhịn không được cười lên.

“Làm sao, cười trên nỗi đau người khác à?” Phù Khiết tức giận trừng mắt với cô.

“Tên lúc nãy chính là đối tượng xem mắt của cậu?”

“Ừ”.

“Nhưng mà nghe ngữ khí vừa rồi cậu nói chuyện với anh ta, một điểm cũng không giống như bộ dạng vừa mới biết nhau? Cậu với anh ta vừa mới biết nhau cũng không có tình cảm mãnh liệt như vật chứ”. Quảng Nhân Nhân cười nói.

“Tình cảm mãnh liệt cái quỷ! Cậu hiện tại thật sự chính là cười trên nỗi đau người khác, bỏ đá xuống giếng có đúng hay không? Quảng Nhân Nhân” Phù Khiết khó chịu lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

“Anh ta là người như thế nào?” Quảng Nhân Nhân cố nén ý cười, tò mò hỏi. Cô tin rằng Phù Khiết tuyệt đối sẽ không đối với một người đàn ông không thú vị nam nhân có phản ứng lớn như vậy.

“Làm chi? Nếu như cậu muốn tái hôn, mình giới thiệu anh ta cho cậu”. Phù Khiết nghiêng người liếc mắt nhìn cô.

“Anh ta lớn lên không những có bộ dạng vừa cao lại đẹp trai, vóc dáng khỏe mạnh, còn có rất nhiều tiền, tuyệt không thể so với người chồng trước kém cỏi của cậu. Muốn hay không?” Nụ cười trên mặt Quảng Nhân Nhân do lời cô nói mà trong nháy mắt biến mất, chiếm lấy lúc này chính là một loại đau thương và trầm mặc khiến người khác hít thở không thông.

“Mình đầu hàng, mình không nên nhắc tới người kia, cậu không cần lộ ra biểu tình như vậy được không? Coi như mình sợ rồi, cậu cũng không thể thôi đi được à?” Phù Khiết giơ hai tay lên đầu hàng.

Quảng Nhân Nhân nở nụ cười so với khóc còn khó nhìn hơn, hại Phù Khiết toàn thân vô lực, ngay cả cơn tức giận đều không tập hợp được. Cô sợ nhất đối mặt với cô ấy như vậy, bởi vì an ủi người khác cho tới bây giờ cũng không phải điểm mạnh của cô.

“Phù Khiết”. Một tiếng gọi đột nhiên vang lên từ bên ngoài cửa hàng.

Phù Khiết ngẩng đầu lên, liền thấy Khương Thừa Cực bước vào trong cửa hàng, đi về phía cô.

Khá lắm, anh ta dám đến?! Vốn cơn tức giận tập hợp không được, trong nháy mắt kết thành một mạch, bộc phát ra. Cô nổi giận đùng đùng nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, nhằm phía anh, vươn tay ra hướng tới bụng anh hung hăng đánh một quyền.

“Anh là tên khốn nạn”. Cô mắng.

“Phù Khiết!” Quảng Nhân Nhân nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng. Mọi người biết Phù Khiết đều biết quả đấm của cô có bao nhiêu sức mạnh, ngay cả thanh niên cường tráng tám mươi mấy kilogam đều có thể bị một đấm của cô đánh cho ngã xuống. Nhưng khiến cho cô bất ngờ chính là, người đàn ông tuấn dật có chút hình dáng thư sinh kia hình vậy mà hơi hơi khẽ khom thắt lưng xuống, khẽ nhíu mày, tiếp theo, tựa như không có việc gì vẫn đứng thẳng người, sau đó quay về phía Phù Khiết giận không thể ngăn lại nhíu nhíu đầu lông mày.

“Như vậy thì tiêu tan tức giận sao?” Anh nói.

Phản ứng của Khương Thừa Cực một cọng lông cũng không thương tổn, làm Phù Khiết sửng sốt, không tự chủ được nhìn nắm đấm của mình. Cô vừa rồi có hạ thủ lưu tình không? Không có nha. Vậy anh như thế nào giống như một người không có việc gì chứ?

Chẳng qua lời nói chưa quay về, xúc cảm vừa rồi là chuyện xảy ra như thế nào? Rất giống cảm giác như đánh vào một bức tường xi măng, bụng của anh ta sảy ra chuyện gì? Trang bị khối sắt sao? Xem chừng anh ta trước đó từng nói qua có thể đánh thắng cô, cũng không là khoác loác, mấy năm nay anh ta thật sự không bỏ qua việc luyện tập võ thuật, ít nhất có luyện cơ bụng, cho nên anh ta mới dám cả gan làm loạn đùa giỡn cô như vậy.

“Anh đừng đắc ý!” Cô nổi giận đùng đùng trừng mắt với anh, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh ta chứ.

“Tôi rốt cuộc phạm tội gì?”

“Anh còn dám hỏi tôi!” Cô nghiến răng nghiến lợi bật ra tiếng nói, một bên dùng đầu ngón tay dùng lực đâm vào ngực anh. “Vì sao anh lại nói với mẹ tôi tôi còn không muốn kết giao với bạn trai, không muốn kết hôn, anh làm như vậy có mưu đồ muốn hãm hại tôi phải không?” Càng nói càng giận, cô giận không thể nén lại một chân đá anh, lại bị anh tránh né.

“Anh còn dám tránh đi”. Cô khó có thể tin kêu lên.

“Em đá người ta rất đau, không tránh không được”. Anh trả lời như có lý chẳng sợ.

“Khương Thừa Cực, anh thật sự giỏi quá nhỉ?” Trước kia anh ta chưa lần nào thất lễ, ngoan ngoãn đứng trước mặt cô cho cô dạy bảo, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một chút! Bây giờ còn dám phản bác lại!

“Tôi cảm thấy chỉ có thành thật báo cáo mới có thể làm sư mẫu hiểu được ý tưởng và ý nguyện của em. Lần này có liên quan đến tôi, mới có thể khiến em yên ổn vượt qua, nhưng lần sau hoặc sau sau sau sau xem mắt thì sao? Em cho rằng mỗi một đối tượng đến đi xem mắt đều sẽ nghe lời em sao? Sư mẫu lại bởi vì một, hai lần thất bại lại bỏ qua chuyện xem mắt sao? Hay là em muốn trong tương lai năm tháng, hoặc là năm năm, đều quá bị bắt khứ đi xem mắt?” Khương Thừa Cực thông minh không lên tiếng trả lời, ngược lại khéo léo giải thích lý do anh phải làm như vậy.

Phù Khiết được những lời anh vừa nói như vậy, bỗng nhiên không nói gì mà chống đỡ.

“Anh ấy nói không sai”. Quảng Nhân Nhân đồng ý gật đầu nói. Khương Thừa Cực tựa hồ mãi đến giờ phút này mới chú ý tới sự tồn tại của cô, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó lịch sự gật gật đầu với cô. Quảng Nhân Nhân quay đầu lại gật đầu và mỉm cười.

“Được, cho dù anh nói có đạo lý, nhưng anh trước đó cũng nên nói với tôi một tiếng, thảo luận một chút chứ. Cứ như vậy không hiểu tại sao hại tôi bị đuổi khỏi nhà, không nhà để về, anh bảo tôi sau này nên làm sao bây giờ? Anh có biết không tôi hiện tại đúng lúc đang thất nghiệp? Không có thu nhập, căn bản là biện pháp nuôi sống chính mình nha!” Phù Khiết tưởng tượng tới điểm ấy lại vừa phiền vừa tức, căn bản không có cách ổn định tâm tình cùng nói với anh.

“Đến ở nhà của tôi đi” Anh nói.

“Hả?”

“Tôi nuôi em!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv