"Phu tử, phu tử!" nam hài khoảng mười tuổi vây quanh một ông lão "Hôm nay con đọc được một bài thơ hay!"
Nam hài chỉ thi thư cho ông lão xem. Ông lão cười cười, liên thanh tán thưởng, từ ái vuốt đầu nam hài, kéo cậu ngồi xuống cùng mình.
"Tọa cửu bất tri hương tại thất, suy song thì dựu điệp phi lai"
ð Ngồi lâu không biết hương trong phòng, đẩy cửa sổ thấy có bươm bướm bay tới.
Ông lão tràn đầy nếp nhăn tay run rẩy giơ lên thi thư, để sát lại nhìn kỹ mấy lần, thanh âm già nua phẩm đọc bài thơ hai lần, ngón tay chuyển đến hai câu cuối cùng, cười hỏi "Chính là yêu thích hai câu này?"
"Đúng vậy!" Nam hài cười đến mắt cong thành hình trăng non, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hẳn là vừa rồi một đường chạy tới.
Ông lão thật sự thích nam hài, vào trong phòng lấy giấy Tuyên Thành ố vàng, thậm chí bên mép còn có chút rách cùng với nghiên mực tốt, đề câu này thơ lên trên giấy, giải thích cho nam hài từng câu từng chữ.
Nam hài nghe đến nhập thần, thẳng đến khi phía chân trời tràn ngập ánh hoàng hôn mới lưu luyến không rời thu hồi thi thư, bỏ vào trong bao bố tùy thân mang theo, cùng ông lão nói lời từ biệt.
Vừa trở về nhà liền gặp phụ thân, bị răn dạy một chút, nam hài cúi đầu, không có tinh thần. Bụng thở dài, rốt cuộc vẫn là không đành lòng, Lí Thịnh cũng chỉ đành từ bỏ, để nam hài vào bàn ăn cơm.
Trong bữa cơm, nữ hài cùng tuổi không ngừng nhìn về phía nam hài, nam hài hiểu ý nháy mắt mấy cái, tiến đến bên tai nữ hài, nhẹ giọng nói "Lát nữa quay về phòng, huynh sẽ dạy muội."
Lí thị che miệng cười cười, gắp đùi ngỗng vào bát nam hài, sau đó lại gắp vào bát nữ hài: "Hai huynh muội các con một đứa so với một đứa càng thêm tinh quái, còn không hảo hảo ăn cơm."
"Dạ, mẫu thân." Hai tiểu hài tử cúi đầu.
Lí Thịnh thở dài "Từ mẫu dạy hư con", Lí thị bỏ đôi đũa xuống, bất mãn nói: "Lan nhi, Mai nhi học nhiều một chút, luôn luôn có ích."
Lí Thịnh hừ một tiếng, không tiếp tục dạy dỗ.
Đợi hai tiểu hài tử ăn no, cùng nhau quay về phòng, Lí Thịnh mới lo lắng nói: "Không phải ta không muốn cho tụi nhỏ học này học nọ, học đường đứng đắn không đi, lại đi tìm cái người chèo thuyền, có thể học được cái gì? Về sau còn muốn Lan nhi, Mai nhi chèo đò mà sống phải không?"
Lí thị cũng có chút lo lắng, nhưng đến tột cùng vẫn đau lòng đứa nhỏ: "Lan nhi, Mai nhi hiện giờ còn nhỏ, để bọn nhỏ chơi thêm chút thời gian. Đợi qua một hai năm nữa rồi đi học đường cũng không sao."
"Đại ca, hôm nay phu tử dạy cái gì?" Lý Tú Mai quỳ ghé vào ghế, tay bưng khuôn mặt mềm mịn, ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Lý Tú Lan từ trong bao bố lấy ra trang giấy Tuyên tràn đầy nét mực, mở ra, chỉ vào trang giấy, thanh âm non nớt tinh tế giảng giải cho muội muội. Lý Tú Mai nghe đến ngây ngốc, ngơ ngác nhìn ca ca.
"Phu tử còn tặng cho huynh một bức vẽ." Lý Tú Lan thật cẩn thận từ trong sách lấy ra bức vẽ hoa lan. Lay động rực rỡ, như gió xuân tháng ba lướt qua, khéo léo động lòng người, dường như chỉ nhìn bức vẽ liền có thể nghe được hương thơm thanh nhã.
"Thật đẹp!" Lý Tú Mai si ngốc nói.
"Chúng ta cũng vẽ đi! Được không?" Lý Tú Lan thừa dịp muội muội xuất thần, mang giấy bút tới nói.
"Được!" Lý Tú Mai gật gật đầu. Hai tiểu hài tử xoa tay, ở trong thư phòng ngốc thẳng đến khi Lí thị tới tìm.
Đảo mắt mấy năm, chung quy cũng không thể quay về khi còn nhỏ.
_______________________________________________________________
"Ngươi lấy được từ chỗ nào?" Thanh âm Lý Tú Lan có chút nghẹn ngào, đôi mắt đỏ một mảnh.
Lý Tú Lan nghi hoặc nhíu mày, hình trên tấm vải rõ ràng là tay mình vẽ, mặc dù hoa lan được vẽ có hình thái trọn vẹn, ý vị lại không đủ, đường cong phù phiếm, cổ tay họa sĩ không đủ lực đạo. Ước chừng là khi y mười một mười hai tuổi, mô phỏng lại theo tác phẩm của phu tử. Mười một mười hai tuổi? Khi đó y từng gặp qua người nào?
Lý Tú Lan không nhớ được. Ước chừng là đoạn thời gian kia thật sự tốt đẹp, trí nhớ ngược lại có chút mơ hồ.
"Tú Lan biết tên ta chưa?" Hứa Tam Oản hỏi, Lý Tú Lan khẽ lắc đầu. Ở chung từng đó thời gian, y còn chưa từng gọi qua tên người này, chỉ có thời điểm tức giận, thuận miệng chọn chút xưng hô khó nghe mắng vài câu.
Hứa Tam Oản kéo tay Lý Tú Lan, nắm một ngón tay y, mở tay ra, ở trên lòng bàn tay to lớn của mình, viết xuống từng nét "Hứa Tam Oản, Hứa trong Yến Vũ, Tam Oản trong ba chén trà xanh."
"Hứa Tam Oản......" Lý Tú Lan nỉ non, trí nhớ phủ đầy bụi như nước sông cuồn cuộn mà đến. Hứa Tam Oản.....................
"Nha! Nơi này sao lại có người?" Lý Tú Lan như cũ đi đến nhà phu tử, đến nửa đường, vấp phải vật gì cưng cứng trong bụi cỏ, thiếu chút nữa vấp ngã, vừa ổn định thân hình liền nhìn thấy giữa bụi cỏ rậm rạp có một người.
"Nước, Nước......" Người nọ dáng vẻ bất quá tầm mười lăm mười sáu tuổi, lẩm bẩm gì đó. Xiêm y trên người rách trái rách phải, đầu gối có lẽ là bởi vì đã lê một quãng đường dài mà đỏ bừng, trên mặt lấm lem, nhìn không ra tướng mạo như thế nào. Dáng người cũng gầy yếu, da bọc xương giống như cây gậy trúc, không giống dáng vẻ con người.
Lý Tú Lan sợ tới mức sửng sốt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vã chạy đến nhà phu tử.
"Phu tử! Phu tử!" Lý Tú Lan chạy vội, khí đè nén trong phổi, ho đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Ông lão thấy đau lòng, vội hỏi "Sao lại chạy nhanh như vậy?"
Lý Tú Lan gấp đến độ nói không rõ, kéo tay phu tử chạy nhanh.
"Phu tử, mau chút!"
Ông lão bị tay nhỏ của Lý Tú Lan siết chặt, nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lý Tú Lan cười ha hả, cũng không biết tiểu oa nhi này thấy vật gì hiếm lạ, lôi kéo mình đi giám định và thưởng thức.
Đợi khi tới nơi, ông lão cứng đờ mặt, bị dọa ra một thân mồ hôi.
"Phu tử, người mau cứu hắn đi!" Lý Tú Lan nhìn ông lão, năn nỉ nói.
Này...... Ông lão có chút do dự.
"Phu tử, con đi tìm phụ thân xin ngân lượng, mời đại phu." Lý Tú Lan mở ra chân ngắn muốn chạy, ông lão ngăn lại "Đứng lại!"
"Ai, cùng ngươi tiểu oa nhi này nói không rõ." Ông lão liên tục lắc đầu "Đi, hôm nay coi như ta kết thiện duyên đi."