PHẦN XIX: Thiên giới
Có một ngày, biển Chết đột nhiên đóng băng. Tiểu thần rồi các linh tinh, thổ địa rồi các hải hoàng đều đổ xô đến xem. Truyền thuyết kể lại, dưới đáy biển chôn vùi một món Thần khí tên là Bích Lạc Tủy. Kiếm dài hơn hai trượng, màu xanh ngọc như nước biển, được rèn từ xương rồng. Hơn ba nghìn năm trước Bích Lạc Tủy rơi xuống vùng biển này, kiếm quá lạnh khiến nhiều tôm cá không sống được, từ đấy người ta gọi là biển “Chết”.
Lúc thanh kiếm mới rơi không lâu, Thiên đình cử một đội Thiên binh đến thu phục nhưng không ai tới gần nó được. Họ thử nhiều cách cuối cùng tay không quay về. Kiếm nằm dưới đáy biển mấy nghìn năm, tản ra hàn khí làm biển Chết lạnh hơn các vùng biển lân cận nhưng cũng không tới mức đóng thành băng như bây giờ.
Có con Rái Cá tinh uốn éo thử đi trên băng, nó phát hiện băng trơn chơi trượt tuyết siêu thích, thế là cứ trượt qua trượt lại. Trò này mới, các linh tinh khác bắt đầu không biết sợ nhảy vô tham gia trong khi Hải hoàng liên tục nói “nguy hiểm lắm mau tránh ra!”. Mặt băng trắng xóa, rái cá, sư tử biển, chim hải âu, rồi gấu trắng, bọn chúng múa may quay cuồng, tổ chức thế vận hội khiêu vũ, con này trượt qua, con kia trượt lại, chơi vui quên trời quên đất!
Rồi chuyện gì đến cũng đến, một tiếng rền vang từ lòng biển khiến cả bọn giật mình dừng lại. Hải hoàng có linh cảm xấu, hét toáng lên:
- Tất cả ra khỏi đó ngay! Đi lên bờ ngay!
Đám linh tinh hoảng hốt, lăn lóc tháo chạy. May là chúng vừa lên bờ thì mặt băng rạn nứt. Bích Lạc Tủy trong truyền thuyết phá băng bay lên, ánh kiếm sáng ngời, tỏa khí lạnh thấu xương. Mọi người sợ hãi ôm nhau, nhìn kiếm mà than thở, quá lợi hại, quá xịn!!!
Kiếm bay lên cao, rơi vào tay một người...
Chúng linh tinh mở to mắt kinh ngạc. Ai vậy? Ai vậy? Cả đám lao nhao. Phải biết rằng cả Thiên binh Thiên tướng cũng không thể tới gần Bích Lạc Tủy, vậy người tài giỏi này là ai? Người kia ở rất cao, khó nhìn rõ mặt. Chỉ biết hắn mặc áo lụa xanh dương, tà áo bồng bềnh như sóng biển. Tay của người nọ chỉ có những khớp xương và chút thịt không liền lạc, cũng không có máu. Chúng tiểu thần cho rằng người này từ Ma giới đi ra, muốn cướp Thần khí, bèn lao nhao đòi báo Long Vương. Người kia lại không hề nhìn chúng nó một cái, cứ thế đem thanh kiếm đi mất!
Đông Tây Nam Bắc, bốn vị Long Vương gần như cùng một lúc nghe sứ giả báo tin. Họ ngẩn ra hồi lâu mới đứng dậy đến hiện trường xem xét. Các tiểu thần làm hết chức trách, tranh nhau kể lại cả quá trình “trộm kiếm”. Bọn chúng chỉ biết những truyền thuyết và tin đồn thất thiệt, chứ làm sao rõ lai lịch của thanh kiếm này như các vị Long Vương?
Bích Lạc Tủy được rèn từ một đoạn xương đuôi của bạch long, nung trăm năm trong lò băng của Bắc Cực tinh quân, sau đó trải qua rất nhiều thử thách mới được lợi hại như bây giờ. Sinh thời, kiếm từng khiến Hỏa Linh Sơn tắt lửa, giết chết vô số Ma tộc, phá kết giới Đồ Khổ giam giữ Thiên vật đã vạn năm. Tên tuổi của nó khiến lục giới khiếp sợ và cùng là Thần khí duy nhất đạt tới mãn cấp theo xếp hạng vũ khí do Khôn Minh thần quân đưa ra.
Thay vì ngợi ca một thanh kiếm, nhiều người càng tán tụng chủ nhân của nó hơn. Bích Hải đế quân sinh ra là con trai út của Bắc Hải Long Vương, nguyên thân là bạch long mang vảy lục giác. Rồng trắng ở trong Long tộc không hiếm nhưng mọi người thường nhận định giống rồng này yếu ớt, không thể so sánh với Hắc Long, Thanh Long, Kim Long. Tiêu chí chọn người thừa kế cũng rất thiên vị màu sắc, hầu hết Thế tử Long tộc qua các đời đều là Kim Long hoặc Thanh Long. Khi Bích Hải sinh ra, cha hắn có chút ít thất vọng. Rồi khi phát hiện con rồng nhỏ này trong vô thức đã khiến vùng biển ông cai trị bị đóng băng, Long Vương lại rất kỳ vọng. Bích Hải thuận lợi lớn lên, là một đứa trẻ thông minh vâng lời. Sau này trưởng thành được Bắc Cực tinh quân nhìn trúng, nhận làm học trò đưa đến Bắc Cực Quang rèn luyện. Có thể nói, phần đầu cuộc đời của Bích Hải luôn thuận buồm xuôi gió, thành công vang dội, là đại diện cho tuổi trẻ anh tài.
Vầng hào quang của hắn bắt đầu lịm tắt kể từ khi gặp phải nghiệt duyên. Đó là câu chuyện gây tranh cãi ở Thiên giới rất nhiều năm, dần dần trở thành cấm kị không ai muốn nói nữa. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tên tuổi của hắn chìm vào lịch sử, lớp măng non khác dần thay thế vị trí. Có điều, trong thâm tâm những người đi trước – các vị Tiên nhân, các vị Tinh quân, Thần quân, Đế quân sống qua nhiều thời đại, họ sẽ không bao giờ quên được một người bằng hữu có nhân cách cao đẹp, sống hiên ngang bất khuất, chí công vô tư. Sự rạng rỡ ấy tựa như màu xanh trong veo của Bích Lạc Tủy...
Trên thiên đình bồng bềnh mây khói, các tiên nữ chơi nhạc, Hằng Nga múa vũ điệu hạc bay. Tây Mẫu hiền từ nhìn các bá quan, Ngọc đế vuốt râu cùng Khôn Minh thần quân trò chuyện. Hội luận đào hai trăm năm một lần, là sự kiện quan trọng để Thiên giới quây quần lại, gắn kết quan hệ các nơi, quảng bá hình ảnh Thiên cung trong con mắt bạn bè Lục giới. Quan thiên đình hồ hởi uống rượu, bình luận ít tin tức thời sự nóng hổi gần đây. Nghe nói Hoàng hậu Phượng tộc sinh một quả trứng, Phượng đế trông ngóng ba nghìn năm, trứng kia cuối cùng cũng nở. Có điều... Bên trong không phải chim phượng mà là một con quạ đen~~~ Mọi người đặt ra hai giả thiết. Một là có ai đó đánh tráo quả trứng, hai là Phượng hậu cho Phượng đế một cái sừng rất to! Chúng quan nghiêng về giả thiết thứ hai, họ cảm thấy như vậy là vui nhất. Phượng đế nên quậy một trận tơi bời, làm sao lôi được gian phu của Phượng hậu ra đánh cho hả giận. Từ khi Ma tộc suy tàn đã không còn mấy chuyện kích thích như vậy nữa, ai cũng mong giả thiết hai là đúng!
Cứ như vậy, hội luận đào biến thành luận bát quái, mọi người càng nói càng hăng, thỉnh thoảng bất đồng ý kiến sẽ lôi nhau ra võ đài giải quyết! Không khí trên Thiên đình đang náo nhiệt thì một đạo phù tín màu đỏ bay tới. Bá quan không ai bảo ai, lập tức im lặng nhìn về phía Ngọc đế. Ngọc đế nhíu mày giở phù tín ra xem. Tây Mẫu ghé nhìn, lập tức trợn trừng mắt:
- Cái gì? Mất cắp? Ai dám trộm Bích Lạc Tủy!?
“ỒỒỒ!!!” – Chúng quan đồng thanh hô. Tốt! Tốt quá! Lại có chuyện hay để xem!!!!
Tây Mẫu nóng nảy vỗ bàn đứng lên:
- Rốt cuộc là kẻ nào to gan đến như vậy?
Bà tung váy bay đi mất. Chúng quan háo hức đuổi theo sau. Thoáng một cái cả hội còn sót lại mỗi Ngọc đế và Khôn Minh thần quân. Một người vẫn đang ngâm cứu phù tín, một người thì lo ăn nốt cái bánh dang dở.
Khôn Minh thần quân lau vụn bánh dính trên miệng, đưa mắt già chầm chậm hỏi Ngọc đế:
- Trong ấy viết gì thế?
Ngọc đế thở dài:
- Có mấy chữ trẫm không hiểu... Tụi trẻ bây giờ cứ thích viết tắt, viết ngắn, sai chính tả lung tung, nhìn như một dãy mật mã vậy~~~~
Khôn Minh gật gù:
- Phải rồi, đứa cháu nhà tôi mỗi lần nhắn tin cũng thế!
Trong lúc mọi người đổ xô ra biển Chết quan sát tình huống, vẫn có hai kẻ không hay biết gì, đó là Ti Mệnh tinh quân và người giúp việc Thủy Tức. Lúc này Ti Mệnh đang miệt mài hí hoáy viết sổ sách, vừa làm vừa nói:
- Nhanh lên, nhanh lên. Sắp xong rồi, hy vọng hội luận đào còn chưa kết thúc!
Thủy Tức ở bên cạnh mài mực, thở dài đáp:
- Vẫn còn một trăm lẻ tám quyển.
- Cái gì cơ???
Ti Mệnh tuyệt vọng muốn đập đầu xuống bàn. Sớm biết vậy hai tháng trước lão đã không ham chơi, mấy ngày liên tục hẹn Thần Tài đi đánh lô tô. Bây giờ sổ sách dồn ứ quá nhiều, cả hội luận đào cũng không tới kịp. Ti Mệnh giở bộ mặt nịnh nọt nói với Thủy Tức:
- Này, Tiểu Tức Tử tốt, chúng ta lại dùng cách lần trước, ta truyền tu vi cho cậu, cậu giúp ta viết nốt chỗ sách còn lại được chứ?
Thủy Tức như ăn phải quả ớt, nhăn nhó đáp:
- Không, không, không được đâu! Tu vi của ngài không hợp với tôi, tôi không biết cách khống chế... Vả lại làm vậy sẽ phạm luật trời!
Ti Mệnh hừ một tiếng bảo:
- Nào có ai biết? Trong văn quán trừ ta với ngươi thì đâu có ai nữa...
Lão vừa nói xong, cây hoa ăn thịt trồng bên cửa sổ ợ một tiếng, giống như thông báo sự có mặt của nó. Ti Mệnh nhìn cây bông, chán ghét nói với Thủy Tức:
- Mặc kệ nó! Một lát ta sẽ dùng keo con voi dán mồm nó lại!
Hoa ăn thịt run rẩy cành là, rễ rút khỏi chậu chạy đi mất. Thấy nó nhát gan như vậy, Ti Mệnh vốn định mỉa mai vài tiếng nhưng lúc này trời đất đột nhiên tối sầm, gió thổi cuồn cuộn, sổ sách trong văn quán bay tán loạn.
- Gì vậy nè??? Tận thế tới rồi sao? Ôi không kệ sách của tôi!!!
Lão hết chụp sách bay lại nâng kệ đổ ngã. Thủy Tức đi theo nhặt sổ, chật vật cố gắng đóng cửa lại. Cửa sắp đóng thành công thì bị một lựa rất mạnh từ bên ngoài đẩy vào. Thủy Tức cũng bị văng vào tường, như trái banh lông dội ngược ra. Ti Mệnh lấy tay áo che gió, cố nhìn xem là yêu quái phương nào dám lên Thiên cung náo loạn. Kết quả, lão nhìn thấy một gương mặt quen quen.
- Bích... Bích Hải đế quân????
Thủy Tức ho ra một ngụm máu, cố ngẩng đầu nhìn. Người này chính là Bích Hải đế quân mà mọi người vẫn nhắc tới sao? Trông hắn chẳng có dáng vẻ thần tiên gì cả, giống ma tộc chạy loạn hơn!
Ti Mệnh vừa mừng vừa bối rối, lão bò dậy nghênh đón:
- Qúy hóa quá, Bích Hải tiểu đệ tới thăm lão đấy à? Ha ha ha, ta nói này, tiền thuê nhà tạm thời ta chưa để dành đủ, có thể cho ta khất nợ qua năm sau không?
Thủy Tức thất bại ôm trán, hắn không ngờ Ti Mệnh nghèo tới mức này!
Bích Hải đứng ngay ngưỡng cửa, tóc dài bay tán loạn, sắc mặt nhợt nhạt, quần áo rách rưới. Bàn tay hắn chỉ có xương trắng, dường như thi thể chưa phục sinh hoàn toàn. Ti Mệnh quan sát một hồi, nghiêm mặt bảo:
- Ngươi không thể dùng cái bộ dạng này đi ra ngoài. Ít nhất phải chờ cơ thể sống lại toàn vẹn đã!
Không đoán cũng biết, chắc chắn cái tên cứng đầu này tỉnh lại, chưa kịp chờ da thịt mọc đủ đã phá quan tài chạy ra. Nhìn hắn như thây ma nghìn năm, không bị hiểu lầm thành Ma tộc mới lạ!
Bích Hải nhíu mày trông Ti Mệnh, mất một lúc mới nhớ ra đây là ai. Hắn nói bằng giọng khàn đặc:
- Cái lồng kính ấy ở đâu?
- Lồng kính gì?
- Nơi giữ quyển sổ ghi chép sinh mệnh của ta và nàng...
Ti Mệnh trợn trừng mắt, cuống quýt dang hai tay chắn đường:
- Ê! Tiểu đệ, cậu chớ làm bậy. Không được lấy nó ra khỏi văn quán, cái này là tối kị, cậu muốn bị thiên lôi đánh chết hay sao?
Bích Hải không quan tâm, đẩy Ti Mệnh sang một bên, nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng chọn đúng hướng đi tới. Ti Mệnh gào rít giận dữ:
- Bích Hải! Ta cảnh cáo cậu! Đừng làm chuyện dại dột, cả Thiên giới sẽ không dung tha đâu!
Bích Hải đứng trước lồng kính, bên trong vẫn chứa một tầng sương lấp lánh. Quyển sách có bìa xanh lam, nằm im chờ đợi những tinh thể sương rơi xuống hóa thành nét chữ. Hắn giơ bàn tay xương xẩu lên, chạm vào lồng kính. Kính lập tức bị đông lạnh tới cực hạn, rồi “rắc” một tiếng vỡ nát! Ti Mệnh bất lực nhìn theo, ngồi xổm xuống ôm đầu lẩm bẩm đọc kinh chú. Bích Hải cầm quyển sổ, không thèm lật xem liền châm mồi lửa. Tro rơi lả tả xuống đất, hắn cười nhạt nói:
- Không ai được phép định đoạt vận mệnh của ta. Ông trời cũng không được!
Hắn nhìn tàn tro bị gió cuốn bay đi, lúc này mới vừa lòng rời khỏi. Có điều, khi đi ngang qua Thủy Tức, Bích Hải tự nhiên dừng lại. Hắn nhíu mày nhìn người đang nằm, rồi cúi xuống xốc cổ áo lôi hắn lên. Ti Mệnh khó hiểu hỏi:
- Lại muốn gì nữa đây? Đó là thuộc hạ của ta, nhẹ nhẹ tay thôi đừng làm hắn gãy mất không có ai theo hầu hạ ta đâu!!!
Thủy Tức bình tĩnh nhìn Bích Hải. Bích Hải mở Thần nhãn quan sát hắn.
- Ngươi là ai? Tại sao trong nội đan có chứa nước mắt của ta?
Thủy Tức đoán đúng, rất điềm nhiên đáp:
- Lúc là phàm nhân tôi từng gặp ngài. Khi đó ngài là Chu Lạc Ca Dương hoàng đế của Khương La, còn tôi là đạo sĩ phái Côn Lôn.
Bích Hải nghiêng đầu hồi tưởng:
- Thủy Tức Chân Nhân? Thì ra ngươi dùng cách này đánh cắp kí ức của ta...
Bích Hải giơ tay lên, chỉ vào giữa trán hắn. Vầng sáng lóe lên, Thủy Tức đau đớn rên rỉ. Ti Mệnh lo lắng phát hoảng, vận dụng pháp lực đánh tới. Có điều hắn vốn là quan văn, sức chiến đấu như mèo, đụng phải pháp lực của Bích Hải thì bị dội văng ra, ngã trúng mấy kệ sách làm chúng nó đổ hết.
Phép kết thúc, Bích Hải buông Thủy Tức xém ngất ra, trên tay còn lại giọt nước mắt lấp lánh. Hắn trìu mến nhìn vật thể xinh đẹp hồi lâu, sau đó cất vào tay áo. Bích Hải đi rồi, Ti Mệnh chật vật ngồi dậy, phủi bụi bậm trên người, chạy qua xem Thủy Tức sống chết ra sao. Thủy Tức được lão đỡ dậy, thở không ra hơi. May là đế quân không lấy mạng hắn, tội lừa gạt dù sao cũng không phải tội nhỏ...
- Tiểu Tức Tử, ngươi không bị gãy cây xương nào chứ? Nếu gãy xương tay xương chân thì không giúp ta chọn dẹp nhà được rồi~~~ Ôi không~~~
Thủy Tức bực mình, muốn mắng Ti Mệnh nhưng mà ngẩng đầu thì bị nghẹn.
- Ti Mệnh tinh quân... Sao ông lại trông thế kia?
Ti Mệnh ngẩn ra, theo bản năng giơ tay sờ mặt. Thôi chết! Lúc nãy hắn bị pháp lực của Bích Hải làm nội thương, không duy trì được cái vỏ ngoài nữa rồi!
Trong văn quán vang lên tiếng gào thảm thiết:
- ÁAAAAA! Đừng nhìn, đừng nhìn ta!!!
Sau đó là tiếng cười như điên:
- Ha ha ha, hóa ra dáng vẻ thật của ngài là như vậy sao??? Ha ha ha...
(Hậu trường:
Khôi Giác thượng tiên vừa nhai củ tỏi vừa bảo: “Ti Mệnh ấy à? Lão trông như con nít, vì cứ bị người ta nhéo mặt cho nên dứt khoát đóng vai ông già luôn!!!”)