Sau một hồi suy nghĩ, An Thái Hiên lại trở lại trạng thái bình thường, ánh mắt hắn nhìn Tống Oanh Thanh mang thêm một tia dò xét.
“Hoàng hậu của trẫm hẳn đã khỏe hơn?”
Tống Oanh Thanh liếc liếc hắn, trả lời: “Thần thiếp đã khỏe, tạ hoàng thượng quan tâm”
Lời lẽ không chút thất lễ làm An Thái Hiên muốn bắt lỗi cũng không được, hơi thẹn nên hắn phẩy tay bỏ đi.
Trước khi đi hắn còn nói: “Mời Tô tần đến ngự thư phòng”
Nhìn An Thái Hiên đã đi khuất, Tống Oanh Thanh ngồi phịch xuống ghế, đây đúng là hành xác mà, cũng may nàng đã được “huấn luyện” bởi bạn cùng phòng nên mới biết được những lễ tiết xưa thời cổ đại, lúc này mọi oán giận mỗi khi bạn cùng phòng thức đêm đọc truyện khiến nàng không ngủ được đều bay biến hết, nàng thầm cảm ơn cô ấy trong lòng.
Bên cạnh đó, Tống Oanh Thanh đã thật sự chấp nhận sự thật nàng xuyên không thành một hoàng hậu thất sủng, mà không những thất sủng, lại còn bị hoàng đế và muôn dân Nam quốc căm phẫn. Hơn thế, còn éo le đến mức bị tỳ nữ phản bội, thân thể vừa mất đi một đứa con.
Tống Oanh Thanh thầm thán số phận của thân thể này, gần 20 năm vì quốc gia mà bất chấp sống chết ngoài chiến trường, nay tan biến đi cũng chỉ vì người mình yêu. Số khổ, đúng là số khổ.
Lúc này, có tiếng thông báo của thái giám vang lên “Tô tần đến....”
Nhìn về phía cửa, có một người con gái mặc xiêm y màu đào, dáng vẻ uyển chuyển thêm phần dịu dàng, không có chút khí chất nào nhưng lại có chút nhẹ nhàng thư thái, đang bước vào.
“Muội muội tham kiến hoàng hậu nương nương”, nàng ta chỉ nói muốn chứ không có ý nhún người thỉnh an.
Tô tần này quả nhiên được nước lấn tới, thỉnh an không ra thỉnh an, không biết là đến thăm hay ra oai. Xiêm y màu đào hoa văn chìm này rõ ràng là xiêm y chỉ có phẩm cấp từ quý tần trở lên mới được mặc, nàng ta đang ngụ ý trong thời gian không lâu nữa nàng ta sẽ thăng phẩm hàm sao.
“Muội muội miễn lễ, đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy.”, người một nhà, nghe thật mỉa mai. Nhưng Tống Oanh Thanh cũng đang đá xéo nàng, nàng cũng là một thần dân của Bắc quốc đừng mơ tưởng quá nhiều.
Quả nhiên nghe từ “người một nhà” thì sắc mặt của Tô tần khẽ biến nhưng rất nhanh trở lại bình thường, nàng ta nói: “Tỷ tỷ nói phải, đều là người một nhà”, nàng ta không đơn độc, vẫn có Tống Oanh Thanh là người Bắc quốc, nàng ta không có thân phận như Tống Oanh Thanh, đương nhiên cũng không là nhân vật chịu mũi sào, chỉu sỉ nhục của toàn dân Nam quốc như Tống Oanh Thanh.
Hồ ly, đây chính là hồ ly thành tinh!
Tống Oanh Thanh cười khẩy, nhẹ nhàng nói: “Ta tưởng hoàng thượng đã mời muội muội đến ngự thư phòng rồi, hà cớ gì lại thấy muội muội ở đây”
“Muội muội biết tỷ tỷ đã bình thường trở lại nên có xin hoàng thượng chậm trễ đôi chút để đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng buồn vì mấy ngày qua muội muội không qua thăm tỷ nhé”
Tô tần cứ tưởng rằng đổ tội cho Tống Oanh Thanh đã đủ, còn thêm việc nàng ta mất hoàng tự nữa thì cái ghế hoàng hậu này ngồi không nổi, ai ngờ hoàng thượng vẫn giữ là Hậu vị cho nàng ta. Vì nàng ta vẫn đứng đầu hậu cung, nàng không thể không cúi mình được.
Tống Oanh Thanh ánh mắt chuyển lạnh nhạt, nói là đến thăm mình mà nàng ta ăn mặc yểu điệu, chỗ hở chỗ mở, cánh tay gần như thấy hết, phía dưới còn lộ cả đầu gối. Chẳng khác đoạn miêu tả một vũ nữ ti tiện muốn quyến rũ hoàng đế trong truyện cung đấu ngay trước nàng “bị” xem qua.Hơn nữa rõ ràng nàng ta biết hoàng thượng hạ chỉ gặp nàng ta là ở cung của nàng, rõ rãng đây là cố tình.
“Vậy muội muội đi đi kẻo trễ, hoàng thượng trách tội thì ta cũng không gánh vác nổi đâu”
“Vậy muội đi trước”, nàng ta bước đi luôn mà không hề cúi chào.
Tống Oanh Thanh trong lòng thầm hét: “Tiện nhân, hồ ly tinh, đồ đàn bà thúi!”
Một tên cặn bã và một con tiện nhân. Tuyệt phối!
Không thể hiểu nổi ánh mắt của chủ nhân thân thể nàng, tên hoàng thượng kia có gì tốt mà nàng ta lại đâm đầu mà yêu chứ.
Ngoài đẹp trai, có tiền, có quyền, có đất,......
Nếu là thời hiện đại thì có lẽ đây là tiêu chuẩn của một nam thần.....
Tống Oanh Thanh buồn phiền lắc đầu....