Cả đoàn người men theo rừng mà đi, đi suốt hai ngày vẫn chưa ra khỏi rừng đành dừng chân lại nghĩ ngơi.
“hey, rừng gì mà lớn thế này, đi suốt hai ngày vẫn không đi hết là sao a” Ngọc Nhi than thở.
“còn hai ngày nữa là chúng ta sẽ ra khỏi đây thôi” Thuận Minh bên cạnh vừa giúp nàng xoa bóp vừa dỗ dành.
“hai ngày, trời ơi, ước gì có một chiếc xe hơi, như vậy thì hay biết mấy” Ngọc Nhi la lớn.
“lúc đầu là cậu đòi đến đây, thì nên nghĩ ra trước là nơi này không có xe hơi chứ” Tiểu Nguyệt trêu chọc
“thế nào, hối hận sao, vậy thì quay về” Thừa Ân cũng thừa cơ nói vào.
“về hả, được đó, muội có chút nhớ những siêu thị mua sắm rồi đó” Thiên Vy vừa nghe quay về mừng vô cùng.
“không được, ai nói quay về chứ, huống hồ bây giờ tiểu Nguyệt đã thành thân, làm sao về được cơ chứ, tiểu Nguyệt không về muội cũng không về, còn nữa, ở đây mua sắm cũng được, việc gì phải về a” Ngọc Nhi lập tức bác bỏ.
“ai nói tớ về, tớ nói cậu thôi”
“tớ đã nói không về mà, Thiên Vy nếu cậu thích thì về một mình đi”
“mọi người đều ở đây, thì làm sao tớ về đây”
“nếu vậy thì đừng kêu ca nữa, huynh còn nghe muội kêu ca nữa, lập tức đưa muội về liền” Thừa Ân nghiêm túc nói.
“biết rồi” Ngọc Nhi bĩu môi, số khổ a.
**************************
Lại tiếp tục lặn lội thêm nửa ngày nữa thì trời tối, nên mọi người đành tìm một góc trong rừng mà qua đêm.
“nè ngồi thế này làm tớ nhớ lại hồi còn đi học, hè nào cũng đi cắm trại hết a” Ngọc Nhi bắt đầu chủ đề.
“tớ cũng nhớ a, nhớ lúc cùng ngồi quây quần bên đống lửa thế này, sau đó thì bắt đầu kể những câu chuyện ma, mọi người có muốn nghe không” Thiên Vy bắt đầu chuỗi đề tài nóng hổi muôn thuở.
“đừng kể, tôi sợ nhất là chuyện ma đó” Linh Nhi bắt đầu cảm thấy lạnh người.
“Linh Nhi nhát gan quá a” Thiên Vy trêu chọc
“tỷ nói ta nhát ta cũng chịu, ta vốn rất sợ ma mà”
“hey đúng là nhát mà, làm mất hứng quá đi” Ngọc Nhi thở dài
“nè vậy kể truyền thuyết đi” Thiên Vy lại nãy ra ý tưởng để tránh nhàm chán.
“truyền thuyết, được đó, cái này được nha, muội thích nghe chuyện xưa lắm, nhưng mà kể chuyện gì” Linh Nhi lập tức thay đổi bộ mặt thành hớn hở vô cùng.
“kể truyền thuyết hả, ở đây có sẵn một câu chuyện nà” Ngọc Nhi vừa nói vừa chỉ tay về phía tiểu Nguyệt.
“là sao, tại sao lại chỉ tớ” tiểu Nguyệt chỉ mình hỏi
“chẳng phải Lãnh gia nhà cậu có một truyền thuyết nhiều đời, liên quan đến Hàn Nguyệt kiếm của cậu và Phi Long kiếm của Ân ca sao”
“truyền thuyết liên quan đến kiếm hả, muội muốn nghe” Thiên Vy và Linh Nhi cùng đồng thanh
“cũng không có gì cả, chẳng qua một câu chuyện xưa được lưu truyền lâu đời trong dòng họ thôi” tiểu Nguyệt lắc đầu nói, thì vốn cũng chẳng có gì mà.
“nhưng bọn muội muốn nghe a” hai tiểu thư nhà ta lại tiếp tục đồng thanh đồng khí.
“bọn ta cũng muốn biết” bên này Tử Phong, Lưu Phương và Đông Phương Tuấn cũng như vậy.
“muốn biết thì kể cho mọi người nghe vậy” Thừa Ân bắt đầu câu chuyện
“mọi người có nghe về những truyền thuyết liên quan đến Nữ Oa nương nương rồi phải không “
Mọi người nhất tề gật đầu
“thật ra cũng không có gì, tục truyền, sau khi Nữ Oa đội đá vá trời, đã đắc đạo phi thiên, nhưng ở dân gian vẫn có nhiều con cháu của người sinh sống, những hậu nhân này trải qua hàng ngàn năm thành thân sinh con, mặc dù đa số họ thành thân với người phàm nhưng trong người họ vẫn mang dòng máu của Nữ Oa nương nương, nên họ có điểm hơn người thường”
“điểm khác với người thường là gì vậy “ Linh nhi tò mò
“tùy theo mỗi người mà có một điểm khác nhau, nhưng những thứ này đều có một cái tên chung là linh lực “ tiểu Nguyệt nhẹ nhàng giải thích.
“linh lực, ý của nàng là….không lẽ “ Tử Phong nhớ ra trước đây tiểu Nguyệt và Thừa Ân cũng đã từng thi triển cái năng lực kia, và thứ đó Ngọc Nhi đã gọi là linh lực.
“đúng vậy, linh lực chính là thứ mà hai người bọn họ đã từng sử dụng, hai người bọn họ là hậu nhân của Linh thị nhất tộc, là con cháu của Nữ Oa nương nương, nên từ lúc còn trong bụng mẹ, họ đã có linh lực, và năng lực hơn người rồi” Ngọc Nhi thay hai huynh đệ tiểu Nguyệt và Thừa Ân giải thích .
“cái gì “ Thiên Vy và Linh Nhi la lớn, không tin được nha, những người ở đây cũng rất ngạc nhiên.
“thế hai người có năng lực gì thế” Thiên Vy tò mò
“tiểu Nguyệt có thể đọc suy nghĩ có người khác và khống chế các yếu tố tự nhiên, còn Ân ca thì cũng giống vậy, chỉ có điều còn thêm hai khả năng nữa, đó chính là huynh ấy có năng lực nhìn thấy tương lai, nhưng cái đó có thể thay đổi tùy theo suy nghĩ của con người chứ không cố định, và một năng lực nữa là, khống chế được cảm giác của người khác, khiến cho họ tuân theo suy nghĩ của huynh ấy” Ngọc Nhi lại tiếp tục giải thích.
“cái kia, khống chế cảm giác, chính là lần trước dùng đối phó với Ngọc Phụng phải không “ Thanh Ngọc hỏi
“đúng” Thừa Ân gật đầu.
“hai người thật oai nha, thích thật đó, mà sư tẩu vậy chẳng phải tẩu có thể đọc được suy nghĩ của sư huynh sao, vậy thì tẩu sẽ biết huynh ấy nghĩ gì rồi” Linh Nhi hâm mộ.
“ta không thể đọc được suy nghĩ của huynh ấy, và huynh ấy cũng là ngoại lệ duy nhất”
“hả sao kỳ vậy” Linh Nhi thất vọng, tưởng đâu sau này có thể khống chế được huynh ấy rồi, ai dè.
“ta không biết, ta chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, muội nếu muốn biết có thể hỏi Ân ca, huynh ấy hình như đọc được đấy”
“Ân ca “ thấy có hy vọng Linh Nhi lập tức chuyển hướng sang Thừa Ân
“ta cũng không đọc được” Thừa ân nhẹ nhàng trả lời, phải công nhận tên tiểu tử kia rất đặc biệt.
“cái gì, huynh không đọc được” đến lượt tiểu Nguyệt và Ngọc nhi ngạc nhiên.
“đừng có nhìn ta, chẳng phải muội cũng vậy sao”
“thế câu chuyện truyền thuyết về kiếm là thế nào” Xích Long lên tiếng kéo mọi người về chủ đề chính.
“tương truyền, sau khi Nữ Oa đội đá ngũ sắc vá trời, vốn còn sót lại một tảng, khi người phi thiên, đã để lại nhân gian tảng đá đó, sau đó hậu nhân của người đã dùng nó rèn thành hai thanh kiếm, chính là Phi Long và Hàn Nguyệt, hai thanh này vốn là linh kiếm, có linh khí, chúng sẽ tự chọn chủ nhân cho mình, hậu nhân đời đời, bất luận ai được hai thanh bảo kiếm này chọn sẽ trở thành tộc trưởng đứng đầu Linh tộc” Thừa Ân tiếp tục kể.
“thế hai thanh kiếm đã chọn hai người, vậy trong hai người ai là tộc trưởng đời này” Thiên Vy hỏi tiếp
“vấn đề này chưa có đáp án” tiểu Nguyệt lắc đầu.
“tại sao a” Linh Nhi hiếu kỳ
“hai ngàn năm trước, lúc diễn ra lễ chọn tộc trưởng mới, đã xảy ra một sự cố, nên thần hồn của hai thanh thanh linh kiếm không hiểu nguyên do vì sao lại tách khỏi kiếm, cho nên bây giờ chúng chỉ là kiếm thường thôi, còn về ta và tiểu Nguyệt thì do có duyên nên mới có thể làm chủ nhân của chúng chứ không phải do chúng chọn”
“thế Thần hồn của kiếm đã đi đâu” Bạch vân lên tiếng.
“không ai biết cả, có người nói họ đã quay về với Nữ Oa nương nương, cũng có người nói thần hồn ngao du khắp nơi, sẽ có ngày quay về, cũng có người nói đây là thử thách cho Linh tộc, để cho ngươi Linh tộc tự đi tìm, dù gì mấy ngàn năm nay họ cũng rất sung sướng, không gặp khó khăn về chuyện gì, xem như là một lần thử thách với họ đi” tiểu Nguyệt trả lời.
“hey nếu thật có, ta cũng muốn nhìn xem Thần hồn của kiếm trông như thế nào a” Linh Nhi đối với việc này rất có hứng thú.
“được rồi, trời không còn sớm, nghĩ ngơi đi, ngày mai còn lên đường nữa” Thừa Ân lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, đêm nay sau khi nghe xong câu chuyện này mỗi người đều mang một tâm trạng.