Thành Diệc Châu, chiến trường long tuyền quốc và lãnh ngạo quốc, hiện giờ tình thế khốc liệt vô cùng, mặc dù viện quân đã đến, nhưng mà lại bị chặn lại không thể vào tiếp viện, còn quân lính Lãnh ngạo quốc thì bị vây trong diệc thành, nên đoàn quân của ôn thuận minh đành đóng quân bên ngoài.
Trong doanh trướng
- ây da tức chết ta, tiếp tục như vậy, buồn chết đi được a – thiên vy tức giận quát lớn
- tiểu vy bình tĩnh đi, ngồi xuống – tiểu nguyệt kéo thiên vy ngồi xuống ghế
- cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, chúng ta nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách mới được –ôn thuận minh khuôn mặt trầm tư .
- Ân ca, huynh có cách gì không – thiên vy quay qua hỏi thừa ân, đối với trí tuệ của vị hội trưởng hội học sinh này, cô vô cùng tin tưởng.
- Bên cạnh muội có hai thiên tài quân sự, muội không hỏi tại sao lại hỏi ta –thừa ân nhếch miệng trả lời ( TT : ca này là tảng băng ngàn năm biết di chuyển, là soái ca lạnh lùng nhất trong bộ này đó, nhưng ta thích , hehe càng cool càng tốt, sao ta thấy mình BT quá đi )
- Thiên tài quân sự, đâu –thiên vy ngơ ngác hỏi
- Chẳng phải đang ngồi hai bên của muội sao
- Ý huynh là tiểu nguyệt và ngọc nhi hả, họ biết hành quân đánh trận sao
- Lãnh Tâm Nguyệt và Giang Ngọc Nhi, hai nữ hoàng huyền thoại của trường Thiên Anh, bất luận cầm kỳ thư họa, võ thuật, hay quân sự,kế sách, khoa học, vũ khí đạn dược thứ gì cũng thạo, nếu không thì tại sao có được danh hiệu nữ hoàng huyền thoại chứ -thừa ân cười khẩy
Mọi người nghe nói xong đều ngạc nhiên nhìn về phía ngọc nhi và tiểu nguyệt, họ có phải là nữ nhân bình thường không vậy
- Đúng ha, tại sao tôi lại quên mất nhỉ -thiên vy trố mắt nhìn hai người ngồi hai bên mình
- Không tới nổi đó đâu, nếu so với Ân ca bọn tôi vẫn còn thua xa –ngọc nhi phản bác
- Đúng, nếu không bọn tôi đâu có sợ huynh ấy đến vậy –tiểu nguyệt cũng phụ họa
( TT: chỗ này xin nhắc thêm, lúc đầu giới thiệu nguyệt tỷ thiên hạ vô địch nhưng vẫn có nhược điểm, là cực kỳ sợ anh trai nhưng bây giờ xem ra là thêm phong ca rồi, tỷ toàn bị ca ấy chiếm tiện nghi không hà )
- Bộ hai đứa sợ huynh sao, sao huynh không thấy vậy
- có mà –cả hai cùng đồng thanh
- được rồi mọi người bàn chuyện chính đi, hình như hơi lạc đề rồi đó –ôn thuận minh lên tiếng, lôi kéo mọi người về thực tại
- Nếu như bên kia bị vậy, mà chúng ta không thể vào cứu viện hay là dùng kế “Ám độ trần sương” đi –ngọc nhi phe phẩy tay
- Ám độ trần sương, ý của cậu là chúng ta di chuyển theo hướng mà chúng không ngờ chúng ta sẽ đi sao –tiểu nguyệt quay sang hỏi
- Đúng vậy
- Ý của muội là Ly sơn – Thừa Ân hiểu ý
- Không sai, Ly sơn địa thế kiểm yếu đỉnh núi cao, đường rất khó đi, cây rừng lại rậm rạp, không ai nghĩ chúng ta sẽ đi đường đó, chỉ cần chúng ta lợi dụng việc này thừa cơ tập kích chúng, chúng sẽ không ngờ được –ngọc nhi bộ mặt đắc thắng
- Nhưng cho dù có vượt qua ly sơn thì đỉnh Thiên Phong của ly sơn cũng rất cao, vách lại dựng đứng, rất nhiều đá nhọn, thành Diệc châu lại nằm sát vào vách núi, không tài nào xuống được –dương tử phong lên tiếng nhắc nhở.
- Muốn xuống cũng không phải không có cách –tiểu nguyệt cười bí ẩn
- Cậu có cách hả -ngọc nhi quay lại hỏi
- Tàu lượn – tiểu nguyệt nhẹ nhàng phun ra hai chữ
- đúng rồi, tại sao tớ lại quên mất chuyện này nhỉ –ngọc nhi sau mất giây suy nghĩ nhảy dựng lên.
- Tàu lượn hả, tôi cũng tham gia –thiên vy hào hứng.
- Tàu lượn là gì –ôn thuận minh khó hiểu
- Đến lúc đó chàng sẽ biết thôi, chàng mau hạ lệnh cho mọi người chuẩn bị thật nhiều tre và vải đi –ngọc nhi cười bí hiểm.
- Để làm gì – thanh ngọc tò mò
- Để làm tàu lượn –cả ba tiểu thư nhà ta cùng đồng thanh
- Đi, chúng ta đi bàn kế hoạch cụ thể một chút nào –ngọc nhi vừa nói vừa lôi kéo tiểu nguyệt và thiên vy ra ngoài để lại nguyên đám người khó hiểu phía sau, tất nhiên trừ đám phán quan và thừa ân
- Lãnh huynh, ngọc nhi nói tàu lượn là cái gì vậy – ôn thuận minh quay sang hỏi thừa ân.
- Chúng không muốn nói, thì các người cứ chờ đến lúc đó sẽ hiểu thôi – thừa ân nói xong cũng bỏ ra ngoài, đám người phán quan cũng theo sau
- Dương huynh, huynh có hiểu không – ôn thuận minh lại quay sang hỏi dương tử phong
- Không, nhưng mà ta tin tưởng Nguyệt nhi, chẳng phải ngươi cũng tin tưởng Ngọc nhi sao, tại sao còn hỏi ta
Ôn thuận minh nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, đúng vậy hắn nguyện ý tin tưởng ngọc nhi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa .
_________________________
Tối hôm đó, cả một đoàn quân vai gác tre, tay xách vải hướng đỉnh Thiên phong của ly sơn mà đi, chỉ để lại 5 nghìn quân giao cho phó tướng chỉ huy, tiếp viện, cả đoàn người nhịp nhàng, đi đều tránh gây âm thanh lớn nhất, để không bị địch quân phát hiện,mãi sau hai canh giờ leo núi họ đã đến được đỉnh thiên phong, dựa theo sự hướng dẫn của ngọc nhi và tiểu nguyệt cùng thiên vy, bắt đầu công việc ghép tàu lượn, sau nửa canh giờ lao động, cuối cùng những chiếc tàu lượn cũng đã hoàn thành, nhưng không ai dám thử, đám người ngọc nhi thiên vy, và tiểu nguyệt cùng thừa ân đành thử trước, lúc đầu dương tử phong và ôn thuận minh đều ngăn cản tiểu nguyệt và ngọc nhi
- yên tâm ta không sao đâu –cả hai cùng quay về phía hai nam nhân của mình mỉm cười trấn an.
- Đúng đó không sao đâu –thừa ân cũng lên tiếng
- Ngưỡng mộ quá đi, hai người có người yêu quan tâm ta thì không có gì cả -thiên vy ủy khuất.
- Sau khi xong chuyện này bọn ta sẽ tìm cho cô một chàng bạch mã hoàng tử chịu không
- Đúng đó
- Hai người nói đó nha, phải giữ lời
- Nhất định
- Nhảy thôi đừng nhiều chuyện nữa –thừa ân lên tiếng hối thúc
Cả 4 người cùng đồng loạt nắm chắc chiếc tàu lượn, sau một thời gian lượn lờ trên không rốt cuộc dù cũng đáp xuống Diệc thành một cách êm ả, những người bên trên tàu đều trong tình trạng không một chút tổn thương, đều không sao, khiến cho những người trên đỉnh núi và trong thành đều ngạc nhiên, đám người trên đỉnh núi thấy họ an toàn đáp xuống, cũng nhảy theo, chẳng mấy chốc, toàn bộ quân đội đã vào được trong thành.
( TT : phù mấy cái cảnh đánh trận này diễn tả mệt đầu óc thiệt, hey, cuối cùng cũng xong)
- mau, mau đi báo cho tướng quân –một phó quan hối thúc tên lính bên cạnh
Một lát sau. Một vị tướng quân đi ra, y vận bộ quân phục màu bạc, trông rất oai phong, khuôn mặt có nét thư sinh, có nét lạnh lùng cũng có nét hài hước, có thể nói là mĩ nam
- tại hạ Liên thành, vương gia của Lãnh gnạo quốc, không biết đây có phải là ôn tướng quân của tử la quốc hay không –tướng quân này hướng ôn thuận minh hỏi.
- trí nhớ của vương gia rất tốt, hôm đại điển thành thân của hoàng hậu và hoàng thượng chúng ta đã gặp nhau rồi ( Hoàng hậu của Tử la quốc hiện giờ là công chúa của lãnh ngạo quốc, cũng là tỷ tỷ của liên thành) –ôn thuận minh cũng hướng liên thành đáp lễ
- chúng tôi đã chờ các vị lâu rồi, mấy hôm trước nhận được tin các vị đến nhưng lại bị vây ngoài thành, bây giờ các vị đã có thể vào đây, như vậy chúng ta xem ra có cơ hội thắng rồi – liên thành vui mừng nói
- không phải là xem như mà là nhất định sẽ thắng –ngọc nhi cười khẩy
- vị này là –liên thành quay sang hỏi ôn thuận minh
- đây là vị hôn thê của tại hạ
- thì ra là ôn phu nhân tương lai, thất kính
- còn mấy vị day chắc là bằng hữu của ôn tướng quân rồi –liên thành chú ý những người còn lại, họ xem ra đều là người có khí chất bất phàm, chắc cũng không phải hạng tầm thường.
- đúng vậy, nhờ cách của họ mà quân đội của tử la quốc mới vào được đây
- thì ra là vậy, vừa rồi ôn phu nhân nói là trận chiến này nhất định sẽ thắng, có phải là đã có cao kiến gì rồi phải không – liên thành nhìn về phía ngọc nhi, nữ nhân này có khi nào tự tin quá hay không.
- Vương gia bọn ta đến giúp người đánh giặc mà người để bọn ta đứng ngoài này như thế này hả -tiểu nguyệt đọc được suy nghĩ của liên thành nên trêu chọc y một phen, dám khinh thường ngọc nhi hả, nằm mơ đi
- À, xin các vị thứ lỗi, xin mời các vị vào trong – liên thành xấu hổ, dẫn đường, đám người ôn thuận minh thì được đưa vào trong phủ nha diệc thành, còn binh lính thì được bố trí ở các nơi trong thành.
Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu, muốn biết kết quả thì chờ chương sau nha