Edit: Ry
Cốc Nghi ngồi trên bãi cỏ, một cục đen như mực làm ổ trong lòng anh.
Anh cầm sách kể chuyện cổ tích cho chúng, bên chân còn đặt chút mứt hoa quả.
003 thảnh thơi dùng xúc tu cuốn miếng mứt lên, bỏ vào trong miệng, tiếp tục ngoan ngoãn nằm đó nghe Cốc Nghi kể chuyện.
846 bị 003 hất xuống khỏi vai Cốc Nghi không phục, vỗ đôi cánh nhỏ muốn chui vào ống quần anh.
Xúc tu màu đen thẳng thừng chặn nó lại, không cho nó lại gần Cốc Nghi.
846 tức giận điên cuồng mổ cọng xúc tu kia.
003 đắc ý nâng mắt, lại duỗi ra một sợi xúc tu khác, dán vào lồng ngực Cốc Nghi, rồi chầm chậm trượt lên, lướt sát yết hầu anh, vuốt ve chiếc cằm.
Cốc Nghi bị vuốt cho ngứa ngáy, bắt lấy cái xúc tu đang làm loạn của 003: "Ngoan nào, còn quấy không cho anh kể chuyện thì mai anh không tới nữa đâu nhé."
Câu này thường không áp dụng được cho 003.
Nhưng nó lại nhanh chóng rụt xúc tu về, dùng cơ thể mềm nhũn cọ lên eo Cốc Nghi, ngoan đến bất ngờ.
Cốc Nghi bị dáng vẻ này của 003 chọc cười.
"Ngoan quá."
Anh khen ngợi 003.
003 cưỡng ép ngăn lại những xúc tu trong suốt đang khao khát muốn lại gần Cốc Nghi. Giờ phút này chúng cực kì không yên, không ngừng một lần rồi lại một lần vươn tới, muốn được sợi dây thần kinh kia của đối phương đáp lại.
Nhưng từ trước đến nay Cốc Nghi chưa từng đáp lại nó.
Cốc Nghi kể chuyện xong, liếc nhìn đồng hồ, trước hết xoa đầu 003 rồi mới xoa đầu những bé quái vật khác.
"Mai anh lại tới với mấy đứa nha."
Mấy con quái nhỏ líu ríu kêu, Cốc Nghi đặt 003 xuống bãi cỏ, cầm sách đứng dậy, phủi vụn cỏ trên quần: "003, nhóc không được ăn hiếp các bạn đâu nhé."
003 ngoan ngoãn gật đầu.
Trước khi Cốc Nghi kịp rời đi, một chiếc xúc tu màu đen đã cuốn lấy cổ chân anh. Anh ngoảnh lại nhìn, bất đắc dĩ mà nở nụ cười dịu dàng.
"Yên tâm, mai nhất định anh sẽ tới nữa, bé ngoan 003." Cốc Nghi cúi xuống gỡ sợi xúc tu kia: "Nhóc phải chơi với các bạn như 846 nhiều hơn nhé."
003 lẳng lặng nhìn anh, không làm gì khác.
Cốc Nghi lại xoa đầu nó.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, xúc tu tinh thần trong suốt cấp tốc phân chia, từng nhánh phình to, xuyên qua cánh cửa, chầm chậm lại gần Cốc Nghi.
Xúc tu tinh thần không có thực thể, không nhìn thấy mà cũng không sờ được.
Xét về một mặt nào đó thì chúng có thể coi như là giác quan của 003.
Xúc tu tinh thần dài hai ba mét bao phủ không trung, lặng lẽ quan sát bóng hình gầy gò đang đi về phía trước. Chúng giống như ma quỷ, có thể thần không biết quỷ không hay mà nuốt trọn Cốc Nghi.
Một nhánh trong đó như tên rời cung, lao về phía sợi dây thần kinh của Cốc Nghi.
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, 003 khống chế chúng.
Cốc Nghi phát hiện sau lưng mình có gió, nghi hoặc quay lại nhìn.
Những xúc tu tinh thần kia thấy được mặt Cốc Nghi thì đung đưa càng thêm mãnh liệt.
Tiếc rằng lối nhỏ trong mắt Cốc Nghi hoàn toàn trống rỗng, một cọng tóc cũng không có.
Anh tưởng rằng đó là ảo giác, không để ở trong lòng, trở về phòng cho nhân viên, tắm rửa đi ngủ.
Đồng hồ sinh học buổi tối của Cốc Nghi rất chuẩn, anh nằm trên giường, tìm một vài tư liệu liên quan tới điêu khắc, xem chưa được nửa tiếng mí mắt đã dính lại bắt đầu gà gật.
Tắt đèn trong phòng, Cốc Nghi đặt sách xuống bên gối, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
Từng sợi xúc tu trong suốt kia xuyên qua hành lang tĩnh lặng, giống như những con trăn khổng lồ trườn bò trong đêm tối, thuận theo vách tường lặng lẽ mò lên tầng, dừng ở ngoài cửa sổ tầng bốn.
Chúng nó nhìn Cốc Nghi đang cuộn tròn trên giường.
Xúc tu tinh thần trong suốt xuyên qua vách tường, mập mờ ôm lấy Cốc Nghi, có cái còn cố ý thu nhỏ lại thành bé xíu, nhẹ nhàng dán lên sợi dây thần kinh yếu ớt của con người.
Chúng cực kì trân trọng yêu thương mà vuốt ve nó.