Edit: Ry
"Chúc mừng năm mới ~"
Một cái hộp trang sức hình vuông đột nhiên xuất hiện trước mặt Kỷ Trạch.
Cốc Nghi nói tiếp: "Quà năm mới cho anh đấy."
Kỷ Trạch há miệng nhìn chằm chằm chiếc hộp.
"Tại sao em không nói là năm mới cần phải tặng quà?"
Kỷ Trạch có chút buồn phiền, đáng lẽ gã phải biết rõ hơn về các ngày lễ của con người.
"Không quan trọng đâu mà."
Cốc Nghi mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạc dạng xích, rất giống với cái mà trước đây Kỷ Trạch đeo.
Nhưng thứ kia chỉ là một chiếc dây xích bình thường kèm trong món quà trúng thưởng ở cửa hàng, cái nhẫn lồng trong đó cũng không phải là thật.
Cốc Nghi tốn rất nhiều công sức, đi tới mấy cửa tiệm mới mua được một cái trông gần giống. Cái này là của một nhãn hiệu nổi tiếng, Cốc Nghi nhịn đau bỏ ra mấy tháng tiền lương để mua nó.
"Để em đeo lên cho anh." Cốc Nghi lấy dây chuyền ra: "Quái vật khổng lồ của em."
"Hôm nay có nhiều thời gian rảnh không?"
Lúc hỏi câu này giọng điệu của Kỷ Trạch chua loét.
Cốc Nghi nghỉ việc, ở nhà chuyên tâm nghiên cứu điêu khắc. Ban đầu Kỷ Trạch tưởng rằng như vậy mình sẽ có thể luôn ở bên Cốc Nghi, thời gian hai người dành cho nhau cũng sẽ nhiều hơn.
Nhưng ai ngờ một ngày Cốc Nghi dành đến mười mấy tiếng ở trong phòng làm việc, do cần tập trung cao độ nên hầu hết thời gian cũng không để ý đến gã.
Cốc Nghi vươn vai: "Nhiều lắm."
Gần đây anh đang chạy đơn cho một vị khách, mặc dù người ta cũng không sốt ruột, nhưng anh muốn hoàn thành sớm, sau đó cùng Kỷ Trạch tới nơi nào đó xa một chút.
Giờ cuộc sống đã ổn định, Cốc Nghi muốn cùng Kỷ Trạch tới thăm Tứ Mộc.
Kỷ Trạch xoa bóp cổ tay cho anh: "Nếu lần sau anh còn thấy em thức đến 12 giờ đêm thì sẽ khiêng em lên giường luôn, đến lúc đó hôm sau không được phép cáu kỉnh."
"Vì công việc mà."
Kỷ Trạch nhìn những vết chai: "Giờ anh không thể nuôi em hay là vẫn không thể chăm sóc em?"
Cốc Nghi nhéo mặt Kỷ Trạch.
"Anh làm được hết, nhưng là người thì nên có mục tiêu của riêng mình." Cốc Nghi nói: "Em biết anh hiểu em mà."
Kỷ Trạch có thể hiểu Cốc Nghi.
Chỉ là gã không muốn nhìn thấy Cốc Nghi quá mệt nhọc.
"Đêm nay tới thế giới tinh thần đi."
Cốc Nghi khoác hai tay lên vai Kỷ Trạch, đặt nửa trọng lượng của cơ thể lên lưng gã: "Ừm, đúng rồi, nhà ở đó cũng cần phải trang trí nhỉ."
"Eo lại đau à?"
"Chút chút." Cốc Nghi thơm một cái lên mặt Kỷ Trạch: "Ngồi lâu quá."
Hôm nay vì đuổi kịp tiến độ mà từ sáu giờ sáng Cốc Nghi đã dậy, sau đó ngồi lì trong phòng làm việc suốt 5 tiếng.
Kỷ Trạch không nói gì.
Cốc Nghi lại dụi đầu lên gáy gã.
"Mochi không được giận dỗi nha."
"Anh sẽ không bao giờ giận em." Kỷ Trạch chỉ đang suy nghĩ nên làm thế nào để Cốc Nghi sắp xếp thời gian tốt hơn, không thể cứ mãi ngồi im một chỗ nửa ngày được: "Qua đây."
Kỷ Trạch lấy tay Cốc Nghi ra, ngồi lên ghế sô pha, để Cốc Nghi ngồi trên đùi mình, bắt đầu mát xa lưng cho Cốc Nghi với cường độ vừa phải.
"Anh thật tốt."
Cốc Nghi ôm cổ Kỷ Trạch, đặt cằm lên vai gã, nhỏ giọng nói ra ba chữ.
Tay Kỷ Trạch cứng đờ, sau đó nghiêm mặt, ép Cốc Nghi nhìn mình.
"Em vừa mới nói gì?"
"Nói anh thật tốt đó."
"Câu sau đó."
Cốc Nghi né tránh ánh mắt gã, không chịu thừa nhận: "Làm gì có, em chỉ nói mỗi câu kia thôi."
"Còn một câu nữa, anh nghe được."
Cốc Nghi bắt đầu chơi xấu: "Có hả, sao em không nhớ gì hết vậy."
Ngoài việc hay dỗi ra thì mọi phương diện khác của Kỷ Trạch đều rất hoàn mỹ. Nhưng Cốc Nghi cảm thấy một Kỷ Trạch hay giận dỗi cũng rất đáng yêu.
Cách thức để bày tỏ tình cảm yêu thích của con người chính là dính lấy người yêu và hôn họ.
Cốc Nghi càng ngày càng thích dính lấy Kỷ Trạch.
Điều kiện tiên quyết là chạy xong hết deadline.
Kỷ Trạch tiếp tục dùng ánh mắt nóng rực nhìn anh.
"Được rồi được rồi, em nói em nói." Cốc Nghi lặp lại vô cùng khẽ: "Yêu anh, em nói em yêu anh..."