Edit: Ry
Ánh mặt trời vàng chói trải lên cơ thể 003 một lớp màu nhàn nhạt, khiến nó không còn đáng sợ như mọi ngày.
Cốc Nghi ngẩn người.
Anh chậm rãi ngồi xuống, bắt lấy quả bóng, hơi dùng lực đẩy về phía 003.
Quả bóng trắng lại lăn về.
Cứ như vậy mấy lượt.
846 kêu mấy tiếng, Cốc Nghi lập tức đứng dậy, để nó nhảy lên lòng bàn tay, đặt nó xuống bãi cỏ.
Còn dịu dàng xoa đầu nó.
Xúc tu của 003 cuốn chặt lấy quả bóng trắng, bỗng tức giận một cách vô cớ.
Cốc Nghi khẽ đẩy 846, ra hiệu cho nó đi xa một chút.
Ngay khi 003 không định ngăn cản xúc tu tinh thần nữa, Cốc Nghi lại đi về phía nó.
Mắt anh ẩn chứa chút cảnh giác và bất an, tần suất lồng ngực phập phồng tăng mạnh, Cốc Nghi căng thẳng ngồi xổm trước mặt 003.
Trong một thoáng đầu óc anh trống rỗng.
Quái vật màu đen khiến anh sợ hãi, nhưng anh lại không thể bỏ mặc nó.
Tay chậm rãi duỗi ra, khi sắp chạm vào rồi lại ngừng.
Lần này 003 rất ngoan, nó thu hồi toàn bộ xúc tu, như thể đang đợi điều gì.
Cốc Nghi nói rất khẽ: "Ta... Có thể... Chạm vào mi không?"
003 cảm thấy người này thật dong dài.
Nhưng nó lại không thể nhúc nhích, nếu không thì sẽ dọa cho người này chạy mất.
003 khác với các quái vật khác, cơ thể nó buốt lạnh, không có độ ấm, giống như động vật máu lạnh.
Cốc Nghi thở ra một hơi thật dài, cảm xúc lo sợ tạm thời lắng xuống.
Lòng bàn tay của con người còn ấm áp hơn cả ánh nắng đang chiếu rọi nó, như thể làm dịu đi mọi nỗi bực tức.
Xúc tu tinh thần của nó vui thích múa may. Tiếc là con người trước mắt không nhìn thấy.
Nhưng nếu anh biết thì sẽ sợ nó.
"Ngoan quá."
Cốc Nghi cười khen 003 một câu.
Những lời này là thật lòng.
Bình thường anh vẫn luôn chú ý tới những biến động trong hệ thống mô phỏng sinh thái, ví dụ như hôm nay 003 ở đâu, đã mấy lần nó đuổi các nhóc quái vật muốn lại gần nó.
Giờ 003 có thể chủ động ló ra đã đủ để Cốc Nghi bất ngờ.
Những kí ức không tốt mà nó từng mang lại cho anh không dễ lãng quên như thế, nhưng Cốc Nghi sẵn sàng vượt qua.
Đã chăm sóc chúng nhiều ngày như vậy, Cốc Nghi phát hiện thật ra sinh vật ngoài hành tinh rất thông minh, thật sự không khác gì đám thú cưng được con người nuôi trong nhà.
Đương nhiên là "chúng" không bao gồm 003.
Cốc Nghi tò mò chọc nó một cái, lớp da màu đen lập tức lõm xuống theo đầu ngón tay, lại nhanh chóng khôi phục sự trơn nhẵn.
Mặt mày anh cong cong, cười một tiếng. 003 muốn đến gần anh. Đây là là một niềm vui bất ngờ.
Hai nhánh xúc tu to bằng ngón út bỗng chậm rãi vươn tới.
Tiềm thức Cốc Nghi nhắc nhở anh phải lùi lại, nhưng hai nhánh xúc tu này so với những nhánh mà anh thấy trước đây nhỏ bé hơn nhiều, còn không mang ý tấn công.
Một nhánh xúc tu nhẹ nhàng cuốn lấy nửa ngón tay anh, khéo léo vuốt ve đầu ngón. Một cái khác thì chạm lên lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa.
Nó đang bắt chước 846.
Cốc Nghi hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc, cho ra kết luận không thể tưởng tượng nổi này.
"Ừm... Có muốn chơi cùng các bạn không?"
Cốc Nghi nắn bóp xúc tu mền nhũn: "Suốt ngày trốn trong bụi cỏ một mình như vậy vô vị lắm, hãy thử chơi cùng các bạn khác đi."
003 lạnh lùng thu hồi xúc tu.
Con người này đúng là chán chết. Không nhìn ra nó không muốn giao lưu với đám sinh vật thiểu năng kia à.
003 bất mãn thầm nghĩ.
"Mấy đứa có thể cùng nhau chơi trốn tìm nè, nhưng mà nhóc phải nhường các bạn một chút nhé, nếu không nhóc sẽ không được ai tìm ra đâu."
003 bỗng thấy là lạ, nó thế mà không cảm thấy phiền chán với những lời lải nhải của Cốc Nghi, thậm chí còn cảm thấy hài lòng.
Sự xoắn xuýt suốt nhiều ngày qua bỗng biến mất.
003 lẳng lặng nhìn con người đang nở nụ cười với mình.