Phù Diêu

Chương 142: Lợi ích đan xen



Cung Tự Tại có thể nói một tay che trời ở Sở giao thông. Chẳng qua người trong ngành có nói một câu hệ thống giao thông là thuộc Hàn hệ, ám chỉ chủ tịch tỉnh Hàn trước từ chủ tịch thị xã Bắc Câu lên làm giám đốc Sở giao thông, lên làm phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch tỉnh, đoạn đường này đều không rời khỏi tỉnh. Bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ từ ngoài đến, nhưng điểm khác nhau lớn nhất giữa bí thư Hứa là sau khóa bí thư này vẫn có xu thế bay lên rõ ràng, chủ tịch tỉnh Hàn hết lần này sẽ xuống, có lẽ sang Đại hội đại biểu nhân dân mấy năm rồi về hưu.

Cung Tự Tại không rõ vì sao Ôn Xương Thịnh muốn giới thiệu một trợ lý chủ tịch nho nhỏ với mình, y thấy thế mất mặt mình. Việc này Vương Quốc Hoa không quá để ý vì đối phương ngạo mạn.

Việc này có người hiểu, có người không hiểu. Cung Tự Tại kiên quyết phản đối việc xây dựng đường cao tốc ở thị xã Lưỡng Thủy, đó là vì có mục đích. Không đơn thuần vì biểu hiện sự tồn tại của ai đó.

Ý đồ của Ôn Xương Thịnh rất đơn giản, theo y thấy Vương Quốc Hoa là “con rể” kiêm bạn “con trai” bí thư Hứa, Cung Tự Tại càng kiêu căng, càng làm mất lòng Vương Quốc Hoa càng tốt. Mày có giỏi thì mày kiêu căng với bí thư Hứa đi.

- Ừ.
Cung Tự Tại chỉ ừ như vậy khi Vương Quốc Hoa ân cần chào. Vương Quốc Hoa vẫn nở nụ cười chẳng qua hơi cứng một chút, điểm ấy không vì Cung Tự Tại ngạo mạn mà do Vương Quốc Hoa phát hiện Nghiêm Hữu Quang đang nhìn mình đầy thâm ý, Ôn Xương Thịnh cũng thấy vẻ cứng trên mặt hắn nên khá vui vẻ.

- Tiểu Vương rất được, đừng nhìn cậu ta chỉ là trợ lý chủ tịch trẻ tuổi nhưng đường cao tốc này thành công, Tiểu Vương có công lao lớn.
Ôn Xương Thịnh quyết định đổ thêm dầu nên khen một câu. Có người khá lạ, không thích nghe người khác được khen, Cung Tự Tại chính là loại người như vậy.

Cung Tự Tại cũng dùng tư tưởng biện chứng để xem Ôn Xương Thịnh khen Vương Quốc Hoa là có ý gì? Mày khen một tên thanh niên trước mặt tao, không phải là nhớ việc tao gây trở ngại cho thị xã Lưỡng Thủy sao? Sở giao thông lúc đầu không chấp nhận phương án của thị xã Lưỡng Thủy là do lợi ích Con đường này không phải không thể làm nhưng theo Cung Tự Tại thấy phải do Sở giao thông chủ đạo. Thông qua đề án của thị xã Lưỡng Thủy, còn thêm thị xã Lâm Giang như mặt trời giữa trưa thì Sở giao thông còn có việc gì? Cơm thừa canh cặn, Sở giao thông không thèm.

Cung Tự Tại tính hay đáng tiếc tay không to bằng đùi. Sở giao thông vừa bác bỏ, bí thư tỉnh ủy Hứa đã phê một chữ gửi lại: “Việc này quan hệ đến tương lai phát triển kinh tế trong 20 năm tới của thị xã Lưỡng Thủy, thị xã Lưỡng Thủy có thể tự giải quyết vấn đề tài chính, cần phải tán thành. Hứa Nam Hạ”

Chữ ký của Hứa Nam Hạ có uy lực rất lớn, Sở giao thông đâu có năng lực chống lại, các phó giám đốc thấy thế còn dám phản đối? Cung Tự Tại quyết định tự mình đi một chuyến này nhằm tranh thủ lợi ích theo lời được giao.

- Còn trẻ cần khiêm tốn một chút, không nên vì lấy được thành tích mà vểnh đuôi.
Cung Tự Tại không hề khách khí nói một câu, Vương Quốc Hoa khó hiểu thầm nghĩ anh rất khiêm tốn, đâu có vểnh đuôi?

Vì thế Vương Quốc Hoa lặng lẽ lui ra sau hai bước, Nghiêm Hữu Quang đi lên khẽ vỗ vai hắn còn nhỏ giọng cười.

Thái độ của Nghiêm Hữu Quang làm Cung Tự Tại đổi sắc cảm thấy mình rất mất mặt. Nghiêm Hữu Quang đâu thèm để ý tới hắn. Người trưởng ban Lãnh trọng điểm chiếu cố bị thiệt, không đứng ra ngăn cản để truyền tới tai trưởng ban Lãnh thì mình còn làm ăn gì? Cách suy nghĩ của Nghiêm Hữu Quang rất trực tiếp, bây giờ y coi như người của trưởng ban Lãnh, phó bí thư Đảng Đàn tỉnh ủy sắp lui, trưởng ban Lãnh được coi là ứng viên số một. Sở giao thông mày tài không quan hệ tới tao. Có trưởng ban Lãnh, chủ tịch Mạch đứng sau, tao còn sợ mày ư? Chủ tịch tỉnh Hàn mặc dù quyền cao chức trọng cũng là người sắp lui.

Cử động của Nghiêm Hữu Quang làm mi mắt Ôn Xương Thịnh giật giật. Y thầm hận mình hơi chậm để Nghiêm Hữu Quang đoạt trước. Chẳng lẽ nói Nghiêm Hữu Quang cũng nhận được tin?

Chuyện trên tỉnh Ôn Xương Thịnh có nghe thấy, gần đây phó chủ tịch thường trực tỉnh Mạch Tự Lực dần dần có khuynh hướng ngã về phía bí thư Hứa. Mạch Tự Lực là bạn học cùng ký túc với Lãnh Vũ ở trường Đảng Trung ương, bí mật này Ôn Xương Thịnh biết. Đợt tết vừa rồi Nghiêm Hữu Quang đầu tiên đến nhà Mạnh Tự Lực, sau đó đến nhà Lãnh Vũ, Ôn Xương Thịnh cũng biết. Xem ra gần đây trên tỉnh không bình yên. Chủ tịch Mạch còn trẻ, năng lực mạnh, chỗ dựa lại cứng, Nghiêm Hữu Quang có Mạnh Tự Lực làm chỗ dựa đương nhiên không cần nể mặt Cung Tự Tại. Nhưng bản thân Ôn Xương Thịnh lại kiêng kỵ chủ tịch Hàn.

Vương Quốc Hoa cảm thấy hôm nay rất lạ, không phải chỉ là hội nghị công bố sao? Sao lại có đao kiếm ở đây?

Vương Quốc Hoa theo bản năng lui ra hai bước thầm nghĩ tốt nhất mọi người đừng nhìn thấy mình. Đen đủi cho hắn Nghiêm Hữu Quang khẽ giữ hắn lại:
- Đứng bên cạnh tôi.

Điều này làm Cung Tự Tại hừ một tiếng.

Hội nghị loại này chẳng có gì đáng nói, trên bàn chủ tịch mỗi người nói câu khen ngợi kể công, tóm lại tình hình tốt đẹp, lãnh đạo cấp trên chỉ thị anh minh, chính xác, các đồng chí bên dưới vất vả.

Không đợi tan họp, Vương Quốc Hoa quyết định chuồn trước. Đi tới bên cạnh Tằng Trạch Quang không có tư cách ngồi bàn chủ tịch, hắn nói:
- Bí thư Tằng, tôi còn có chút việc gấp cần làm, mong ngài giải thích giúp với lãnh đạo.

Tằng Trạch Quang gật đầu thả hắn đi. Dù như thế nào Vương Quốc Hoa cũng là cán bộ do quận quản lý, việc này y làm chủ được. Lý Dật Phong lặng lẽ đi theo nhỏ giọng nói:
- Quốc Hoa, bạn học của cậu là người ở đâu?

Vương Quốc Hoa không rõ nên nói theo bản năng.
- Không biết, hình như là người Bắc Kinh.

Lý Dật Phong rất khó hiểu nói:
- Ồ, đi đi, chiêu đãi cho tốt, tôi cho cậu ba ngày nghỉ, đủ không?

Vương Quốc Hoa đi được một đoạn lẩm bẩm: “Liên quan gì đến anh?”

Vương Quốc Hoa gọi điện, Sở Sở ở bên kia không còn giọng lạnh nhạt như trước mà là sự nhẹ nhàng, tình cảm:
- Khách sạn Sơn Thành, 3 0 3.

Vương Quốc Hoa không nhịn được nói.
- Giọng của cô sao thay đổi vậy? Hình như chỉ người phụ nữ Thượng Hải mới có mùi này?

- Ồ đúng rồi. Mẹ tôi là người Thượng Hải.
Tít tít, Vương Quốc Hoa ngẩn ra, sao như vậy đã tắt máy. Đây không phải phong cách của Sở Sở mà.

Sở Sở giơ tay trước gương nhỏ giọng nói:
- Mình đẹp nhất, đi điên đảo hắn nào.

Cửa mở, một Sở Sở hoàn toàn khác đứng đó. Vương Quốc Hoa không nhịn được quay đầu lại nhìn phía sau.

Nếu không phải thời gian không cho phép, Vương Quốc Hoa nhất định cho rằng Sở Sở mới xem phim gì đó. May mắn chính là trong tay Sở Sở không có điếu thuốc, phòng cũng không vang lên tiếng nhạc du dương.

Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, hắn ngẩng cằm lặng lẽ nhìn Sở Sở đang tựa cửa.

- Sao thế?
Sở Sở khẽ cười, trong lòng lại có chút đắc ý. Là một cô gái nên lúc này ai chẳng vui vẻ.
Vương Quốc Hoa vừa nãy thất thần, cô thấy rõ, xem ra chiêu của lão Thủy dùng được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv