Ngày tuyết lớn, thị vệ của Hãn vương Đại Hãn "đi săn", vì lí do thỏ của Hãn vương bị giết, ngang nhiên bắn chết thủ quân Hiên Viên, sau đó quân biên giới Hiên Viên lập tức có ý định phản kích, lại phát hiện chỉ trong nháy mắt, vương quân của Hãn vương đã hung hăng áp đến phía trước, mà Hãn quân vốn đã ở biên giới từ trước, đã y giáp chỉnh tề lùi về phía sau.
Bọn họ không hề công kích, nhưng lại dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực, ưu thế tuyệt đối về sát khí binh phong được rèn luyện qua trăm trận huyết chiến, hung hăng đàn áp trước mặt quân biên giới đã lâu không trải qua chinh chiến vừa mới chuyển tới, còn chưa quen thuộc với địa hình. Đại quân nguy nga, đao lạnh sáng lòa, giống như một ngọn núi, đè lên lồng ngực binh lính Hiên Viên.
Quân biên giới hỏa tốc truyền báo quân tình về Côn Kinh, Nhiếp Chính vương mở ra cuộc họp triều đình mất nguyên một ngày, một đám đại thần che mặt thổn thức, vì Hãn Vương Đại Hãn mà đau lòng than thở - đất phong của Mạnh đại vương mặc dù gần kề biên giới giữa Hiên Viên và Đại Hãn, nhưng thực tế nơi gần nhất cũng cách một trăm dặm, ai mà trong thời tiết tuyết lớn lại chạy ra ngoài mấy trăm dặm đi săn chứ? Ai lại vì một con thỏ mà giết luôn một binh sĩ nhà người ta? Đây là đi săn sao? Đây là đánh cướp!
Hãn Vương Đại Hãn còn trâu bò hơn so với Hoàng đế Đại Hãn, một cước đạp lên mặt Hiên Viên rồi!
Hiên Viên bị đạp lên mặt, mặt mày sưng đau họp bàn, bọn họ rất thông minh, trước tiên đi tìm Hoàng đế Đại Hãn vẫn còn đang ở lại Côn Kinh, kết quả dịch cung không ngoài dự kiến đã vườn không nhà trống, Hiên Viên Mân vẫn luôn sai người canh chừng hành tung của Hoàng đế Đại Hãn cũng không thể biết được hắn đã rời đi từ bao giờ.
Cuối cùng, Hiên Viên Thịnh bất đắt dĩ, liền phái đi đại tướng đắc lực dưới tay, đô đốc binh mã ngũ quân Đường Như Tùng, dẫn theo một trăm ngàn quân, gấp rút cứu viện biên giới.
Ngày đại quân của Đường Như Tùng ra trận, Nhiếp Chính vương đích thân tiễn biệt, trên đài cao kim tước ban rượu, Đường Như Tùng một hơi uống cạn, ném ly xuống đất, lời thề âm vang: "Không chém Mạnh Phù Dao thề không trở về!"
Hào ngôn tráng ngữ ấy truyền đến hậu cung Hiên Viên, “Vũ Văn Hoàng hậu” móng tay giả thật dài gõ nhịp lên mặt bàn gỗ lê, trên mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Con yêu ơi, con đi sai hướng rồi."
Có lẽ do nụ cười của nàng quá sởn gai ốc, Hiên Viên Mân từ xa đi tới liền run lên.
Mạnh Phù Dao thấy hắn ta, ngoắc tay gọi hắn ta tới, Hoàng đế vội vàng chạy tới, nịnh nọt đấm bóp chân cho Nữ vương Bệ hạ, Mạnh Phù Dao nhìn bùn đất trong móng tay hắn ta, chê bai một cước đá văng, "Lại đi nhổ rau Đông gia, lấy lòng Tây gia rồi?
Hiên Viên Mân nghiêm trang nói: "Không, gần đây trời lạnh, rau không mọc nổi nữa rồi, ta sai người ra chợ mua rau, giúp các nàng ấy cắm vào."
Mạnh Phù Dao che trán... Đa tình, thật là đa tình.
Hiên Viên Mân hi hi cười bám trên đầu gối nàng, "Một Đường Như Tùng đi rồi, vẫn còn ba người nữa, dù sao hai chân hai tay đều phải chém đứt đó."
"Chính trị là một thứ rất xinh đẹp, cần một tấm vải che mềm mại, không cần nói máu me như vậy." Mạnh Phù Dao châm chọc, "Yên tâm, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết."
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Trẫm có ở trong danh sách giải quyết cuối cùng của nàng không?"
Mạnh Phù Dao rũ mắt, ung dung đối mắt với hắn ta, sau đó mỉm cười, "Ngươi nói xem?"
Hoàng đế cười như không cười, chuyển chú đề, "Trẫm có thể thử đoán nàng rốt cuộc là ai không?"
Mạnh Phù Dao đón lấy một quả hạch đào, dứt khoát nhét vào miệng hắn ta, "Không thể.”
Hoàng đế ai oán lấy tay áo che mặt, hát lên: "Ngân hà ngày dài vô tận, thiếp phi rơi lệ đợi chờ mòn mỏi...Vạn tuế, người lại bị hồ ly nào mê hoặc..."
"Vạn tuế phải đi giết cáo." Mạnh Phù Dao đá văng "thiếp phi", "Ngươi cút đi."
"Thiếp phi" lưu luyến rời đi, tiếng hát vẫn từ xa xa vọng lại:
"Aa... ngươi... giết... thỏ...của...ta..."
Hiên Viên ngày hai mươi ba tháng mười hai năm Chiêu Ninh thứ mười hai, Hiên Viên kể từ khi lập quốc lần đầu tiên rơi vào tình thế loạn trong giặc ngoài.
Sau khi thỏ của Mạnh vương Đại Hãn bị giết, Thượng Uyên trước giờ vẫn cùng Hiên Viên giao bang bình thường lại đột nhiên đưa lời truy tội Hiên Viên vào thời điểm Hien Viên đối đầu với Đại Hãn, nhắc tới năm ấy Mẫu hậu của quốc chủ Thượng Uyên Tề Tâm Ý qua đời một cách kỳ bí, nghi ngờ hung thủ là thái tử phi Thái Uyên năm đó, Hoàng hậu Thái Uyên mang họ Hiên Viên, Hiên Viên Hoàng hậu đã chết, án cũ năm xưa liền phải trông cậy ở Hiên Viên quốc, mời Hiên Viên giao ra kẻ đứng sau màn, để Thượng Uyên quốc chủ được làm tròn đạo hiếu.
Án cũ đã hai mươi năm, nay bỗng dưng lôi ra sớm không lôi, muộn không lôi, lại đúng vào thời điểm Hiên Viên đối đầu với Đại Hãn, sự việc xảy ra ở Thái Uyên, không đi tìm Thái Uyên, lại cứ hướng vào Hiên Viên, đây lại là một kẻ kế tục nhân cách, tinh thần cao quý của Đại Hãn Mạnh Vương - đánh không được thì cướp.
Nghe nói, bấy giờ lúc Hiên Viên Thịnh nhận được quốc thư, đấm một quyền xuống bàn, bàn liền đổ sụp, cả điện văn võ gần như tất cả đều kinh hãi quỳ xuống, chỉ có một đám lão thần ngang nhiên đứng thẳng, lập tức rút ra tấu chương đã chuẩn bị sẵn, đĩnh đạc đọc lên, nội dung trong đó đao to bút lớn, nghe liền giật mình, trực tiếp lên án Nhiếp Chính vương ngang ngược soán quyền, hành vi bất chính, ám chỉ cục diện tệ hại của Hiên Viên hôm nay là do một tay hắn ta gây nên, còn vạch tội Nhiếp Chính vương mưu sát hậu duệ của tiên đế, ám hại di cô (*) trung lương, khi quân phạm thượng, nắm giữ chính quyền, tùy ý dùng người... mười tám tội lớn.
(*) Di cô: trẻ mồ côi mất cha mẹ.
Người vạch tội đầu tiên là học giả uyên thâm trong nước, nguyên là cha của Nhiếp Chính vương phi, cha vợ của Nhiếp Chính vương - Đậu Minh, hiện tại đảm nhận Văn hoa học sĩ, học trò ở khắp thiên hạ, nhận được sự tôn kính của sĩ nhân.
Tố cáo giữa triều, từng câu trúng tim, Hiên Viên Thịnh có làm từ đất bùn cũng bừng bừng lửa giận, lại thêm việc tội danh như vậy thì dù có là ai cũng không gánh nổi, dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn ta đành phải giam lão Đậu Minh vào thiên lao. Hắn cũng coi như là còn lí trí, không dụng hình với Đậu Minh, cũng không nói muốn giết lão, tuy nhiên, khi lão thần râu tóc bạc phơ than khóc, ngay giữa triều hét lớn “Thái tử anh linh, phù hộ cho lòng thành của ta”, ánh mắt của một nửa văn quan đều là môn hạ của lão Đậu nhìn Nhiếp Chính vương đã khác rồi.
Càng tệ hơn là, sĩ tử trong thiên hạ nghe nói lão Đậu bị giam giữ, hiện sống chết khó đoán thì lập tức kích động, kêu gọi bằng hữu, lập bè kết phái, đánh vào các nha môn văn ty, cống viện, tam ty... ở Côn Kinh, còn đến viện đô sát kêu oan, náo loạn ầm ĩ vang trời, không ngừng quấy rối. Rất nhiều các quan nhân trong nha môn văn ty lựa chọn thái độ mặc kệ đối với việc này, không nghe không hỏi, khi Nhiếp Chính vương phái người đến tra hỏi, liền ra ngoài phất tay áo đuổi người, người của Nhiếp Chính vương vừa đi, lại trở vào trong sở quan sưởi lửa ấm ngồi uống trà.
Triều chính biến thành một mớ hỗn loạn, quốc thư hối thúc của Thượng Uyên hết bức này lại đến bức khác được gửi tới, bày tỏ thái độ tuyên bố nếu Hiên Viên không đưa ra một lời giải thích, thì Thượng Uyên cũng chỉ còn cách giết thỏ. Hiên Viên Thịnh ra lệnh cho mật thám cẩn thận thám thính xem tiểu quốc Thượng Uyên lần này vì sao lại bị động kinh như vậy, cũng ngang ngược không định đưa ra giải thích, muốn dứt khoát hai quốc giao chiến, tiêu diệt đám người bỏ đá xuống giếng này, cho chúng biết Hiên Viên không dễ bắt nạt như vậy! Kết quả hồi báo của mật thám lại khiến hắn ta lạnh lòng.
Thượng Uyên gần đây trong nước sinh loạn - Năm xưa khi Thượng Uyên lập quốc, nước Vô Cực từng cấp cho Thượng Uyên mảnh đất của hai bộ tộc ở biên giới hai nước mà trước giờ vẫn mộc mực tranh giành chưa quyết, lúc ấy Tề Tầm Ý cảm kích muôn phần, ai biết được đó căn bản là do Thái tử Vô Cực nhét cho Thượng Uyên một quả bom nổ chậm, hai bộ tộc bướng bỉnh kia từ trước đến giờ chỉ thần phục dưới bàn tay sắt của Trưởng Tôn Vô Cực, Tề Tâm Ý vốn hoàn toàn không thể đàn áp nổi, hai ngoại tộc kia liên tục làm loạn khiến cho hắn ta tháo chạy thục mạng, hao người tốn của, không còn cách nào khác, đành phải thỉnh cầu Vô Cực, mong thái tử Bệ hạ nhận lại.
Ai biết nhận lấy thì dễ, trả lại mới khó, Vô Cực thái tử vĩ đại, vô tư khách khí nói, vật đã tặng người khác rồi sao có chuyện lấy lại? Há chẳng phải khiến ta tự tát vào mặt mình? Không được, không được, Trưởng Tôn Vô Cực lại nói, quốc chủ người ban đầu vui vẻ nhận lấy, sao giờ lại đổi ý rồi? Chẳng lẽ vẫn chưa vừa lòng với lễ vật Vô Cực ta dâng tặng? Vậy có muốn ta cắt cho ngài thêm đất của hai bộ tộc nữa không?
Thời điểm sứ giả của Vô Cực phái tới, miệng tươi cười, dùng ngôn ngữ khách khí, giọng điệu uy hiếp truyền đạt những lời này, Tề Tâm Ý suýt chút nữa sụp đổ - hắn ta chỉ từng gặp tình huống liều mạng tranh đoạt từng phân, từng tấc đất, chưa từng thấy chuyện ta tặng đi, ngươi liều mạng muốn trả lại cũng không trả được, lúc bấy giờ hắn ta mới biết được sự gian ngoan của Trưởng Tôn Vô Cực - thứ mà Thái tử Vô Cực tặng, quả nhiên không dễ nhận như vậy.
Cuối cùng, Tề Tâm Ý đau khổ túm áo sứ giả khẩn cầu, Trưởng Tôn Vô Cực mới miễn cưỡng nhận lời thu lại, nhưng mà, phải có điều kiện.
Điều kiện gì? Tề Tăm Ý thoi thóp, giãy giụa hỏi.
Sứ giả không nhanh không chậm xé ra một bức văn thư, dùng giọng điệu hết sức bí hiểm nói với Thượng Uyên quốc chủ, "Mẫu thân của các hạ đã chết nhiều năm như vậy, có thể báo thù một lần rồi."
Thế là, Thượng Uyên đột nhiên nghĩ tới việc báo thù, Hiên Viên bị hai bên bức chiến, quốc thổ mà Vô Cực tặng đi lại không bị mất một tấc, mà còn được một tặng một, Trưởng Tôn Vô Cực cũng giúp được người nào đó rồi, mà chẳng cần dùng đến một binh một lính.
Đây chính là đẳng cấp cao nhất, tay không thu phục sói trắng - tặng ngươi một thứ để thu phục ngươi, lại khiến ngươi cam tâm tình nguyện trả lại, ngươi muốn trả lại ta còn không vừa lòng, còn phải có thêm điều kiện.
Thượng Uyên đáng thương, Hiên Viên đáng thương...
Hiên Viên Thịnh nghe rõ ràng uẩn khúc trong đó, lập tức không còn suy nghĩ gì, sau lưng Thượng Uyên đã có Vô Cực với tâm tư hiểm độc đó, vậy đánh tuyệt đối là không đánh được, nếu hắn bức bách Tề Tầm Ý, quốc thổ vừa mở rộng, Trưởng Tôn Vô Cực đảm bảo sẽ không hề khách khí đến cướp Hiên Viên.
Hiên Viên Thịnh hết cách, đành phải lần nữa phái đi một nhân tài hạng nhất bên cạnh mình, thừa tướng nắm trong tay thế lực văn quan, Tư Đồ Mặc, đích thân đến biên giới Hiên Viên và Thượng Uyên, "Điều tra và thương lượng về vụ án mẫu thân quốc chủ Thượng Uyên bị hại."
Khi Hoàng đế Bệ hạ nhận được tin tức này, hắn ta chống cằm nhìn Mạnh Phù Dao thật lâu, Mạnh Phù Dao dịu dàng xoa đầu hắn ta, "Con nít phải ngoan."
Hoàng đế Bệ hạ cười khổ, lắc lư rời đi, vừa đi vừa vểnh lan hoa chi(*), hát: "A a da, mối thù... mẹ già... các hạ... nên báo..."
(*) lan hoa chi: cong ngón tay giống hình hoa lan, thường thấy ở thái giám.
Đây là chuyện Phù Dao sớm đã lên kế hoạch trọn vẹn, đầu tiên gây họa bên ngoài, sau đó thừa dịp Hiên Viên Thịnh bận sứt đầu mẻ trán không có thời gian đếm xỉa tới việc trong cung, nàng sẽ chính thức ra tay.
Muốn động tới trong cung mà không bị Hiên Viên Thịnh cảnh giác phản công, đây là biện pháp duy nhất.
Ngày 24 tháng chạp, tiểu niên(*), trong cung tự nhiên phải tổ chức tiệc mừng, Mạnh Phù Dao đặc xá miễn cho đám quý phi dệt vải, trồng rau được nghỉ phép, các cung có thể tới ngự trù phòng lấy thức ăn, cũng có thể tự tổ chức tiệc mừng, đám phi tử vui mừng hớn hở, đều lựa chọn trốn tránh ôn thần, tự mình mở tiệc.
(*) Tiểu niên: giống như ngày lễ ông Công ông Táo ở Việt Nam.
Ngọc phi Giản Tuyết từ lần trước phụng mệnh Mạnh Phù Dao chăm sóc cho Hiền phi mà Hiền phi vẫn hoảng hốt như cũ, Ngọc phi bị phạt chuyển khỏi cung của mình, đến ở Thúy Vân hiên ngay sát điện Tố Tâm của Hiền Phi, nàng ta tự đến cùng Hiền phi ăn tiểu niên, Hiền phi vốn ghét nàng ta, giờ thấy nàng ta không được Hoàng hậu yêu thích liền đổi thành vui mừng, có lòng lôi kéo. Hai người ở điện Tố Tâm vui vẻ ăn cơm tiểu niên, Giản Tuyết đích thân xuống bếp, Hiền phi cũng vui vẻ làm mấy món, giữa chừng phát hiện không đủ muối, liền đến ngự trù phòng lấy một ít về, lúc ăn cơm hai người rất hòa thuận, vui vẻ, hết sức hòa hợp gắp cho nhau. Trong các món ăn có món thịt gà xé sợi, Giản Tuyết cười nói Thục phi nương nương thích món này nhất, hay là đem tặng Thục phi một phần để bày tỏ tâm ý.
Hiền phi bĩu môi, "Ta đưa tới, nàng ta dám ăn sao?"
"Có gì không dám?" Ngọc phi cười, ghé sát bên tai Hiền phi, "Hoàng hậu ngang ngược, trong cung trên dưới đều thấy rõ, tỷ tỷ là người đứng đầu chỉ dưới Hoàng hậu, nhân vật duy nhất có thể sánh ngang với Hoàng hậu, nhưng cho dù được Bệ hạ ân sủng thì với sức một người cũng khó làm nên việc gì, giờ dựa vào địa vị gia thế của tỷ tỷ, lại thêm kết giao cùng mọi người, điểm thiếu sót trên danh phận kia, chẳng phải sẽ được bù đắp sao?"
Ánh mắt Hiền phi lay động, "ồ" lên một tiếng, Ngọc phi đứng dậy, miệng cười xinh đẹp, "Muội muội đích thân đem tặng."
Hiền phi trước đó có chút không yên lòng, thấy nàng ta xung phong tự mình đi, liền cười nói: "Làm phiền muội muội."