Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, tuy tư thế có chút ngốc nghếch, nhưng cánh môi lại non mềm như cánh hoa mới nở, hơi thở vẫn còn vương mùi rượu nhàn nhạt, nhưng nồng đậm hơn chính hương thơm ngào ngạt, là mùi vị thuộc về riêng nàng, là tư vị tỏa ra từ sâu trong thân thể trinh nguyên quyến rũ, nàng học theo kinh nghiệm mà bản thân đã từng nhìn thấy, dùng lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích răng cửa của hắn, đổi lại là tiếng cười khẽ của hắn, sau đó đầu lưỡi của nàng bị hắn kéo ngược lại.
Khi hắn đã chủ động, can đảm mới nãy của nàng phút chốc liền biến mất tăm, có chút lo sợ nghi hoặc cũng có chút bị động, không biết hắn từ lúc nào đã đè lên người nàng, vững vàng quấn lấy nàng, cẩn thận hôn nàng, từng chút từng chút thưởng thức mật ngọt ấm áp của nàng, răng môi kết hợp chầm chậm, âm thanh khẽ khàng mà lại rung động lòng người, nàng nhẹ run lên, hắn lại bất chợt rời đi, dịu dàng hôn lên vầng trán trắng mịn, hôn lên gò má trơn nhẵn, hôn lên chóp mũi lành lạnh đáng yêu của nàng, hắn vừa hôn vừa khẽ khàng gặm cắn, không đau nhưng hơi ngứa, nàng nhịn không được muốn rụt lại, chỉ là thân thể nàng vừa khẽ động, hắn lập tức rên khẽ, vùi mặt vào hõm vai nàng, thở dốc từng hồi.
Nàng thoáng cứng người lại, cảm giác được thân thể của hắn thay đổi, trong giây lát không biết nên làm thế nào, lại thử thăm dò dịch ra một chút, đổi lại là thân thể hắn càng càng căng cứng thêm hơn, hắn cúi đầu hừ nhẹ, thế là nàng không dám cử động nữa, bàn tay hắn đặt bên hông nàng chỉ nhẹ ngoắc ngón tay, đai lưng đã lặng lẽ rơi xuống. Nàng còn chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay hắn đã di chuyển, có trời mới biết được hắn cởi y phục người khác linh hoạt đến cỡ nào, rõ ràng nàng còn chưa kịp cảm nhận gì, y phục bỗng chốc đã từng cái từng cái rơi xuống đất, chồng chất lên nhau, áo ngoài, áo trong, nội y tự chế... dải lụa quấn trên ngực điểm xuyết một đóa hoa nhỏ năm cánh.
Hắn cúi xuống dịu dàng hôn lên, đổi lấy cái run nhẹ từ nàng, theo bản năng nàng che người lại, nhưng lại chậm một bước, nghe được hắn thấp giọng cười: "Ta xin lỗi... lúc nãy là ta nhìn lầm..."
Nàng nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt hắn mang theo ý cười đảo qua ngực nàng khiến nàng vô cùng xấu hổ, khiến nàng thẹn quá hóa giận, không cam lòng yếu thế bèn ghì hắn xuống, tay chân gấp gáp nắm lấy y phục hắn, không chút nhẹ nhàng mà lôi kéo. Hắn cũng không vội, cứ để mặc nàng vụng về cởi bỏ, tiện tay cũng vơ luôn mấy chướng ngại vật hắn muốn loại bỏ rồi ném đi hết.
Dưới ánh trăng lành lạnh, trước mắt cả hai đều trở nên sáng rõ, trong sắc trăng màu bạc, nàng và hắn đều thản nhiên đối diện nhau. Vóc dáng nàng thanh tú xinh đẹp với những đường cong uốn lượn uyển chuyển, ánh trăng phản chiếu thân thể kia như ngọc lưu ly, phác họa những đường cong mê người, nơi đầy đặn, nơi thọn gọn, chỗ lại dẻo dai thoải mái dụ dỗ người ta không thể không phạm tội, những góc khuất ẩn hiện lại càng khiến người ta run rẩy, dường như ánh trăng kia làm nàng ngượng ngùng, nàng bèn đưa tay che mắt lại, từ cánh tay tới thắt lưng tạo thành một đường cong mê người, như một vòng xoáy khiến ai đó nguyện ý sa vào vĩnh viễn.
Che mắt rồi nàng lại len lén ngắm nhìn hắn, nam nhân này sao mà vóc người cũng đẹp đến vậy? Sao ngay cả da thịt hắn cũng trơn mịn như tơ lụa thế? Không sợ khiến trời đất ghen tị à... Ý niệm trong đầu còn chưa đổi, trước mắt nàng đã tối sầm, thân thể bị đè nặng, cơ thể hắn đã phủ lên cơ thể nàng.
Nàng khẽ run rẩy, bờ má nàng chạm vào vai hắn, bỗng dấy lên xúc cảm khác thường, vừa mở mắt liền nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trên hai vai hắn, mà cánh tay đang ôm lấy nàng trên cổ tay cũng có một vết thương thật sâu, vết thương ở tay trái lại càng nặng, sau khi khép miệng để lại một sẹo lồi, một tỳ vết trên sự hoàn mỹ, khiến nàng chói mắt mà cũng đau lòng.
Nước mắt của nàng liền rơi xuống trên vết sẹo màu hồng nhạt, chậm rãi lăn nhẹ trên bề mặt da không bằng phẳng, nàng nhè nhẹ vỗ về vết thương kia, nước mắt vẫn không ngừng rơi, dường như nàng muốn dùng nước mắt của mình xóa sạch đi dấu vết làm nàng đau đớn kia, xóa sạch đi những đau khổ hắn từng vì nàng mà gánh chịu, thậm chí xóa đi cả những vết tích mà nàng lưu lại trong cuộc đời này của hắn. Hắn nghiêng vai, tựa hồ muốn tránh khỏi ánh mắt của nàng, nhưng mà hai bên vai đều có vết thương, đổi bên này hay bên kia đều giống nhau, hắn không thể làm gì khác đành cười khổ, ôm chặt nàng, thì thầm: "Không sao đâu... Không đau chút nào..."
Những câu dỗ trẻ con thông thường nói ra từ miệng hắn lại có chút ngốc nghếch, nước mắt nàng càng tuôn ra nhiều hơn, thế nhưng trong màn nước mắt giàn giụa lại lộ ra một nụ cười, nàng giơ tay ôm lấy hông của hắn. Hắn như được cổ vũ, càng thêm thân mật dán chặt người nàng, đem thân thể trắng mịn tinh tế như ngọc nâng niu dịu dàng trong tay, hôn qua tất cả mọi nơi từ cao xuống thấp, hôn lên nơi mềm mại ấm áp, thân thể của hắn cũng đang khẽ run, như thể bị lửa đốt nên muốn nhanh hơn nữa, nhưng lại vẫn luôn ôn nhu chậm rãi tiến công. Trong lúc ý thức hỗn loạn, theo bản năng nàng nâng thân thể lên kề sát vào hắn, hắn thở dốc, vững vàng ôm chặt chiếc eo thon gọn đang cong lên, kéo nàng dính vào thân thể mình, khiến cơ thể cả hai kết hợp chặt chẽ hơn thêm, da thịt ma sát đốt lên ngọn lửa mới, nàng không kìm chế được cất tiếng lên rỉ, hắn ôm chặt lấy nàng, thấp giọng thở dốc bên tai nàng: "Phù Dao, ta ở ngay đây."
Nàng khẽ đồng ý, giây tiếp theo thân thể liền cứng đờ, trên môi tràn ra tiếng rên rỉ, vòng eo nhịn không được ưỡn lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, một giọt máu rơi xuống, đỏ tươi như son, động tác của hắn lập tức chậm lại. Rồi hắn lại hôn khắp mọi nơi trên cơ thể nàng, kiên nhẫn đợi nàng thả lỏng thân thể, đến khi cơ thể nàng mềm nhũn mềm hoá thành một hồ nước xuân, hắn mới thúc ngựa phi nhanh, tiến vào cho sâu nhất trong cơ thể nàng, nàng siết chặt hông của hắn, trải nghiệm sự gắn bó thân mật này trong từng đợt tấn công của hắn, bỗng nàng muốn rơi lệ vì niềm vui thích mà đau đớn này... Hắn cùng nàng, từ giờ phút này trở đi, thực sự hòa làm một thể, từ giờ trở đi, nàng đã thực sự đã giao bản thân mình cho hắn.
Lệ vừa rơi, nàng nghẹn ngào ôm chặt hắn, vùi mặt mình vào hõm vai hắn, môi của nàng ngay bên canh tai hắn, nàng nghiêng đầu ngậm lấy vành tai hắn, rồi ghé vào tai hắn nói từng chữ rõ ràng: "Ta yêu huynh."
Ta yêu huynh.