Trưởng Thanh Điện chủ gật gật đầu, cúi đầu nhìn đồ đệ duy nhất mà ông ta yêu quý, Trưởng Tôn Vô Cực từ đầu tới cuối không hề ngẩng đầu, cũng không biết đã tỉnh lại chưa, Trường Thanh Điện chủ ấn lên mạch của hắn, chỉ thấy yếu ớt lúc có lúc không, rõ ràng là chân nguyên đã cạn, nghĩ là nếu như ông ta không hạ thủ giết chết hắn thì hắn cũng đã tới số rồi. Đứa trẻ này... thông mmh cả một đời, hồ đồ trong một khắc, sao phải khổ vậy?
Sư tổ sáng lập tôn giáo chuyển kiếp, từ trước tới nay trong Thần điện dưới một người trên vạn người, được tôn kính vô cùng, vốn dĩ có thể kế thừa ngôi vị Điện chủ, tới lúc đó hắn sẽ là chủ của Thần điện, đồng thời còn là vua của nước Vô Cực, một mình làm Vương hai nơi, từ trước tới nay chưa từng có ai được như vậy, đó là vinh hoa mà nam nhi nào chẳng mơ ước? Nhưng Trưởng Tôn Vô Cực lại cam tâm tình nguyện vì yêu nữ kia mà từ bỏ tất cả, cuối cùng tới mạng của mình cũng phải mất, sao lại ngu ngốc tới vậy.
Có điều, Yêu sen đó có yêu khí ngút trài, rất quỷ quái, ban đầu khi nó chỉ là một vật chết, Sư tổ đã đổ thần hồn vào, không tiếc tính huyết thần lực nuôi dưỡng, nghịch thiên tạo tinh hồn cho nó, Trưởng lão trong điện muốn diệt trừ yêu vật, Sư tổ đã không ngại đối đầu với cả Thần điện chỉ vì thứ đó, đồng thời cất giấu Yêu sen đó đi khiến không ai có thể tìm được nó.
Bây giờ ông ta mới biết được rằng Sư tổ lúc đó thật sự là đại thần lực, đã phá vỡ không gian, thay đổi vận mệnh, đem Yêu sen đó đưa tới trần thế, tiếp nhận luân hồi, tới kiếp này trùng phùng. Có lẽ đây là số mệnh đã an bài, vòng vòng chuyển chuyển, linh hồn của Sư tổ không thể nào thoát khỏi sự ràng buộc của Yêu sen.
Trường Thanh Điện chủ thở dài, bất lực nhắm mắt, số mệnh đã định như vậy, Trưởng Tôn Vô Cực đã tự mình tìm đường chết, tâm huyết cả đời của hắn đã trôi theo dòng nước rồi.
Bên tai vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Trường Thanh Điện chủ từ từ mở mắt, bình thản nói: "Vào đi".
Cửa mở ra, Khẩn Na La Vương nhẹ nhàng bước vào, hết sức cung kính nghiêng mình nói: "Điện chủ, thuộc hạ vừa đi đoạt hồn, chậm trễ một chút, xin thứ tội."
"Đoạt hồn?" Trường Thanh Điện chủ trừng mắt, "Hồn của ai?" Khẩn Na La Vương cười vẻ hơi đắc ý, mở lòng bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay Khẩn Na La Vưong là một hạt minh châu phát ra ánh sáng màu ngọc trắng hơi hồng, giữa viên minh châu có hình người hơi mờ nhạt, Trường Thanh Điện chủ tỉ mỉ quan sát, sắc mặt mừng rỡ: "Hồn của yêu nữ đó!"
Trưởng Tôn Vô Cực ở phía dưới, hình như hơi động đậy, nhưng vẫn không thể đứng dậy.
"Ca Lâu La Vương tuân theo ý chỉ của Điện chủ, đích thân đi giải quyết yêu nữ đó." Khẩn Na La Vương mỉm cười, "Chúc mừng Điện chủ."
"Phụ thân ngươi đã vì ngươi mà hao tổn biết bao tâm tư." Trường Thanh Điện chủ liếc nhìn nàng ta với vẻ ôn hòa, "Tuy vậy nhưng một khi đã thành vương của một điện, khi tâm đã ở trong thiên hạ mà lại vì chuyện riêng mà bỏ việc công thì không đáng để ngồi lên ngôi vị này, ngươi chắc cũng hiểu... Thái Nghiên?"
Khẩn Na La Vương bỏ khăn trùm mặt xuống, lộ ra dung nhan yêu kiều chẳng chút già nua, cười mỉm đầy thần thái, ánh mắt không giấu nổi mừng rỡ: "Tạ ơn Điện chủ đích thân dạy bảo, Thái Nghiên nhất định ghi nhớ!"
Trường Thanh Điện chủ nhận lấy châu hồn đó, châu hồn vỡ vụn trong lòng bàn tay, hóa thành một chùm ánh sáng trắng trong lòng bàn tay màu kim của ông ta, vùng vẫy không yên muốn thoát khỏi, nhưng vẫn không thể chống lại được lực hút cực mạnh của ông ta, từ từ bị hút vào. Trường Thanh Điện chủ từ từ thở ra một hơi dài, tay ông ta vừa ấn một cái thì khí xanh trên mặt giật giật rồi dần biến mất, ánh kim chói lóa bay lên, sáng rực cả nửa gian phòng, hồi lâu sau ông ta mở mắt, nét mặt đã trở nên hồng hào.
Thái Nghiên mừng rỡ nói: "Chúc mừng Điện chủ, mầm họa đã trừ khử, người có thể thuận lợi phi thăng rồi!" Lời vừa cất lên, nàng ta lại nói tiếp: "Thần điện ta hàng trăm năm nay thật sự phi thăng chi có Điện chủ người mà thôi." Trường Thanh Điện chủ cười mỉm gật đầu, thần sắc vui vẻ Thái Nghiên lại quay đầu, nhìn Trưởng Tôn Vô Cực bên dưới khuôn mặt vô cùng hân hoan ban nãy lập tức trở nên lạnh lùng, sừng sững giơ chân đạp vào lưng Trưởng Tôn Vô Cực, cười nói: "Điện chủ, tên phản đồ này... không cần giữ lại nữa phải không?"
"Ngươi giải quyết đi". Tâm trạng của Trường Thanh Điện chủ rất tốt, vẫy tay bảo, "Chỉ là đừng để máu làm bẩn nơi này."
"Dạ", Thái Nghiên một tay xốc Trưởng Tôn Vô Cực dậy, mỉm cười, đoạn muốn đi ra ngoài, mới đi được nửa đường bỗng nói: "Điện chủ... tên phản đồ này, nghe nói Mạn Đà La Diệp đã luyện tới trang mười chín rồi."
"Đúng vậy." Trường Thanh Điện chủ nói với vẻ rất tiếc nuối, "Còn nhiều hơn ngươi một trang, thật đáng tiếc..."
"Thuộc hạ nghe nói, Mạn Đà La Diệp có thể hút ra." Thái Nghiên chuyển ánh mắt, nụ cười xảo quyệt, "Um... Chết rồi cũng thật lãng phí..."
"Nha đầu nhà ngươi." Trường Thanh Điện chủ tâm trạng tốt, nói chuyện hết sức đôn hậu, nghĩ một lát rồi nói, "Nếu đã như vậy, ngươi qua đây đi, ta sẽ truyền Mạn Đà La Diệp của hắn cho ngươi, rồi truyền cho ngươi thần thuật nữa, hôm nay ngươi hãy tiếp nhận ngôi vị Điện chủ này đi."
"A..." Thái Nghiên tròn mắt vui sướng, sau đó lại do dự một chút, "Sao phải gấp như vậy, hay là cứ chờ thêm đã."
"Truyền ngôi cho ngươi rồi ta cũng dễ bề chuyên tâm tu luyện vào cảnh giới phi thăng.” Trường Thanh Điện chủ khoát tay, "Nào".
Thái Nghiên nghe lệnh qua ngồi bên đó, Trường Thanh Diện chủ lệnh cho A Đại vào đỡ Vô Cực ngồi một bên, Trưởng Tôn Vô Cực hôn mê bất tình, ngón tay của ông ta vừa điểm ấn đường, hắn liền từ từ mở mắt.
"Ngươi còn có lời gì muốn nói không?" Trường Thanh Điện chủ bình thản nhìn hắn. Trưởng Tôn Vô Cực im lặng, nửa ngày mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. "Không cần nhìn nữa, hồn của ả đã bị ta luyện hóa rồi." Trường Thanh Điện chủ bình tĩnh nói, "Từ nay ả sẽ vĩnh viễn bị trấn dưới địa cung, không được siêu sinh."
Trưởng Tôn Vô Cực chấn động hồi lâu, ánh mắt vốn dĩ đã không còn sức lực nay lại u ám đi vài phần, hắn mấp máy môi, ánh mắt liếc qua cảnh tượng tràn đầy sức sống bên ngoài cửa sổ một cách nuối tiếc, sau đó lập tức thu về, bình thản nói: "Nếu đã như vậy, cũng tốt thôi, hãy ra tay nhanh một chút đi."
Trường Thanh Điện chủ nhìn hắn, cuối cùng đành không nói gì, lấy miếng ngọc bài dưới đai áo, màu ngọc trong suốt, bề mặt trơn nhẳn, khi chuyển động có thể nhìn thấy Trưởng Yên cô thành trong miếng ngọc, tuyết rơi như bông trong ánh sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện. Ông ta đưa miếng ngọc cho Thái Nghiên, nói: "Thần điện chúng ta không có nhiều lễ nghi phiền phức vậy, nghi thức sau này người hãy bảo các Trưởng lão sắp xếp, sau hôm nay ta sẽ bế quan chuẩn bị phi thăng, nếu không có chuyện gì đừng tới làm phiền ta."
Thái Nghiên cung kính nhận lấy. Trường Thanh Điện chủ cười cười, từ từ đưa tay ra, một tay ấn vào tim Vô Cực một tay ấn lên đỉnh đầu của Thái Nghiên.
A Đại cẩn thận lui ra ngoài, đóng cửa lại, đi ra xa, biết được đây là đại pháp quan trọng, Điện chủ sẽ không cho phép bất cứ ai tới quấy rầy. Ánh sáng mờ nhạt lưu chuyển khắp căn phòng, lúc tay Trường Thanh Điện chủ ấn vào tim Trưởng Tôn Vô Cực, người ông ta run rẩy, khuôn mặt trắng bệch bỗng hiện lên một vệt đỏ kỳ lạ, sao đó lập tức lại mất đi, sau đó hóa thành sương khí chết chóc. Tay của Trường Thanh Điện chủ túm chặt lấy hai thân hình bé nhỏ, hai người này, một người đã từng là người kế thừa của ông ta, một người là người kế thừa hiện giờ ông ta, vốn dĩ vị trí này mãi mãi sẽ không thay đổi nhưng tạo hóa trêu ngươi, hiện giờ ông ta đang đem hết công lực của người thừa kế ban đầu truyền lại cho người mới. Tiến hành đồng thời cả hai đại pháp rất tiêu hao năng lực, cũng không phù hợp với tình hình hiện giờ, khi ông ta bị hai vết thương, có điều lúc này tâm trạng của ông ta đang vui, cảm giác mịt mờ bấy lâu phút chốc đã tan biến, chân lực trong cơ thể vốn dĩ đã chảy đi hết giờ lại ầm ầm đổ về, ông ta chỉ cảm thấy nhiệt lượng đang tỏa khắp toàn thân, người nhẹ như bay, sảng khoái vô cùng, dường như không hề cảm thấy khó chịu. Lòng bàn tay ông ta sáng lấp lánh ánh kim, bên trái, nội công Mạn Đà La Diệp ngưng kết đang bị Trường Thanh Điện chủ lấy ra từng chiếc từng chiếc.
Nhân vật ở tầng cao của Trường Thanh Điện chủ, trong lúc tu luyện nội công cao cấp, phải theo sự sắp xếp của Điện chủ là luyện Mạn Đà La Diệp trước, đây là bảo vật ngưng khí kết thần độc nhất vô nhị của núi thần Trường Thanh, có tác dụng ngưng kết nội công tu luyện vào trong lá đó cất ở đan điền giúp chân khí lưu chuyển toàn thân, đồng thời dưới sự nuôi dưỡng của chân khí mà thành hình, lá càng nhiều, công lực càng cao. Trường Thanh Điện chủ lấy số lượng Mạn Đà La Diệp để phân biệt đối xử, ai ai cũng lấy việc tu luyện Mạn Dà La Diệp làm vinh quang. Nhưng ít có người biết được, phàm là chuyện được ắt sẽ có mất, Mạn Đà La Diệp có thể lấy ra. Chính vì thứ này có thể bị lấy ra nên một trăm năm mươi năm trước, kẻ phản bội Dạ Xoa Vương Tư Không Kỳ rõ ràng võ công cái thế nắm chắc phần thắng trong tay, vậy mà vẫn bị giáo chủ tẩu hỏa nhập ma một chiêu đánh bại. Bởi vì rất đơn giản, rút lá là xong.
Đây vốn là thủ đoạn các đời Điện chủ của Trường Thanh Thần điện hay dùng để khống chế thuộc hạ, từ đời Điện chủ đầu tiên làm loạn thành ma tới đời Điện chủ thứ hai, đều hiểu sâu sắc rằng lòng người khó đoán nên đã đặc biệt sáng tạo ra Mạn Đà La Diệp này. Đệ tử Thần điện không biết ẩn tình bên trong, chỉ nhìn thấy đại vương thần dũng cái thế bị Điện chủ một chiêu đánh bại, ngay lập tức vô cùng sùng bái Điện chủ thần uy, làm cho Thần điện càng thần bí hơn nữa. Trường Thanh Điện chủ cười mỉm, nghĩ thầm, mười chín chương Mạn Đà La Diệp luyện được không dễ, hôm nay thật quá hào phóng cho Thái Nghiên rồi. Lòng bàn tay chứa thần lực của ông ta liên tục trút lên đỉnh đầu của Thái Nghiên, nháy mắt hai đời Điện chủ thần thức giao nhau, suy nghĩ trong đầu Thái Nghiên bay lượn trong tầm mắt của ông ta, trong không gian hừng hực sục sôi ông ta mỉm cười đọc hết, đọc từ khi thiếu nữ này sinh ra... lớn lên... lần đầu gặp Trưởng Tôn Vô Cực... căm ghét hắn... tranh cường hiểu thắng luyện Sa Nữ Công... tranh đấu mãi không dứt với Trưởng Tôn Vô Cực...
Ông ta đọc hết những thứ quen thuộc đó, có chút buồn cười, nghĩ là, sao lại toàn là Trưởng Tôn Vô Cực ... nàng ta xuống núi, nhìn thấy Vô Cực và Phù Dao... nàng ta một kiếm đâm hắn bị thương ... lời hứa hẹn lúc nửa đêm giữa hắn và nàng ta... nàng ta ôm cơ thể lạnh lẽo của hắn trong băng động... nàng ta ôm chăn khóc trong phòng... khóc xong lại mỉm cười trước người khác...
Sắc mặt Trường Thanh Điện liền thay đổi hẳn. Thái Nghiên! Ông ta nhanh chóng rụt tay lại, nhưng đã chậm mất rồi. Tay trái ấn chặt tim của Trưởng Tôn Vô Cực giống như bị thứ gì đó dính chặt, không rút ra được, hơn nữa lửa ma vốn đã bình lặng trong phút chốc lại ầm ầm bốc cháy, kích động tới mức chân lực toàn thân chảy ngược trong chớp mắt, từ hai miệng vết thương ở ngực và chân bắn tung tóe ra ngoài. Trời đất bỗng tràn màu huyết hồng sặc sỡ, có thứ gì đó có hình dạng kỳ dị màu sắc sặc sỡ xông về phía ông ta.
Ông ta gầm lên, tự cảm thấy tiếng gầm đó kinh thiên động địa nhưng khi phát ra lại chỉ là tiếng kêu trầm thấp, tiếng kêu đó mang đầy dã tính, hung bạo và điên cuồng ngang ngược, chấn động cả căn phòng. Tiếng kêu vang lên, Trưởng Tôn Vô Cực vốn đã gần kề cái chết đột nhiên ngẩng đầu, còn Thái Nghiên lại muốn nhảy lên.
"Đứng im." Trưởng Tôn Vô Cực hét, "Hiện giờ ông ta bị trói với ta rồi, muội mau lấy hết thần lực đi, đừng để uổng công."