Ba trăm mét dưới băng động khá là hỗn loạn, đầy những vết tích nứt vỡ, Phù Dao chớp chớp mắt, rồi lại tiếp tục chạy. Băng tuyết cuộn theo phía sau chân nàng như thể Ngân long, khi nàng đến gần đỉnh núi cao nhất, con rồng ấy đột nhiên biến mất. Phù Dao dừng lại một đoạn.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi cao nhất phía xa, nhìn băng động xuyên sâu vào trong kì lạ đó, thoáng chốc trong mắt đã hiện lên nỗi đau vô hạn.
Quả nhiên... là băng động đó...
Trước đây khi chưa thấy đỉnh núi băng này nàng còn có thể tự lừa người gạt mình rằng, tất cả những thứ nàng nhìn thấy trên Thiên Vực chỉ là ma thuật thường có trong trận Pháp mà thôi, chưa hẳn đã là thật, sau khi nhìn thấy đỉnh núi băng này, nàng lại tự gạt người gạt mình rằng có lẽ chỉ là trùng hợp, những núi tuyết ở cực Bắc này cái nào cũng na ná nhau cả.
Sau đó, khi băng động sâu hun hút này xuất hiện, tim nàng vào khoảnh khắc đó như bị đâm thủng. Máu tươi ướt đẫm. Không phải là ảo giác... không phải ảo tưởng... là thật… là thật... là thật. Suy nghĩ và phỏng đoán tuy là đã rõ ràng từ lâu, nhưng tất cả những điều trước đó đều không giúp nàng chịu đựng được nỗi đau trong khoảnh khắc chứng thực này. Nỗi đau đớn tột cùng đột nhiên vỡ òa, nàng loạng choạng trên nền đất bằng phẳng, cao thủ bậc nhất vốn dĩ rất vững vàng bỗng dưng té ngã một cách vô duyên vô cớ.
Chiến Bắc Dã ở phía sau phải đỡ lấy nàng, nàng khẽ đẩy hắn ra rồi ngẩng đầu nhìn về phía hang động.
Xa cách một bước mà tựa như vạn dặm, nàng đột nhiên sợ hãi.
Nàng sợ phải nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng là thật, sợ rằng câu nói đó trước mặt nàng thật ra chỉ là diễn kịch, sợ rằng nàng vượt ngàn vạn gian khó xông pha khắp nơi để cứu hắn, đổi lại chính là nỗi đau chia ly vĩnh viễn.
Sao nàng có thể chịu nổi đả kích này? Sao nàng có thể chấp nhận được đây?
Nàng đứng yên trong gió tuyết, mái tóc dài bám đầy những bông tuyết bay bay, phất phơ nhẹ nhàng trong gió, như thể trái tim đang vỡ vụn từng chút một của nàng trong khoảnh khắc này.
Nàng siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay âm thầm tạo ra vết máu hình bán nguyệt. Ánh trăng đêm nay có màu đỏ tươi như máu, tựa như trái tím rướm máu của con người vậy. Nàng nhẹ nhàng lướt đi, vừa đi tới trước cửa động liền bị cơn gió tuyết thổi từ trên cao ập xuống khiến nàng lảo đảo, lúc đó nàng cảm thấy cơn gió ấy như thổi xuyên qua từng tế bào trên khắp người nàng, làm nguội lạnh toàn bộ nhiệt huyết trong người nàng, đến trái tim cũng âm thầm trở nên lạnh giá như băng tuyết.
Cái lạnh giá khó có thể dừng ngôn ngữ để biểu đạt đã khiến cho thiên hạ đệ nhất cường giả Mạnh Phù Dao trong chớp mắt đã mất đi hết hơi ấm, đóng băng nhanh tới bất ngờ, không kịp đề phòng. Nàng ngẩn ngơ đón nhận trận gió đó, trong lòng còn lạnh lẽo hơn, thầm nghĩ rằng, lạnh quá đi... lạnh quá đi…
Ánh mắt nàng lại rời đi, lại lay động. Nàng nhìn thấy trên hình giá trong động này, nhìn thấy chùm khóa phía sau hình giá, nhìn thấy những vệt máu cũ mới đông kết tầng tầng lớp lớp trên chùm khóa, nhìn thấy màu đỏ nhức mắt loang lổ khắp nơi đó. Màu máu đẫm buồn đau này bám đầy trên chùm khóa kia, vương vãi khắp nơi trong động, ngưng kết vĩnh viên tại đó, dường như phải tồn tại ở trạng thái như vậy mói có thể lưu giữ được lâu dài dấu vết của một người đã từng chịu đựng tất cả những nỗi đau.
Vì nàng mà chịu đựng tất cả.
Mạnh Phù Dao nhìn chỗ máu đó thật lâu, nhìn tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn tới mức đầu óc trống rỗng, nhìn tới mức tim vỡ vụn thành từng mảnh như những bông tuyết đang bay bao phủ hết mọi vết tích trên đỉnh núi thần Trường Thanh này.
Lâu thật lâu sau nàng đưa tay ra chầm chậm sờ lên chỗ băng màu đỏ đó, ngón tay chỉ mới đụng vào huyết băng mà nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt. Nhiệt độ từ ngón tay và nước mắt nàng đã khiến chỗ huyết băng đó bị tan chảy, từng giọt từng giọt rơi vào lòng bàn tay nàng, nàng ôm trọn hình giá giống như ôm trọn đôi chân người đó, rồi từ từ yếu ớt khuỵu xuống.
Nàng áp khuôn mặt mình lên những vết máu trên khung sắt lạnh lẽo, Vô Cực... Vô Cực... Huynh nói sư phụ huynh quý mến huynh, lần này chắc chắn sẽ không ngoài dự đoán, huynh nói sẽ chuẩn bị rượu để đón tiếp ta khi ta tới, giờ ta tới đây rồi còn huynh ở đang ở đâu? Huynh lừa ta rằng con đường phía trước tươi đẹp, huynh lừa ta chuẩn bị tiệc rượu tiếp đón, để tới bây giờ đón tiếp ta chỉ là đỉnh núi cao giáp trời, là băng tuyết lạnh thấu xương, là hình giá vương máu đỏ, là nhà lao đầy rẫy khắp nơi. Huynh lừa ta... Huynh lừa ta...
Máu và nước mắt chảy ra từ sâu trong trái tim nàng, liên tiếp không dừng, dường như tất cả nước mắt của cuộc đời nàng đã chảy tràn ra hết vào lúc này, đem tất cả yêu thương và bất lực của nàng hóa thành dòng chảy vô hạn, hòa lẫn với máu của hắn chảy qua hình giá, chảy xuống băng động, chảy qua đỉnh núi cao ngàn trượng trắng ngần vạn dặm chim bay.
Nàng không gào thét, cũng không hề điên cuồng, thậm chí còn không phát ra tiếng động mà chỉ rơi lệ một cách thầm lặng thê lương cất chứa năng lượng tản mát, khiến cho thiên địa trầm mặc, không dám kinh động tới nàng.
Gió tuyết rít gào, sắc trăng le lói, soi tỏ cô gái nhỏ bé trên đỉnh núi đang ôm chặt lấy hình giá, khuỵu gối trong không gian đầy băng tuyết rét buốt tâm can, soi chiếu nàng trầm mặc rơi lệ thật lâu, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn chảy từ đôi giắt đã nhắm chặt, hòa lẫn vói máu đã tan chảy, trong nháy mắt rỏ xuống liền kết thành những hạt băng châu màu hồng, lặng lẽ rơi trong không gian.
Rất lâu sau Mạnh Phù Dao mới từ từ đứng dậy. Khi đứng lên, vừa rút tay ra nàng liền nghe thấy âm thanh gãy vụn nhỏ, lòng bàn tay tiếp xúc với băng lạnh đã bị dính chặt, kéo rách một lớp da. Máu tươi rơi xuống hòa lẫn cùng huyết băng ban đầu, thế nhưng nàng vẫn thản nhiên nhìn lòng bàn tay rỉ đầy máu tươi mà chẳng hề đau đớn, so với nỗi đau mãnh liệt đang dâng trào trong lòng nàng lúc này không đáng là gì hết. Máu rơi từ lòng bàn tay và băng huyết đông kết lại với nhau thành một màu hồng lấp lánh dưới ánh trăng. Máu của nàng từ giờ được lưu lại nơi cửu thiên tuyệt đỉnh này, cùng hòa quyện với máu của Trưởng Tôn Vô Cực, mãi mãi không tách rời.
Rất tốt, rất tốt. Chỗ máu đã bị nước mắt nàng hòa tan có màu tươi sáng, Phù Dao cúi đầu nhìn xuống, chắc chắn đây là vết máu còn mới, nói cách khác hắn vẫn còn ở chỗ này cách đây không lâu, vậy thì bây giờ hắn đang ở đâu?
Phù Dao siết chặt lòng bàn tay, buộc mình không nghĩ tới cảnh tượng Trưởng Tôn Vô Cực trọng thương bị nhốt ở đây, ngày đêm chịu rét lạnh, phơi mình trong sương gió, chín tháng... chín tháng... hai trăm bảy mươi ngày có dư đó ngày đêm sống không bằng chết, đau khổ tận xương tủy như thế, dài đến như thế. Nàng ôm chặt lấy tim, ép bản thân phải mình nghĩ tới những chuyện quan trọng hơn, ví dụ như chuyện sống chết thật sự của Trưởng Tôn Vô Cực, hiện giờ người duy nhất biết được hắn sống chết thế nào chỉ có một người mà thôi. Phù Dao hết sức bình tĩnh quay bước đi, hết sức bình tĩnh để không quay đầu lại, hết sức bình tĩnh xuống núi. Ánh mắt quá mức bình thản của nàng có phân đoạn tuyệt và kiên định khiến người ta không khỏi giật mình, Chiến Bắc Dã vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, trong lòng nhất thời chấn động, đưa tay ra định kéo nàng lại, định giúp nàng băng bó vết thương ở lòng bàn tay, nhưng Phù Dao vừa mới quay người lại đã lướt qua người hắn như một linh hồn.
Khi nàng lên núi nhanh như gió như chớp nhưng vẫn chú ý thu lại thân hình, khi xuống núi lại vô cùng thoải mái, phóng khoáng mà lướt đi. Nàng bay xuống đỉnh Tiếp Thiên, hướng về phía Trường Thanh Thần điện, đi thẳng về phía tòa thành cô độc kia, đưa tay định gõ cửa. Chiến Bắc Dã kinh sợ bay theo kéo nàng lại, nói: "Phù Dao, nàng..."
"Mạnh Phù Dao cầu kiến Trường Thanh Điện chủ!" Phù Dao bất chấp Chiến Bắc Dã kéo lại vẫn thản nhiên lên tiếng. Nàng vừa mở miệng, tiếng nói trong trẻo vang lên, âm thanh dùng toàn bộ sức lực để truyền đi, vang vọng chấn động cả núi thần Trường Thanh. Cầu kiến Trường Thanh Điện chủ, cầu kiến Trường Thanh Điện chủ, cầu kiến Trường Thanh Điện chủ...
Âm thanh lớn như vậy, khí thế dọa người như vậy, đừng nói là cả Trường Thanh Thần điện, dù là một con chuột trốn dưới núi thần Trường Thanh thôi cũng bị dọa cho giật mình.
Chiến Bắc Dã thở dài, đã tới bước này rồi có ngăn nàng cũng vô dụng thôi, chuyện gì Mạnh Phù Dao đã quyết tâm làm thì ai cũng không ngăn cản được. Nếu như nói trước khi tới đỉnh núi Tiếp Thiên nàng còn hết sức cẩn thận, vì hi vọng có thể cứu được Trưởng Tôn Vô Cực mà không kinh động tới Trường Thanh thần điện, thì hiện giờ sự mất tích của Trưởng Tôn Vô Cực đã ép nàng không thể không dấn bước tiến lên, trực tiếp đối mặt với người đàn ông thần bí và cường đại nhất thế gian này.
Nàng ngẩng đầu, dùng hết sức lực để truyền âm đi xa, bắt đầu từ ngày hôm nay nàng sẽ không âm thầm lén lút nữa, nàng sẽ quang minh chính đại mà tới Trường Thanh thần điện, xông pha tứ phương, mặc kệ hết những kẻ đang muốn giết nàng.
Sự tĩnh lặng bị phá vỡ, trong không gian yên ắng dần dần vang lên tiếng bước chân đều đặn, cùng lúc đó, cửa điện cao vạn trượng rầm rầm mở ra. Ánh sao dày đặc buông xuống cung điện, lầu hoa nghìn tầng lần lượt hé mở. Cửa lớn mở rộng, vô số ánh đèn màu xanh sáng lên, xếp thành tầng treo lơ lửng trên không trung, tỏa sáng cả một đoạn đường dài, vân thạch trắng tinh trên mặt đất giống như chiếc thang dài bằng ngọc thạch trên thiên giới, kéo dài bất tận thẳng tít tắp như thể lên tới chín tầng mây. Đi tới cuối đường, đại điện sừng sững chìm trong mây, cung điện màu xanh vô cùng to lớn mà tráng lệ, mây nhẹ pha lẫn hơi tuyết rơi xuống như những bông hoa mai sáu cánh, vào sâu trong đám mây mờ đó là nơi trú ngụ của hàng trăm loài hoa đua nhau nở, đồng vần tím nhạt, trong khung cảnh một màu trắng lạnh thanh khiết bông nhiên rực rỡ tuyệt đẹp. Thật khó tưởng tượng, ở cùng một nơi làm thế nào có thể duy trì được hai kiểu thời tiết khác nhau như vậy? Hay là những đóa hoa tươi xinh kia chỉ là ảo giác được mô phỏng mà ra?
"Điện chủ truyền Mạnh Phù Dao..."
Âm thanh vang vọng kéo dài từ trong đại điện chính giữa truyền xuống, linh hoạt kỳ ảo không biết được phát ra từ đâu. Nhưng Mạnh Phù Dao chỉ cười khẩy, lạnh lùng nói, "Phong cách bài trí cũng khá đó".
Ánh mắt nàng hướng về phía đại điện, rồi rảo bước vào trong. Mặt đất trắng tinh, phủ đầy ngọc vụn lấp lánh, Mạnh Phù Dao đi lướt qua, lau sạch đôi giày đầy bùn tuyết không một chút khách khí. Bốn bề mờ mờ ảo ảo dường như có rất nhiều người, đại quân nghiêm trang sát khí trầm hùng màu xanh đứng trong góc tối tĩnh mịch, vậy mà Mạnh Phù Dao không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần.
Chiến Bắc Dã cũng không nhìn, hắn chỉ đi bên cạnh Phù Dao, cho dù là cùng trời cuối đất, dù có ngàn vạn người ngăn cản, hắn cũng cùng nàng tiến về phía trước.
Nếu như không thể ở bên nàng cả đời, thì chỉ thêm một khắc thôi cũng được.