Vừa rồi, trong lúc mơ màng, hắn đã bước đến cung điện của mẫu thân. Thấp thoáng trong đó có tiếng đánh nhau, âm thanh như tiếng bình vỡ kêu lên không ngớt.
Hắn cũng từ từ bình tâm lại, vừa muốn đi đến xem thì bỗng bị đánh thức bởi tình cảnh dị thường của Mạnh Phù Dao đang ở phía sau mình.
Ngón tay vừa đưa ra lập tức rụt lại, Chiến Bắc Dã liền quay người cản Mạnh Phù Dao.
Sự nổi loạn của Mạnh Phù Dao đã ngăn cản cơn điên cuồng vừa mới bắt đầu của Chiến Bắc Dã, nếu không hắn sẽ nhìn thấy cảnh Mẫu thân mình đang bị Phụ thân hành hạ. Nhưng do không nhìn thấy gì, nên Chiến Bắc Dã vẫn còn có thể tỉnh táo. Hắn ra tay cực nhanh, trường kiếm vừa rút ra đã chắn trước mặt Mạnh Phù Dao. Chiến Bắc Dã không hề do dự mà chém một nhát về phía trước, rồi đập mạnh vào đầu gối nàng.
Mạnh Phù Dao vội vàng tránh sang một bên, rồi lại tức khắc lách người lao về phía trước, gọi to: "Vô Cực! Vô Cực!"
Trên đỉnh núi, trong hang băng, Trưởng Tôn Vô Cực đang bị treo trên giá nghe thấy tiếng gọi của nàng, liền ngẩng đầu lên.
Miệng hắn còn dính chút máu, mỉm cười với nàng không chút do dự.
Mạnh Phù Dao lúc đó đau đến mức mắt tối sầm lại, suýt chút thì ngã. Nàng chống chọi lại với gió băng của mùa đông lạnh giá, nói to: "Đợi ta, ta đến cứu huynh, ta đến cứu huynh..."
Trưởng Tôn Vô Cực lại mỉm cười, miệng mấp máy như đang muốn nói điều gì đó.
Mạnh Phù Dao không nghe rõ hắn muốn nói là gì. Nàng đang tập trung chống chọi với mưa gió, băng tuyết hỗn loạn nơi đây, đang chống chọi với sự ngăn cản của Chiến Bắc Dã và Nguyên Bảo đại nhân, cố gắng chạy về phía trước: "Ta đến cứu huynh! Ta đến..."
Phía đối diện, Trưởng Tôn Vô Cực vừa nói xong câu nói đó thì dường như lặng đi một lúc, không nói được gì nữa rồi thở ra một hơi dài.
Sau đó, hắn chợt cúi đầu, phả ra một hơi khí nóng trong miệng, tan ngay trong không khí.
"Bụp..."
Dường như Mạnh Phù Dao nghe thấy âm thanh tuyệt mệnh của cuộc sống.
Hay đó chính là âm thanh của chính trái tim nàng, âm thanh của tiếng trái tim tan nát?
Nàng rơi bịch từ trên cao xuống đất, toàn thân mang đầy vết thương, nhưng chính nàng cũng không biết là mình đang bị đau mà chỉ lặng người nhìn vào trong hang băng nhìn bóng người đang im lặng kia.
Vô Cực... Vô Cực...
"Aaa!..."
Nàng bỗng ngẩng đầu, ra sức gọi lớn.
Tiếng gọi đó xé nát tâm can, giống như sấm chớp đùng đoàng phát ra tia lửa. Trên trời, những cơn lốc xoáy đen cuồn cuộn, bầu trời trong xanh dần mờ mịt, tròi đất như sắp trải qua một cơn phong ba bão táp.
Trong tiếng hét lớn, Mạnh Phù Dao bỗng nghe được câu nói vừa rồi.
"Vì nàng mà chết, ta tự nguyện..."
Chết vì nàng, chết vì nàng, chết vì nàng...
Chết vì nàng, chết vì nàng, chết vì nàng...
Ai chết vì ai? Ai chết vì ai cơ chứ?
Ai nên chết vì ai? Ai mới đáng chết chứ?
Vô số âm thanh như bão táp từ xa vọng đến tai Mạnh Phù Dao. Từng đợt từng đợt đánh vào tâm trí đang điên cuồng, mơ màng mộng mị của nàng. Từng đợt từng đợt làm thức tỉnh trái tim nàng: "Chết! Chết! Chết! Tội đồ! Tội đồ! Tội đồ..."
Mạnh Phù Dao bò dậy. Tay đưa ra, một tia sáng trắng như tuyết lóe lên trong không trung.
Nàng đang muốn giết người!
Nàng phải diệt trừ tội đồ!
"Keng!"
Tiếng đao kiếm tương giao, để lại trong không trung những tia sáng nhỏ. Mạnh Phù Dao xoay thanh đao dài, khí thế hừng hực định ra tay thì bị Chiến Bắc Dã đẩy về phía sau, lại là một nhát đao hướng tới chính trái tim mình.
"Keng!"
Là tiếng vang của trường kiếm va vào đao, Phù Dao tức giận vô cùng. Tâm trí của nàng lúc này đây đang toàn tâm toàn ý lắng nghe âm thanh như tiếng chuông quỷ dữ đang ngân lên, tất cả tâm tư đều chìm đắm trong suy nghĩ "Trưởng Tôn Vô Cực vì bị cực hình mà chết". Cái chết đau đớn và tàn khốc đó đã kích động tinh thần của nàng, khiến nàng vung đao chém loạn xạ, rốt cuộc lại làm bị thương chính mình. Nàng chỉ có một ý nghĩ: Ai cản nàng, sẽ phải chịu chết!
Mạnh Phù Dao kích động vô cùng, chỉ còn Chiến Bắc Dã vẫn tỉnh táo. Hắn tuyệt đối không thể để bản thân điên cuồng giống như nàng mà đi chém khắp nơi được. Hai người bọn họ vốn dĩ có công lực tương đương như nhau, nhưng lần này Chiến Bắc Dã phải lùi lại. Hắn hơi không chú ý một chút thì Phù Dao liền vung đao qua, chém vào đầu gối của hắn, làm đầu gối hắn chảy máu.
Máu tuôn xối xả nhuộm đẫm tuyết trắng, càng khiến Phù Dao thêm kích động. Nàng lập tức giương đao muốn giết chính bản thân mình. Chiến Bắc Dã không hề quan tâm đến vết thương trên người hắn mà ra sức ngăn nàng lại. Hai người chiến với nhau, đánh đến lúc hoàng hôn lặn, trời tối om, ánh đao bóng kiếm sáng lên dưới sắc trăng. Chiến Bắc Dã bỗng nghiêng người sang một bên, phần lưng hắn lại có thêm một vết thương.
Hàng mày dày của hắn khẽ nhíu lại, hắn chợt thấy mát hơn.
Lúc này, tuy không thể cản được Mạnh Phù Dao, nhưng Chiến Bắc Dã cũng không thể ra tay với nàng, không thể liều mạng cùng nàng được. Rõ ràng sức lực của Phù Dao còn quá yếu, nếu tiếp tục như vậy, Chiến Bắc Dã hắn sẽ chết trước, sau đó Phù Dao sẽ chết theo.
Hắn không sợ chết, cũng không hề cảm thấy việc chết cùng nàng có gì không tốt, nhưng hắn không thể để nàng chết một cách điên cuồng như thế được. Mắt của Phù Dao lúc này hiện lên ngọn lửa đỏ, rõ ràng nàng đang đắm chìm trong giấc mộng đau khổ nhất chốn nhân gian. Nếu để nàng mộng mị như vậy mà chết, vậy thì quá tàn nhẫn với nàng rồi.
Từng câu từng chữ mà nàng thốt ra đều nhắc đến Trưởng Tôn Vô Cực, trong lòng nàng chỉ nghĩ về hắn ta thôi sao?
Trái tim nàng rộng lớn vô bờ như thế, mà chỉ có thể chấp nhận chứa đựng tình yêu nhỏ bé của hắn ta sao?
Chiến Bắc Dã cười nhạt, có một vài chuyện không cam tâm từ bỏ, có một vài chuyện sớm đã rõ trong lòng, ngay từ lúc bắt đầu đã nghĩ phải nỗ lực chiến đấu, nhưng đến lúc có được rồi mới hiểu, đối với một người không chịu được gánh nặng như nàng mà nói, việc tranh giành kịch liệt sẽ chỉ càng làm nàng tránh xa hơn mà thôi.
Có được rồi, kiên trì cũng không còn được coi là kiên trì nữa, mà đã thành thói quen, thành trách nhiệm giống như việc ăn cơm đi ngủ hàng ngày vậy. Mà việc duy trì này một khi đã ăn vào tâm can máu thịt, thì sẽ không nỡ từ bỏ.
Chỉ là chết thôi mà?
Nếu như hắn chết trước mặt nàng mà có thể đổi lại được sự tỉnh táo của nàng, thì cũng không có gì không được?
Nếu như... nếu như trong tim nàng có một chỗ dành cho hắn, vậy thì cái chết của hắn, có thể lấy lại được sự thức tỉnh của nàng chứ?
Chiến Bắc Dã bỗng dừng tay, chuyển ngược lại chuôi kiếm, đặt kiếm của mình vào tay Phù Dao.
Mạnh Phù Dao vẫn còn hung hãn, bỗng có thêm một thanh kiếm trong tay, nàng dừng lại trong giây lát, rồi nghe thấy tiếng một nam nhân nói: "Từ lúc sống tới khi chết, kiếm của ta luôn ở bên cạnh ta."
Mạnh Phù Dao chụp lấy thanh kiếm.
"Cho nên, khi ta giao kiếm cho nàng, thì mạng của ta cũng do nàng định đoạt." Chiến Bắc Dã đứng im, không tránh không lùi.
Mạnh Phù Dao thất thần một lúc, thanh kiếm trong tay đột nhiên dừng lại, tay nàng từ từ run lên, trong cảnh hỗn loạn này dường như nàng có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.
"Nàng không được bỏ xuống." Chiến Bắc Dã không nhìn mũi kiếm, chỉ nhìn chăm chú vào Mạnh Phù Dao, dùng giọng điệu bá đạo bình tĩnh mọi khi của hắn để nói với nàng. Đối với một người đang điên loạn, lời nói nhỏ nhẹ cầu xin không hề có tác dụng, chỉ có thể dùng khi thế mạnh hơn nàng để khuất phục nàng.
"Nếu không, thanh kiếm ta đã buông ra sẽ xuyên qua ngực nàng, cắm lên Đại lục Năm châu, một khi đã đi thì vĩnh viễn sẽ không trở lại." Mạnh Phù Dao lại run lên.