Cuộc đời con người có quá nhiều cửa ải khó khăn, ta có người cũng có.
Trưởng Tôn Vô Cực bắt buộc phải lựa chọn giữa việc tồn tại và cái chết, Mạnh Phù Dao cũng phải lựa chọn phá trận mà chết hoặc không phá trận mà chết.
Trong đỉnh có làn khói bay lên, mây mù không ngừng trôi. Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao đang chiến đấu từng giây từng phút - cách thức phá trận đã ở trong tay, thế nhưng việc đưa tay lên đột nhiên lại trở nên khó khăn thế này.
Một khi đã phá được trận, cho dù cái đỉnh này không rơi xuống, hai người bọn họ không sợ bị va đập rồi chết, thì Thiết Thành đang trôi nổi trên không trung sẽ làm sao đây? Hắn bị trọng thương, đang hôn mê bất tỉnh. Mấy đám mây lơ lửng kia vừa chạm vào thì lập tức tan ra. Thật sự không có cách nào tự cứu nữa rồi.
Nếu không phá, ở cái nơi gọi là Vân Phù này, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng chỉ cần chợp mắt một lát, thì nhất định cơ thể sẽ hóa thành tro bụi. Mà bọn họ không biết còn có thể kiên trì bao lâu nữa?
Mạnh Phù Dao leo lên miệng đỉnh, xem lại vị trí Thiết Thanh. Chỗ Thiết Thành đã gần chỗ nàng hơn một chút rồi, nàng nghĩ một lúc rồi nói: "Để ta kéo hắn lại đây, chúng ta phải cùng xuống. Nếu chúng ta cùng xuống có lẽ cơ hội sống sót sẽ cao hơn."
Mạnh Phù Dao nằm xuống, đưa tay kéo lấy Thiết Thành, dùng dây thừng buộc hai người lại với nhau, lấy toàn bộ chân lực truyền cho Thiết Thành. Phía sau Mạnh Phù Dao, Chiến Bắc Dã đang đứng ở bên cạnh cái đỉnh, nắm lấy mắt cá chân của nàng. Mạnh Phù Dao cố gắng hết sức lao về phía trước, nhưng vẫn còn phải cách một đoạn nữa mới với tới được đến chỗ Thiết Thành.
Chiến Bắc Dã tính toán khoảng cách, liền kéo Mạnh Phù Dao xuống rồi nói: "Để ta, dù sao ta cũng cao hơn nàng một chút." Mạnh Phù Dao không còn cách nào khác đành đồng ý, hai người bọn họ đổi vị trí cho nhau. Tay của Chiến Bắc Dã thận trọng cố nắm lấy áo ngoài của Thiết Thành.
Mạnh Phù Dao nhìn thì thấy còn cách một đoạn nữa mới tới, nàng cố găng đẩy Chiến Bắc Dã ra phía trước, chỉ dựa vào đỉnh để đứng, ngực chạm mạnh vào bên đỉnh. Do quá để tâm đến động tác của Chiến Bắc Dã mà nàng không hề chú ý phần áo bị chà sát với đỉnh đã rách ra, làm chiếc chìa khóa của cái đỉnh ở Vân Phù mà Vân Hồn đưa cho nàng đã lộ ra hơn một nửa.
Mà Nguyên Bảo đại nhân ngoan ngoãn ngồi trên một bên vai của Mạnh Phù Dao cũng không thể nhìn thấy.
"Nắm được rồi!" Chiến Bắc Dã cười sung sướng, tay hắn đã nắm lấy vạt áo của Thiết Thành. Cơ thể của Chiến Bắc Dã vốn chưa được hồi phục hẳn, mấy động tác này đã làm hắn thở không ra hơi, nhưng hắn lại cười vô cùng vui sướng.
Mạnh Phù Dao cũng mừng thầm trong lòng, không biết cơ thể mình đang bị nghiêng sang một bên.
"Boong!"
Cái trục của Vân Phù lăn ra!
Nó đang lăn xuống đúng cái lỗ khuyết đang phát lên những tia sáng màu đỏ của cái đỉnh!
Mạnh Phù Dao vừa cúi đầu liền nhìn thấy bóng bay khắp nơi, đưa tay ra định bắt thì đã không kịp nữa rồi.
"Két!"
Một âm thanh cực kì nhỏ vang lên, hình như là lúc cái trục của Vân Phù chạm xuống cái lỗ kia.
"Bùng!"
Trong phút chốc, bốn bề nổi gió, trời đất như dấy lên bạo loạn, Mạnh Phù Dao, Chiến Bắc Dã đứng không vững trong cái đỉnh nung. Cái đỉnh nung liền lật ngược lại, rơi xuống. Hai người trong đỉnh bị lăn đi lăn lại, va đập khắp nơi, đến nỗi toàn thân bị thương. Chiến Bắc Dã cố đưa tay nắm lấy Phù Dao, phải mấy lần mới có thể giữ chặt lấy nàng. Dường như cả hai người bọn họ đều có thể nhìn thay mấy câu bùa chú trong cái đỉnh tỏa sáng, nổi lên rồi dần dần bay lơ lửng trong không trung, giống như có một nguồn sinh mệnh đang ẩn nấp trong chúng vậy. Sau đó, trời đất liền quay trở lại trạng thái yên bình như trước, những tiếng sấm sét long trời lờ đất cũng không còn nữa.
"Đoàng!"
Khói bay mù mịt, mọi thứ chìm trong khói mờ.
Hai người bọn họ đều hôn mê bất tỉnh...
Mạnh Phù Dao từ từ mở mắt, nàng lại thêm một lần ngạc nhiên khi thấy trước mắt mình là một vườn cải chíp xanh tươi - Trên cánh đồng còn mọc cỏ đuôi chó xanh mơn mởn, có vài cánh hoa đào bay lơ lửng trong không gian.
Một cánh hoa đào rơi xuống mặt nàng. Mạnh Phù Dao đưa tay ra đỡ, hương hoa đào thuần khiết, cánh hoa mềm mại.
Thật sự đúng là hoa đào rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong trí nhớ của nàng, rõ ràng bây giờ nàng đang ở trên núi Trường Thanh, đang là mùa đông lạnh giá của cực Bắc. Từng cửa ải gian nan ở Tứ đại cảnh của Trường Thanh, có ải thứ ba được đóng lại khi cái đỉnh nung kia rơi xuống... Tại sao khi nàng mở mắt ra, những thứ nhìn thấy đều là cảnh sắc quê nhà?
Thậm chí ngay cả con sông nhỏ bên chân núi, cô nhi viện sau hàng rào ở phía bên kia bờ sông cũng giống hệt.
Chiến Bắc Dã đâu rồi? Vân Ngấn, Diêu Tấn, Thiết Thành nữa đâu rồi?
Hay là... ta đã chết sao? Hay ta đã quay về thực tại rồi?
Mạnh Phù Dao mừng thầm trong lòng, đang vui tột độ bỗng nhớ đến Trưởng Tôn Vô Cực chưa biết sống chết thế nào, nụ cười của nàng chợt tắt lịm.
"Không... không... làm sao có thể bỏ lại hắn như thế mà quay trở lại nơi này!"
Làm sao nàng đành lòng đây? Sao đành lòng?
Kiếp này yên tâm mãn nguyện, kiếp sau vương nặng mối ân tình!
Cuộc đời một người sao có thể khó khăn trăm đường trắc trở muôn dặm như vậy chứ?
Chỉ trong một thời gian ngắn mà trong lòng Mạnh Phù Dao vừa mừng vừa lo, hai cảm giác tương phản sâu sắc khiến bàn tay nàng lạnh toát, cả người mềm nhũn ra. Nàng phía sau, dựa vào một cái cây đằng sau.
Cái cây đó đột nhiên cất tiếng.
"Sờ ta làm gì?"
Nhưng rõ ràng đây là giọng của Chiến Bắc Dã.
Mạnh Phù Dao sững sờ, quay người lại nhìn một lượt, Chiến Bắc Dã đang đứng sau lưng nàng, hướng mắt nhìn về phía nàng.
Nàng lặng người nhìn Chiến Bắc Dã. Trong lòng Mạnh Phù Dao lúc này đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết nên là thất vọng hay là vui mừng đây, hoặc có thể là nàng vẫn chưa quay về?
Bỗng một suy nghĩ xẹt qua trong đầu Mạnh Phù Dao, mặt nàng liền biến sắc - không phải chứ, lẽ nào ta không phát hiện đưa cả Chiến Bắc Dã quay trở về hiện tại sao?
Phán đoán này làm tay Mạnh Phù Dao run lên. Nàng nắm lấy tay Chiến Bắc Dã hỏi: "Huynh đang nhìn gì vậy? Huynh nhìn thấy cái gì? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Minh Tuyền không hổ danh là cung điện đẹp nhất..." Chiến Bắc Dã cứ nhìn về phía trước, đưa cho Mạnh Phù Dao xem một vật: "Nàng nhìn xem, hoa bằng lăng nở rộ hết rồi, năm nào hoa cũng nở lâu nhất. Mẫu hậu thích loài hoa này. Mỗi lần ta gội đầu cho bà, ta đều bỏ vào chậu nước mấy cánh hoa bằng lăng. Trên đầu bà luôn lưu lại hương thơm của hoa bằng lăng."
Mạnh Phù Dao lặng lẽ đứng nghe, càng nghe càng cảm thấy nổi da gà, nàng nhìn Chiến Bắc Dã, nụ cười tươi sáng ngơi ngời, tâm thái nghiêm nghị. Phù Dao bỗng cảm thấy táng luồng khí lạnh cắt vào tận xương thịt. Mặc dù là đang ở tháng Tư khí trời ấm áp, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh thấu tâm can.
"Hoa bằng lăng..." Mạnh Phù Dao bần thần.
"Đúng, rất thơm đúng không?" Chiến Bắc Dã vẫn nở nụ cười thoải mái, dễ chịu, ánh mắt lộ rõ niềm hân hoan, vui sướng.
"Cung Minh Tuyền..." Giọng của Mạnh Phù Dao bỗng nhỏ dần.
"Ừ!"
Chiến Bắc Dã chỉ tay về một hướng cho Mạnh Phù Dao xem. Nhưng hướng đó chính là dòng sông quê hương nàng.
"Cung Minh Tuyền là nơi ta và mẫu hậu từng sống lâu nhất. Từ bé đến thời niên thiếu ta đều sống ở đó. Nàng nhìn xem, dưới chân cung điện, còn có chữ do ta dùng con dao nhỏ để khắc."
Chiến Bắc Dã nở nụ cười. Vừa rồi, dường như hắn nhìn thấy hoa bằng lăng ở dưới chân điện, hắn bê đến một chậu nước, để Mạnh Phù Dao xắn tay áo gội đầu cho mẫu hậu. Mạnh Phù Dao vụng về, nước sóng sánh trào ra, hai người liền nhìn nhau rồi cười...
"Huynh không nhìn thấy hoa cải chíp sao?" Mạnh Phù Dao gặng hỏi "Còn có con sông nhỏ... hoa đào... căn phòng nhỏ..."
"Hoa cải chíp nào, trong mắt ta, nó là hoa bằng lăng mà!" Chiến Bắc Dã không để Mạnh Phù Dao đập võ mộng của mình, rồi quay đầu nhìn nàng một cách khó hiểu.
Ánh mắt ấy của Chiến Bắc Dã làm Mạnh Phù Dao lại muốn hôn mê thêm lần nữa.
Nàng từng đi dọc Đại lục Năm châu, chuyện kì quái nào cũng từng nếm trải rồi, duy chỉ có chuyện này là kì lạ nhất. Hai người, cùng một chỗ, tại sao lại có thể nhìn thấy hai khung cảnh khác nhau?
Mạnh Phù Dao bỗng nhớ đến Nguyên Bảo đại nhân và Thiết Thành. Đưa mắt nhìn bốn bên cũng không thấy Thiết Thành đâu, nàng chỉ nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân và bọn họ đang đứng đó, cũng đang tràn đầy niềm hi vọng nhìn về phía trước.
Núi tuyết trắng xóa, mờ ảo trông thật đẹp.
Cái ôm ấm áp của mẹ, thật yên bình êm dịu...
Nhưng đó chỉ là những điều của quá khứ, tại sao hiện giờ lại dần dần trở nên lạnh lẽo thế này?