Mạnh Phù Dao - người dám động vào con chim nhà người ta, thì vẫn đang loay hoay thò tay vào trong ngôi mộ.
Sở dĩ tay vẫn đang thò vào bên trong, là bởi vì nàng vô cùng kinh hãi!
Đây đây đây đây... phía dưới tay nàng rốt cuộc là thứ gì?
Nó mềm mềm, ấm áp, có tính đàn hồi, và có nhịp tim...
Có nhịp tim...
Tim vẫn đang đập...
Tim vẫn đang đập!
Trên thế gian này còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện vào giữa đêm khuya thò tay sâu vào trong một ngôi mộ nhà người ta rồi kết quả lại sờ thấy một quả tim đang đập?
Mạnh Phù Dao thét một tiếng, nhanh chóng rút tay ra.
Nhưng mà đã muộn mất rồi.
Phía dưới đột ngột có một lực gì đó rất mạnh bật trào lên, kéo Mạnh Phù Dao đang ngồi nghiêng người xuống dưới.
Vân Ngấn lập tức bổ nhào qua, bỗng một tiếng sấm rền vang lên, cảnh tượng lập tức thay đổi, bốn mặt của ngôi mộ bừng bừng âm khí, những âm thanh kì quái cứ gào thét không ngừng, lúc thì nghe giống như những đợt hải triều ấm áp bỗng nhiên cuộn trào rồi bình lặng rồi lại cuộn trào, cô nương đang mỉm cười hát khúc đồng ca bỗng nhiên khóc lóc, khóc xong rồi lại cất giọng hát, những con côn trùng đang yên đang lành cũng hoảng loạn bò ra rồi lại chui vào những góc xó nhỏ, tất cả những bông hoa đã bị kiếm chém rơi khỏi cành thì giờ đây lại liền cành một cách bí ẩn, vòng tuần hoàn này cứ lặp đi lặp lại...
Luân hồi vô hạn, đối lập, lặp đi lặp lại, tựa như có ai đó đang không ngừng tua nhanh rồi lại tua ngược một bộ phim, cảnh tượng trước mắt mờ mờ ảo ảo, bóng người lượn lờ vụt nhanh qua rồi lại biến mất, tất cả mọi thứ vì lặp lại quá nhanh mà mất đi tính chân thực.
Ảo ảnh mà vị đại thần thông biến hóa khôn lường tạo ra, đang dồn ép Vân Ngấn.
Còn Mạnh Phù Dao thì đã bị rơi xuống dưới.
Phần sức mạnh ở phía dưới vô cùng lớn, giống như một con quái thú đang ẩn nấp ở nơi tăm tối ngậm lấy con mồi, dồn sức vùng dậy khiến mặt đất sụp đổ.
Độ cao mà nàng bị rơi xuống cũng vô cùng kì lạ, rõ ràng chỉ là một cái hố mộ, vậy mà lại rơi được mấy mét.
Phù Dao vừa bị kéo xuống lập tức lấy sức bật mạnh lên, xoay người trong không gian nhỏ bé.
Trong lúc xoay người, nàng đã nhìn rõ mọi cảnh vật xung quanh.
Đây là một căn phòng dưới lòng đất, không to lắm, khoảng tầm mười mấy mét vuông, bốn mặt tường đều trống không, ở đây còn thắp những ngọn nến với nhiều màu sắc khác nhau, trên lớp đất màu vàng cam phát ra nhiều loại ánh sáng đủ màu sắc như màu đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh lam, xanh nước biển sẫm, tím.
Trước mắt nàng có một thứ nhìn như bàn thờ, màu đen đậm, một người mặc áo dài đang đứng trước đàn tế quay lưng lại với nàng, ánh nến chiếu lên người đó khiến cái bóng kéo dài ra trước, tựa như một con côn trùng màu đen đang bò qua bò lại trên mặt đất.
Mà nơi nàng bị kéo xuống lúc nãy, có những người mặc áo dài, mặt không chút biểu cảm bó gối khoanh chân ngồi thành một vòng tròn ở đó, họ nhìn chằm chằm vào nàng, mỗi khi nàng bước đến đâu, là những ánh mắt kia lại bám theo đến đó.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Mạnh Phù Dao đã quyết định được mình nên đặt chân xuống nơi nào.
Nàng giẫm một chân lên vách đất, chạy theo hình chữ mã , nhất định không được để bản thân bị rơi xuống, "Thí Thiên" vung ra, ánh đen lóe lên, chỉ thẳng vào người mặc áo dài đang đứng trước đàn tế.
Người đó không hề quay người lại, hình như là đang mỉm cười, âm thanh có chút lỗ mãng nói: "Ta biết là ngươi sẽ xuống đây."
Mạnh Phù Dao cũng cười, nói: "Quả nhiên là ngươi vẫn chưa chết."
"Một vị đại pháp sư cao cường, nếu chết dễ dàng như vậy, làm sao xứng được người đời gọi là thần thông quảng đại chứ?" Người mặc áo dài quay người lại, hôm nay từ đầu đến chân nàng ta được che chắn vô cùng cẩn thận, đến gương mặt cũng trở nên mờ ảo trong ánh sáng bảy sắc, mà cách nói chuyện thì vang vọng như có như không, tựa như âm thanh từ tận sâu dưới lòng đất.
Mạnh Phù Dao điềm nhiên nhìn Phi Yên, nói: "Ta thật sự rất khâm phục ngươi, trong sách nói chỉ có những vị đại pháp sư công lực cao cường mới có thể tạo ra ngọn yêu lửa bảy sắc, không ngờ ngươi đã vượt lên trên cả mức độ đó rồi, đến một kẻ giả mạo do ngươi tạo ra cũng có thể tạo ra ngọn lửa yêu thuật bảy sắc kia."
"Quá khen." Phi Yên mỉm cười xinh đẹp, "Nói thật lòng, chính ta cũng không ngờ được, mặc dù đó chỉ là hình nhân, nhưng để khiến nó giống thật thì ta cũng đã phải bỏ ra ba phần linh hồn, không ngờ lại bị các người giết không hề do dự, khiến ta cũng bị trọng thương, ai dà... mấy năm rồi ta không bị thương đâu đấy."
Thần thái của nàng ta có chút nuối tiếc, nuối tiếc vì thứ mà nàng ta dùng máu tươi để nuôi dưỡng bấy lâu nay đã có thể sánh ngang với hình nhân giống thật của một vị đại pháp sư, song đã làm ra rồi thì tất nhiên phải dùng đến thôi.
Trước khi gặp Chiến Bắc Dã, thứ mà Đạt Á muốn chuẩn bị, chính là hình nhân đó.
Mà nàng ta thì đang ở gần đó nên đã tự tay chế tạo ra một hình nhân giống mình, tất cả những lời nói cử chỉ hành động đều là chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh của nàng ta, đặc biệt là ngọn lửa bảy sắc kì lạ đó, bởi vì phải truyền từ xa để tạo được một ngọn lửa chân thực, mà đây lại là loại pháp thuật còn cao siêu hơn cả cao siêu, nên thực sự đã làm nàng ta hao tốn rất nhiều tinh lực, đến nỗi không thể phản công khi hình nhân chịu một đòn sấm sét, còn phải ôm vết thương trốn chạy.
Người có thể đốt cháy ngọn lửa bảy sắc rất hiếm có, mà có thể truyền thụ công lực từ xa để có thể đốt cháy loại lửa này trong một cơ thể khác, thì đúng là đến những ghi chép pháp thuật cơ mật nhất cũng chưa từng thấy, đó là kì tích không có ai đạt được, Phù Yên tin rằng, trên thế gian này, chỉ mình nàng ta làm được điều đó.
Chịu chút khó khăn có đáng chi, chỉ cần đến cuối cùng giành thắng lợi là được, Phi Yên điềm tĩnh nhìn Phù Dao, rất tốt, địch thủ nhất định phải hùng mạnh, phải hùng mạnh, như vậy mới có ích.
"Ngược lại với ngươi." Mạnh Phù Dao cười nhạt, "Ta thường xuyên bị thương, nhưng mà ta nghe nói, người thường xuyên bị thương khó chết lắm, người không hay bị thương thì một vết thương cũng có thể dẫn đến cái chết."
"Ngươi tưởng ngươi thật sự khiến ta bị thương được ư?" Phi Yên mỉm cười, "Mạnh Phù Dao, ta để ý ngươi rất lâu rồi, từ khi ngươi mới vào Đại Hãn, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong tầm ngắm của ta cả, đối với một kẻ địch vừa hiểu ngươi, bản thân lại vừa có sức mạnh với công lực thâm hậu như ta đây, ngươi nghĩ mình có cơ hội thắng chăng?"
"Đây mới là bản doanh của ngươi?" Mạnh Phù Dao không trả lời câu hỏi của Phi Yên, ngoảnh đầu nhìn xung quanh, rồi lại nhìn thấy một đám người ở phía dưới, "Đừng nói với ta rằng, đây đều là những phụ nữ đã chết một cách kì lạ, bị ngươi lấy đi làm vật gì kì quái đấy chứ?"
"Với pháp thuật của ta, không cần thiết phải có những tên thuộc hạ thừa thãi." Phi Yên điềm nhiên nói, "Những thứ mà họ có thể cung cấp cho ta chính là lượng máu đặc biệt của cơ thể người mẹ sản sinh ra sau khi sinh nở, cùng với những oán khí của cơ thể người mẹ đặc biệt có khi đột tử thôi."
"Pháp thuật của ngươi thật đáng kinh tởm." Mạnh Phù Dao hừ lạnh.
"Ngươi muốn tới Thương Khung?" Phi Yên nhìn nàng nói, mỉa mai cười, "Ta nghĩ rằng, ngươi chết ở đây vẫn hợp lí hơn đấy, dù sao đi nữa số người chết ở đây cũng nhiều lắm rồi."
"Ngươi mới là người canh giữ thật sự của Thương Khung?" Mạnh Phù Dao hiểu ra điều gì đó, "Tuyệt Vực Hải Cốc này, lẽ nào lại là hai nơi tách biệt? Tuyệt Vực là Tuyệt Vực, mà Hải Cốc là Hải Cốc, cái được gọi là có đi mà không có về đó, căn bản chẳng liên quan gì đến sóng hay gió cả?"
Phi Yên chỉ cười không đáp, hẳn là ngầm thừa nhận rồi.
Tuyệt Vực, Hải Cốc.
Người đời xưa nay đều cho rằng, vùng giao giới giữa Thương Khung và Phù Phong là tên của một Hải Cốc quanh năm luôn có sóng gió giông bão, họ còn cho rằng nơi này vì thế mà rất nguy hiểm, hóa ra sự thật không phải là như vậy.
Mà những người được gọi là "dân bị ruồng bỏ" sống hên đảo, chính là thuật che mắt do Thương Khung dựng lên, có bọn họ ở đó, tất cả những người có ý định đi Thương Khung tất nhiên sẽ gặp bọn họ để hỏi đường, sau đó sẽ rơi vào cái bẫy đã được bày sẵn.
Trong số bọn họ cũng có những người di dân Thương Khung không hề biết chuyện gì, nhưng chắc chắn cũng sẽ có thuộc hạ của Thương Khung hoặc là của Phi Yên, ví dụ như lão già mặt đen hôm đó.
Những người dám đi đến Thương Khung đều là những người có võ công cao cường, bị bao nhiêu nghi vấn kì lạ trên hòn đảo này khiêu khích, tất nhiên sẽ có chút tò mò, những cao nhân gan dạ bị cảnh cáo là "Phía Tây hòn đảo không thể đến" thì nhất định họ phải đi.
Cuối cùng, họ đều chết ở Tuyệt Vực, nhưng lại không phải là Hải Cốc, song chuyện này có ai biết chứ?
Trong lòng Mạnh Phù Dao nhanh chóng lướt qua những suy nghĩ đó, bỗng nhiên như tăng thêm vài phần cảnh giác kĩ càng đối với quốc gia mà mình sẽ đến kia.
Thương Khung trước nay luôn luôn ở vị trí tách biệt, hóa ra bao nhiêu năm nay đã lấy danh nghĩa một Hải Cốc thần bí để lừa gạt mọi người, đời đời kiếp kiếp ngăn chặn tất cả bước chân thám hiểm của các vị khách phương xa.
Người đời cũng không thể hiểu được một Hải Cốc bình thường tại sao lại khó vượt qua đến vậy, cũng không hiểu được tại sao một quốc gia không có cửa khẩu biên giới lại không có ai vào, sau vô số lần thất vọng lại nảy sinh thêm sự kính nể và ngưỡng mộ đối với sức mạnh và sự thần bí của quốc gia này.
Đối với những thứ chưa rõ, những vật không thể dùng những lí lẽ thông thường để giải thích, con người ta tự nhiên sẽ dùng những năng lực siêu nhiên để giải thích nó, thế nên Thương Khung càng chìm trong mây mờ ẩn hiện, thì nó lại càng trở nên bí ẩn thần thông hơn. Sự độc ác không chút ghè tay, thủ đoạn bỉ ổi trong một ngoại hình khác biệt, giả thần giả quỷ - đúng là một tên pháp sư cao thủ xấu xa vô cùng tiêu chuẩn.
"Gần mười năm nay ta là chủ nhân ở đây."
Phi Yên mỉm cười, "Ta vô cùng hài lòng với linh hồn lớn mạnh mà ta sắp tiếp nhận, và đó cũng là món quà tuyệt vời nhất mà ta từng được nhận."
Sau đó nàng ta vung tay áo. Vạt áo che mờ đi ánh sáng.
Những xác chết đang ngồi bó gối đồng loạt chuyển hướng, đối diện với Phi Yên dựa theo hướng đông nam tây bắc, bọn họ nhằm về hướng Phi Yên, há miệng hoặc là thở ra những hơi lạnh, hoặc là thở ra những luồn gió ẩm ướt, hoặc là gào thét ầm ĩ, hoặc là nhảy vào những ngọn lửa âm u. Lưới ánh sáng bảy sắc kì lạ khắp tường bỗng nhiên mạnh lên, những ngọn nến kì lạ và ngọn lửa ma quái do âm khí của những thi thể kia sinh ra, so với ngọn lửa nho nhỏ mà nàng tạo ra chắc phải mạnh hơn vô số lần, vào ngay lúc đó, dường như nàng hiểu ra rằng bản thân đã rơi xuống Hải Cốc(*)!
Biển lửa, vực thẳm địa ngục lạnh lẽo!
(*) Hải: biển; Cốc: thung lũng, vực, khe rãnh địa chất.
Giống như đốt thân mình bằng ngọn lửa mãnh liệt, rồi vượt qua vùng địa cực băng hà, nhưng ngọn lửa không tắt, băng tuyết không tan.
Trong cái nóng cực độ lại lan tỏa ra cái lạnh cực độ, trắng đen rõ ràng nhưng có lúc lại hòa lẫn kì quái.
Trán Mạnh Phù Dao bắt đầu lấm tấm mồ hôi, còn trong người lại run bần bật lạnh ngắt.
Trong lòng nàng một phần như hanh khô đến nóng bỏng, một phần còn lại lại như đóng băng lạnh lẽo.
Nàng nghe thấy Phi Yên đứng trước tế đàn lạnh nhạt nói:
"Mạnh Phù Dao, ta biết võ công mà ngươi từng học rất hỗn tạp, ngoài võ công vốn có của ngươi ra, ngươi còn có chân lực hay cách thức luyện công của bốn người là Đại Phong, Lôi Động, Nguyệt Phách, Ngọc Hành, trong cơ thể của người còn tồn tại độc tố, mà không chỉ một loại độc, tất cả những thứ đó kiềm chế lẫn nhau thúc đẩy lẫn nhau, giúp đỡ cho ngươi, nhưng, nếu như có thể áp dụng đúng cách, thì hoàn toàn có thể hủy hoại ngươi."
Nàng ta đứng trước tế đàn, hất tay áo, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái gương chiếu hình hai mặt, nàng ta chỉ khẽ vung tay, ánh sáng bảy sắc hội tụ với nhau, phản chiếu trên gương, rồi lại bị nàng ta kéo như kéo sợi, đan chéo nhau chằng chịt tạo nên một tấm lưới bảy sắc.
"Mạnh Phù Dao."
Nàng ta chậm rãi nho nhã ngồi xuống phía sau gương, đan chiếc lưới trong tay như đan áo len, "Ngươi biết điều thì đừng có mà xuống, nếu như ngươi muốn xuống đây giết ta, nhất định phải xuyên qua lưới ánh sáng cổ quái này, mà bày loại sắc màu này chỉ luân hồi thất đạo, qua được một đạo, diệt một kiếp, ngươi có thể qua được mấy đạo chứ? Cũng đừng nghĩ rằng dựa vào võ công của mình để cố xông vào, đối với một người chân khí hỗn tạp như ngươi, nó sẽ còn khiến cho chân khí trong cơ thể ngươi xung đột với nhau... pháp thuật này đợi ngươi đến để đối phó từ rất lâu đó."
Mạnh Phù Dao chỉ cười nhạt.
Nàng không cần xuống cũng đủ biết những điều xấu xa mà Phi Yên làm, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh sáng bảy sắc kia, nàng đã thấy hơi lo lắng rồi, chân khí trong cơ thể nàng lại cuồn cuộn dao động, mà công lực của nàng lại là sự truyền thụ của nhiều những siêu cao thủ khác chứ không phải do nàng tự mình từng bước luyện ra, đây thật sự chính là điểm yếu lớn nhất của nàng, không thể không nói, người phụ nữ này thật sự rất hiểu nàng.
Mạnh Phù Dao cười khẩy.
Sau đó đột nhiên nàng giơ đao xông lên.