Câu chuyện trong truyền thuyết kia, đêm trăng La Sát mà ai cũng không thể tin được rằng nó thật sự tồn tại ấy, đã qua đi!
Giây phút chạm được vào ánh sáng, trong đầu Mạnh Phù Dao bỗng nhiên "ầm" vang, phần còn lại của ý niệm bị khuấy đảo xông lên, chớp mắt muốn phá hủy ý thức của nàng. Nàng bắt lấy viên đan dược, cũng không nhìn rõ là loại thuốc gì liền nuốt bừa xuống.
Nàng nghe thấy phía sau có tiếng tay áo phất phơ mang theo tiếng gió, bèn lập tức tung người, điên cuồng mà chạy, mắt bị phủ một tầng đỏ rực không nhìn rõ thứ gì, hoàn toàn dựa vào công lực cao siêu để giữ vững thăng bằng, không phân biệt được phương hướng, cứ thế chạy như bay.
Điên cuồng lao đi.
Lướt qua những mái hiên cao thấp, những con đường ngoằn ngoèo, sau đó lại băng qua những dãy núi nhấp nhô, qua những cao nguyên trập trùng.
Đến tận lúc nàng quên mất bản thân tại sao lại phải chạy.
Đầu của nàng vẫn đau như muốn nứt ra, đó là di chứng do chiêu phá hủy tinh thần tàn nhẫn đó gây ra. Dư âm bị khống chế như vẫn còn lẩn quẩn trong đầu nàng. Mỗi lần nó dâng lên, nàng lại quên đi một phần quá khứ và hiện tại.
Để bản thân không bị mất trí nhớ, nàng không ngừng tìm thuốc trong túi để uống. Nhưng vì để thuận tiện, tất cả thuốc viên to to bé bé đều để chung trong túi thuốc. Nàng ngày thường cũng không tỉ mỉ ghi nhớ loại thuốc nào có kích cỡ thế nào, không còn cách nào khác đành phải uống theo cảm giác. Dù sao thì độc dược để chỗ khác, phía trong đều là thuốc chữa bệnh, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng cứ coi như toàn bộ là thuốc chữa, uống lung tung cùng lúc cũng sẽ có hậu quả khó lường. Hậu quả mà nàng phải chịu chính là chốc chốc trí nhớ lại hỗn loạn. Có lúc nàng nhớ hết mọi thứ, có lúc lại quên sạch.
Nàng cứ chạy trong tình trạng hỗn loạn như thế. Lúc nhớ ra mọi thứ liền muốn đi tìm Trưởng Tôn Vô Cực, nhưng lúc chạy thì lại không có phương hướng, vô số lần chạy điên cuồng như thế, nàng không hề biết rằng mình đã ra khỏi thành từ lâu.
Đến cuối cùng, uống thuốc quá nhiều, nàng càng rối loạn, cũng ít khi nhớ ra tên Trưởng Tôn Vô Cực nữa, có điều trong lòng thường hay mơ hồ vụt qua một cái bóng, nghe thấy tiếng hô hoán. Nàng cũng thấp thoáng cảm nhận được người đó rất quan trọng, tiếng kêu rất vội vàng. Nàng phải chạy qua đó, về bên cạnh hắn, thế là nàng càng ra sức chạy, càng chạy càng xa.
Bởi vì nàng đã mù.
Lúc chống lại thuật pháp, dưới sự áp bức ấy nàng đã kiên quyết lựa chọn tập trung chân lực, chỉ khi chân lực tụ lại mới có thể chạy trốn. Cũng vì thế nàng không thể dùng hất tinh thần để bảo vệ đại não và ý thức, khiến cho đại não đã phải chịu đựng cùng lúc sự công kích của làn sưong xám độc và sự phá hủy ý nghĩ mà xuất hiện tụ máu, máu bị tụ lại ảnh hưởng đến thị giác của nàng.
Độc tố trong cơ thể có thể loại bỏ, còn máu tụ nơi mắt không thể không chế được, vì không ai có thể truyền chân khí lên đôi mắt.
Lúc ấy bản thân nàng hiểu rất rõ hậu quả nhưng vẫn làm theo quyết định tàn nhẫn đó. Nàng thà rằng không nhìn thấy ánh sáng cũng không để mình bị khống chế, trở thành con rối trong tay đối phương, bị ép buộc hại người.
Mạnh Phù Dao nàng bây giờ rất đáng tiền, nữ vương Đại Uyển là thứ yếu, nhưng nếu đem nàng ra uy hiếp Vô Cực, Đại Hãn, Hiên Viên, tìm cách giết ba người đó thì nàng không dám nghĩ đến hậu quả.
Thế nên, dù phải trả giá như thế nào, nàng không thể để mình bị khống chế!
Cái giá mà nàng phải trả, ở trước mặt những người coi thường tình cảm thì nặng tựa Thái Sơn, nhưng trước mặt những người trân trọng tình cảm thì không là gì!
Mù thì mù! Tâm ta sáng!
Nếu như đối phương biết Mạnh Phù Dao ở vào tình cảnh đó mà vẫn có thể tập trung chân lực để tìm đường sống hơn nữa trong nháy mắt lại có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn như thế với bản thân, chắc hẳn sẽ càng thêm kinh ngạc mà cảm thán.
Mạnh Phù Dao đã trải qua muôn ngàn thử thách tính phong huyết vũ, sự kiên quyết là thứ mà thế nhân khó đạt tới được nhất trên thế gian này.
Nàng đã vượt qua một đêm tinh thần bị tàn phá, kiên trì đến lúc đêm La Sát kết thúc.
Nàng lựa chọn khiến mình bị mù đổi lấy công kích cuối cùng, rồi thuận lợi chạy thoát.
Nàng giả dạng trúng cổ sắp chết, đổi lấy cơ hội lăn về góc tường nhặt túi thuốc.
Nàng dùng tám lần "Không phải!" chém đinh chặt sắt đổi lấy một bản thân hoàn chỉnh, đổi lấy kết quả những người nàng quan tâm sẽ không phải vì nàng mà bị uy hiếp.
Nàng thấy mình rất tốt, rất khá, thực sự làm được điều Trưởng Tôn Vô Cực đã dạy, lúc cần nghi ngờ thì nghi ngờ, lúc cần tin tưởng phải tin tưởng!
Đoạn đối thoại nghe được đêm đó rõ ràng là của Trưởng Tôn Vô Cực, thời gian đó Trưởng Tôn Vô Cực cũng thật sự kì quái. Dựa vào tính khí của nàng chắc chắn sẽ hoài nghi mà đuổi theo tìm hiểu. Nhưng khi tên "Trường Tôn Vô Cực" đó bay về phía tẩm cung Nhã Lan Châu ra tay đánh xuống, nàng lập tức biết được chắc chắn đó là giả.
Cái bóng bàn tay của Vô Cực hắt lên cửa sổ quá dài. Nàng rất quen thuộc với bàn tay của hắn, chỉ là bóng tay thôi nàng cũng nhận ra ngay. Nàng chưa từng thật sự nghi ngờ Trưởng Tôn Vô Cực.
Người theo đuổi quyền thế ham muốn quyền lực là điều hiển nhiên. Từ góc độ của Trưởng Tôn Vô Cực, suy nghĩ về việc sẽ làm vì lợi ích quốc gia là một ý nghĩ theo bản năng. Sau khi nàng đăng cơ làm nữ đế Đại Uyển, Trưởng Tôn Vô Cực liền thỉnh thoảng vô tình hay hữu ý nói về đạo làm quân vương, làm chính trị với nàng. Dần dà khiến nàng có thói quen gặp phải việc gì càng sẽ nghĩ về chinh trị trước tiên, dám nghi ngờ và cẩn thận tìm chứng cứ.
Nhưng nàng không cho rằng Trưởng Tôn Vô Cực sẽ chọn lựa như vậy.
Vẫn là câu nói đó, ngay cả với tình địch cũng không xuống tay, lẽ nào lại ra tay với Nhã Lan Châu?
Giữa lợi ích quốc gia và nàng, hắn có lẽ sẽ không đặt nàng ở vị trí thứ nhất nhưng vẫn luôn cố gắng cân bằng, chưa bao giờ muốn xảy ra xung đột.
Tâm ý của huynh, lòng ta biết.
Tâm ý của ta, huynh có biết chăng?
Cũng như đoạn đối thoại bên hồ sen, nàng thẳng thừng phê bình Trưởng Tôn Vô Cực, không phải thật sự tức giận, chi là bởi vì muốn thấy hắn sống một cách chân thật tự do, nàng không hề muốn thế giới của hắn chỉ có Mạnh Phù Dao.
Nếu chỉ có Mạnh Phù Dao, sau này khi nàng rời đi, hắn làm sao có thể trải qua cuộc đời dài đằng đẵng.
Thế giới của một người quá đỗi cô độc, nếu chỉ khư khư ôm mãi một thứ, thì đáng sợ biết bao.
Nàng không muốn hắn rơi vào ác mộng như vậy.
Ác mộng...
Thà rằng, để mình nàng chịu!