Nguyên Bảo đại nhân căng bụng ngửa đầu lên, một tiếng thét sắc nhọn miên man không dứt, kéo dài cả nửa khắc vẫn không ngừng nghỉ. Nó biết chỉ cần bản thân mình ngùng lại, những cánh tay đang quấn lấy cổ những chiếc đầu lâu kia sẽ lập tức dừng lại. Như vậy, bao nhiêu công sức lúc ban đầu coi như đổ sông đổ bể.
Cố lên... Cố lên chút nữa...
Lông đã ướt sững, da bụng căng đến mức không căng được nữa, lộ ra những mạch máu hồng hồng trên da, mỏng đến mức chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan. Cổ họng cũng đà rách cả ra, be bét máu. Trong miệng toàn là máu, rất ngọt, nó thích nhất là vị ngọt, hóa ra máu của nó cũng có vị như thế.
Những cánh tay yêu ma đang dần dần thu lại, những cái đầu lâu đang không ngừng rung động, mỗi lần rung động những cánh tay vỡ thành ngàn mảnh, tuy nhiên cánh tay thắng vì số lượng lớn, mỗi lần vỡ vụn lại chất thành đổng, quấn lấy đến cùng. Dưới vũng bùn đen tối là trói buộc và giãy giụa, quấn lấy và phá vỡ... không ngừng không nghỉ... Trận đấu không tiếng động mà kịch liệt, sóng âm thần thú cũng dao động run rẩy.
Cố gắng... Cố gắng thêm chút nữa...
Một hơi dài đó đã sớm lên đến cực đỉnh, nên hạ xuống hoặc ngừng lại từ lâu. Chính bản thân Nguyên Bảo đại nhân cũng không biết sao nó có thể kêu một hơi dài đến thế, nó cảm thấy có thể bị đứt hơi bất cứ lúc nào, kể cả bản thân mình cũng cạn hơi luôn.
Những cánh tay dưới bùn đang thu lại, cách cách... cách cách... Trong đầu Nguyên Bảo đại nhân là một mảng trống rỗng, nó chỉ biết hét, hét, hét, bất chấp tất cả hậu quả mà hét, điều động toàn bộ thần lực đối kháng với yêu cảnh đã được yểm chú thần lực của thủy tổ, tạo nên một kì tích ngông cuồng về lòng dũng cảm.
Những tiếng "cách cách" truyền đến cái đầu trống rỗng của nó, trong hỗn loạn lại thấy vui mừng, sắp rồi... sắp rồi... cố gắng lên... cố gắng thêm chút nữa....
Tiếng hét đã đến hồi kết, sóng âm đã phiêu đến nốt cao nhất, bốn bề không có âm thanh nào nhưng không khí lại đang không ngừng chấn động vì âm thanh lợi hại này, như sóng nước từng đợt dao động. Nguyên Bảo đại nhiên mở miệng, chỉ cảm thấy thứ phát ra không phải âm thanh nữa, mà là linh hồn sắp vỡ tan.
Cách cách... cách cách... cách cách...
Cuối cùng có một số đầu lâu bị vô số cánh tay kia bao vầy, từng chút một vỡ vụn, những thứ định nổi lên mặt bùn đó cuối cùng vĩnh viễn chìm sâu trong lớp bùn mềm nhũn.
Nguyên Bảo đại nhân mắt sáng hẳn lên, trong nháy mắt cái bụng xẹp hẳn đi, toàn bộ lớp lông của nó ướt nhẹp dính trên người, đột nhiên trông nó gầy đi rất nhiều.
Tiếng cách cách vang lên không ngừng, từng cái đầu lâu bị ấn rồi chìm xuống.
Thần thú Trường Thanh liều chết một trận, tạo nên một kì tích chưa từng có ở Trường Thanh Thần điện, yêu vật cấp thấp dưới sự điều khiển của nó lại chiến thắng được yêu vật cấp cao.
Nguyên Bảo đại nhân lộ rõ vẻ hoan hỉ.
Nhưng ngay sau đó nhãn thần của nó lại thay đổi, dưới tầng sâu đen tối kia, còn có gì đó rục rịch chuyển động…
Thần thức mẫn cảm của thân thú cảm nhận được rất rõ động tĩnh dưới lớp bùn kia. Ở dưới đáy... ở tầng đất sâu hơn, còn có...
Nguyên Bảo đại nhân trong phút chốc cảm thấy bốn bề tối tăm, lần đầu tiên trong cuộc đòi nó hiểu được cảm giác tuyệt vọng.
Nó đã như ngọn đèn cạn dầu, chuyện gì cũng đều có giới hạn, rơi vào cửa tử, lại do Điện chủ Thần điện đích thân ra tay, cửa ải vốn dĩ có thể qua một cách nhẹ nhàng lại khó như lên trời, khó khăn lắm mới liều mạng được một trận, tưởng chừng thắng lợi đang gần ngay trước mắt, hóa ra lại còn có ác ma đang ẩn phục!
Nguyên Bảo đại nhân tuy có trí tuệ như con ngươi, nhưng dù sao cũng chỉ là thú cưng chứ không phải người, phút chốc nó cảm thấy hỗn loạn, theo bản năng chỉ nghĩ sẽ cầu cứu chủ tử, vừa suy nghĩ đến đó trong lòng nó liền run lên, phải mau chóng dập tắt lời kêu cứu kia.
Hiện giờ không ai có thể cứu nó, mà một thần thú Trường Thanh như nó, cũng không có lí do gì để ỷ lại người khác.
Tình hình thế này... đổi lại là chủ tử sẽ làm thế nào? Đổi lại là Mạnh Phù Dao sẽ làm thế nào?
Hình ảnh hai người có ảnh hưởng lớn nhất với cuộc đời nó vụt qua não, đột nhiên Nguyên Bảo đại nhân hiểu được bản thân nên lựa chọn thế nào.
Trong lúc nguy hiểm, mặc kệ tấm thân này!
Cục bông gòn trắng đột nhiên quay đầu, nhìn về hướng đỉnh núi xa tít tắp kia, nơi có gió lạnh cuồng nộ thổi triền miên, nơi đỉnh cao tận trời có một giá hình, trên đó đang có một người đang chịu phạt.
Chủ tử...
Kiếp sau ta sẽ không làm thú cưng của người nữa, được không?
Ta muốn làm... Mạnh Phù Dao.
Quay đầu, Nguyên Bảo đại nhân đột nhiên ngừng tiếng hét sắc nhọn.
Không có sức hét nữa, có hét nữa cũng không có kết quả gì, những cánh tay yêu ma lúc nãy chiến đấu với đầu lâu đã vỡ vụn hết, nó đã không còn thứ để sai khiến nữa rồi.
Tuy nhiên, máu của thần thú, có thể hóa giải yêu khí Cửu U ở Trường Thanh!
Nguyên Bảo đại nhân sờ sờ cái răng sắc nhọn của mình, có chút nuốc tiếc nghĩ, ăn nhiều hạt dẻ quá làm răng không còn sắc nữa rồi...
Sau đó nó mở miệng, lộ ra cái răng trắng, cắn thật mạnh đầu lưỡi mình!