Phù Dao Hoàng Hậu

Chương 1



Mộ thất thổi đèn (*)

(*)Thổi đèn: quy tiên, chết

“Lão đại, trong huyệt này sao u ám vậy? Hơi có tà khí nữa đấy, hôm nay ra cửa có coi ngày không?” Trong mộ thất tối đen có vài bóng dáng lấm lem bụi đất di chuyển, trong đó có một người vừa lau mồi hôi vừa chồm nửa người gọi vào trong mộ.

“Nhìn nè.” Mạnh Phù Dao ngậm cây đèn pin nhỏ trong miệng, hơi quỳ dưới đất, chẳng thèm ngẩn đầu lên, vừa quét đi lớp bụi trên quan tài đá xanh khổng lồ trong mộ vừa nói năng rõ ràng hiếm thấy: “Hôm nay là ngày tốt, thích hợp với nhập liệm, xả tang, di cửu… Cậu xem, di cửu chính là dời quan tài, thật khéo, đều liên quan đến chết cả.”

“Khiếp, chị có thể nói chút chuyện may mắn không vậy?” Tên mập lúc nãy kêu chị Mạnh Phù Dao trợn mắt lên, vừa hay khi ngẩng đầu thì nhìn thấy bức bích họa hình dáng thân người đầu trâu quái dị khắc trên vách đá, ánh đèn tờ mờ khiến bút pháp sống động trở nên rùng rợn hơn, dường như quái thú trên đá ấy có thể bước xuống bất cứ lúc nào, khiến hắn không khỏi hoảng sợ, bất giác co rúm lại.

Mạnh Phù Dao dửng dưng mặc kệ hắn, chuyên tâm làm việc của mình. Bụi bặm dần dần được quét sạch, hiện ra vật tổ dị thú ba đầu, hai thân, một sừng, lưng mọc hai cánh, mắt trợn trừng dữ tợn. Trong mắt Mạnh Phù Dao, vẻ đẹp dữ tợn của thánh vật văn minh cổ và vẻ đẹp tục tằng của giấy bạc tiền mặt, chẳng khác gì nhau.

Mạnh Phù Dao hớn hở vuốt ve vật tổ, với tay ra:

“Xà beng!”

Ai đó vội vàng đưa ra xà beng.

“Mập, đến đây, chào hỏi thân thiết với quan tài Hoàng đế đi.” Mạnh Phù Dao kéo tên mập qua, “Cậu bên kia, tôi bên này, một, hai, ba, cùng nhau nạy nào.”

“Đừng mà lão đại, vì sao chị lại cứ tóm lấy tôi không tha chứ?” Tên mập Tiểu Viên liều mạng giằng co.

“Bởi vì cậu là gà con.” Mạnh Phù Dao nhe răng cười với hắn, “Gà con là để cho dân Pro chà đạp, đừng kì kèo, nhanh lên chút đi, mau chóng làm cái mộ này cho xong, tiền viện phí hai năm nay của mẹ tôi sẽ không đáng lo nữa.”

“Bà điên, cuồng công việc, mới hai mươi hai tuổi đã đào một đống mộ. Đáng tiền, không đáng tiền, cận đại, cổ đại, không chất lượng, không nguyên tắc, không lựa chọn, chỉ cần là mộ thì đào. Kẻ đạo mộ ba không như chị tồn tại quả thật là sỉ nhục cho các tiền bối khai mồ quật mà Mạc Kim Giao Úy(*)…” Tên mập lầm bầm, cánh tay cũng không dám bớt sức từ từ nạy ra nắp quan tài. Sau đó, câu tiếp theo đột nhiên ngẹn lại trong cổ họng.

(*)Mạc Kim Giáo Úy là một môn phái đạo mộ của Trung Quốc cổ đại. Theo sử sách ghi lại, Mạc Kim Giáo Úy bắt nguồn từ thời kỳ Tam Quốc cuối thời Đông Hán. Lúc ấy thủ lĩnh quân Ngụy là Tào Tháo vì bù đắp quân lương thiếu hụt, thiết lập Trung Lang Tướng khai quật mồ mã. Mạc Kim Giáo Úy chuyên trôm mộ lấy tiền tài, trợ cấp quân sự. Mạc Kim Giáo Úy trộm mộ chủ yếu dựa vào xem phong thủy, khí tượng, lấy Dịch Kinh làm tôn chỉ, để định huyệt vị cổ mộ.

“Ôi, nhìn kìa!”

“Nhìn kìa!”

Mọi người xung quanh tụ lại, chỉ trong khoảnh khắc nhất thời, mắt họ liền bị ánh sáng từ bảo vật tỏa ra đập mạnh vào tròng mắt.

Trong quan tài bằng đá màu xanh, còn có một quan tài tử kim(*), bên ngoài bọc một lớp áo trân châu xa hoa. Mỗi viên trân châu to như ngón cái, tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa khiến người ta hoa cả mắt.

(*)Tử kim: một loại khoáng vật quý thời cổ.

Những thứ khác không nói, chỉ lớp áo châu này thôi đã cực kỳ có giá trị rồi. Nếu như có thể lấy ra nguyên vẹn, hình dung bằng từ giá trị vô giá, cũng chẳng quá đáng tí nào.

Phát tài rồi! Phát tài rồi!

Mộ thất này lai lịch thần bí, xem xét các họa tiết và thiết kế trọng mộ cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. Tất cả mọi người cho rằng đây chỉ là một mộ thất tầm thường, có đáng giá hơn thì chỉ là mộ sĩ phu phong kiến, không đủ tiêu chuẩn mộ củng vương hầu, không ngờ lại đạt được thu hoạch to như vậy.

Vẫn là lão đại sáng suốt, luôn hết sức mình phản bác lại ý kiến thối lui của mọi người, kiên trì đến như điên. Kẻ hăng hái bướng bỉnh hiếm có này ép buộc mọi người phải đi theo, không nghĩ đến thế mà mèo mù vớ phải cá rán!

Mọi người vui mừng cùng hít vào một hơi, âm thanh vang vọng trong một thất rộng lớn. Chỉ có Mạnh Phù Dao như đang bị mất hồn bởi ánh sáng tỏa ra từ những viên trân châu, mát híp lại, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Tên mập lại gần lắng tai nghe lõm, nghe được tiếng thì thầm lầm bầm: “Hóa trị mỗi ngày một nghìn tám… viện phí mỗi ngày ba trăm… thay thận một trăm ba mươi nghìn…”

Tên mập bĩu môi, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi mà phòng trần mệt mỏi của Mạnh Phù Dao, muốn chế nhạo vài câu chê bai kẻ này tham tiền quá mức, song, lời ra đến miệng thì ngừng lại, thay bằng một tiếng thở dài âm thầm.

Hai mươi hai tuổi, vốn phải chuyên tâm học hành ở đại học chuyên ngành khảo cổ, hoặc là làm công việc nghiên cứu, tiền lương không cao nhưng sang tọng nhàn nhã ở sở nghiên cứu khảo cổ. Nhưng cô đã tạm nghỉ học từ sớm, mười bảy tuổi đã đeo ba lô lên núi xuống biển, hết mình xông pha vào lòng đất nguy hiểm, ăn bữa hôm lo bữa mai, trở thành người trẻ tuổi nhất trong bộ tộc trộm mộ Mạc Kim. Trốn cảnh sát đuổi bắt, vất vả sống sót khi vượt qua những giây phút sống chết trong đường tơ kẽ tóc, năm năm luân chuyển từ đội này sang đội khác, từ vô danh đến danh tiếng nổi như cồn rồi đảm đương cả một đội, tuổi còn rất trẻ mà đã là tay trộm một lão luyện tiếng tăm trong giới trộm mộ.

Cô gái cuồng trộm mộ này nổi tiếng tham tiền như mạng, ngôi mộ nào cũng phải rảo ba vòng, một viên gạch cũng phải nhặt ra đem rao bán ngoài chợ đen. Vì thế, bị trong giới ngầm chế giễu là kẻ đói bụng ăn quàng. Nhưng mà chỉ có bọn họ biết, người gánh vác trách nhiệm nặng nề kéo dài sinh mạng của người thân mình, không có quyền lựa chọn.

Hôm nay gặp được một món hời lớn như vậy, cũng coi như khổ tận cam lai. Tên mập nhếch miệng cười, thầm nghĩ nếu còn có thế gì quý giá nữa, thì áo châu này cho một mình lão đại lấy hết, để cô mau chóng trút bỏ được gánh nặng trên người, giải nghệ cho xong. Con gái gì mà lại làm nghề này chứ? Cả ngày hung dữ đè đầu người khác, mau giải nghệ sớm về nhà lấy chồng cho rồi.

Mạnh Phù Dao không biết tên mập đang oán thầm mình, cô chú tâm tính toán thu hoạch lần này, mặt mày hớn hở vỗ con thú đá đặt trước quan tài, đột nhiên bố bề chấn động, dấy lên bụi mù.

Nghĩ đến bệnh của mẹ Mạnh Phù Dao khẽ bần thần, không nhận ra được vừa rồi mình vỗ lên đầu con thú đá đã làm cho đáy quan tài phát ra tiếng động nặng nề, thanh âm xuyên thẳng qua hầm một dài u tối, rồi lại dội ngược về từ cửa mộ phía đằng xa, dư âm vang vọng kéo dài nặng não nề, tựa như tiếng bước đi loạng choạng của người khổng lồ từ thời viễn cổ, trở về sau giấc ngủ ngàn năm trong lòng đất.

Rõ ràng là một hầm mộ kín bưng, nhưng không biết một cơn gió lạnh thổi đến từ đâu, khiến ai nấy cũng phả rùng mình, ánh sáng leo lét bên trong hầm mộ hắt lên gương mặt xanh xao của từng người, trông như ma quỷ.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lông tóc toàn thân dựng đứng hết thảy.

Lần này bọn họ đến vùng biên thùy phương Bắc, trộm ngộ một to lớn vô danh, nghe nói còn sớm hơn mộ Tào Tháo gần cả trăm năm này. Vừa bắt đầu đã không ngừng xảy ra chuyện xui xẻo. Đầu tiên là ăn nhầm rau dại trong núi, mọi người đều bị tiêu chảy, đến mức người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cung cấp miễn phí bao nhiêu phân bón quý giá đến từ thành phố phồn hoa cho đất đai cằn cỗi của vùng đồng cỏ quanh năm phủ đầy tuyết trắng. Tiếp theo là đội viên Tiểu Lý, mới buổi sớm mai vừa chui ra khỏi lều, không hiểu vì sao bị một con rắn độc không ngủ đông canh giữ ngay cửa, cắn phập một phát. Càng tồi tệ hơn chính là sáng nay khi mở cửa mộ, Tiểu Vương dẫn đường chỉ giúp đưa công cụ, hoàn toàn không có dự định đi xuống, đang sống sờ sờ thì lại bị một tảng đá rơi vỡ đầu, vinh quang ôm đầu ngã xuống.

Sự tình phát triển đến mức này, căn cứ theo quy tắc của kẻ trộm mộ đó là điềm gở, không nên tiếp tục thăm dò nữa.

Đáng tiếc, từ trước đến nay, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, huống chi dẫn đội chính là đại tiểu thư Mạnh Phù Dao – “Cuồng trộm mộ”. Vị đại tiểu thư này cái gì cũng tốt, có thể nói là nhân vật trộm mộ tiêu biểu, có đầy đủ chuẩn mực của thanh niên tài năng dưới cờ đỏ thời đại mới: Đức – Trí – Thể. Khuyết điểm duy nhất chính là: đầu óc hơi không được bình thường.

Dĩ nhiên, điều không bình thường ấy chính là sự hăng hái đến điên cuồng khi cô khai quật mộ của người khác, và cách giải quyết không chút bình thường khi gặp phải rủi ro.

Nói tóm lại, Mạnh đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không vì những sự kiện mang tính xác suất như tiêu chảy, rắn cắn, đá rớt vân vân… mà không còn hăng hái với sự nghiệp đào bới của mình. Đối với kẻ phi nhân loại, từng ôm xác ướp cổ đầu tiên mình đào lên, vui mừng hớn hở ngủ cả một ngày, thì điều này thật sự… không có gì đáng để bàn cả.

“Xà beng, cuốc! Trước tiên nâng quan tài lên tránh đè hư trân châu, cẩn thận đừng để làm bong thân quan tài, đó là tử kim, tử kim đó!” Mạnh Phù Dao phấn khởi hất mái tóc đỏ lên, nhất thời trong không gian tối đen ánh lên một sắc màu rạng rỡ. Mạnh Phù Dao xoa tay, ánh mắt như ngọn lửa bất diệt sáng ngời trên trời cao vời vợi.

Nhưng đưa tay ra đến mỏi mà chẳng thấy đồ nghề đâu, Mạnh Phù Dao cau mày quay đầu lại, nhìn thấy ai nấy cũng đang run lẩy bẩy, chẳng dám bước lên.

“Khiếp, sợ à? Đừng nói với tôi, mỗi người ở đây đã từng chui vào ít nhất ba mộ phần để trộm rồi, mà lần này lại đột nhiên nhát gan đến thế nhé. Cậu, cậu, cậu.” Cô chỉ tay một lượt ba người, “Lão Tứ một phát bửa đôi thỏi vàng, Đầu Sắt một búa đập chết cương thi, Trộm Nhị Đại(*) của nghề trộm mộ thế gia tài năng xuất chúng, mới bị tiêu chảy vài ngày đã tiêu tán mất giấc mộng làm giàu đầy ắp trong bụng của các ngươi rồi hả?”

(*) Trộm nhị đại: Thế hệ con nhà trộm mộ thứ hai.

Cô đùng đùng sải bước đi qua, lục tung ba lô lấy ra vài cây nến, Mạnh Phù Dao trợn trắng mắt, hầm hầm thắp mỗi góc mộ một cây nến, ánh nến leo lét xanh lè chập chờn bốn góc.

“Lão đại… chị làm gì vậy?”

“Có xem ma thổi đèn chưa?” Mạnh Phù Dao vỗ tay bôm bóp, cười hi hi nói: “Các ngươi đã nói là có ma, tôi đành phải nghe theo. Ừ, nếu như cây nến tắt chúng ta sẽ rút lui, sao hả?”

“Thật sao?” Ánh mắt tên mập gian xảo nhìn cây nến kia… Đợi khi cởi ra lớp áo châu, thì lén thổi tắt đèn là xong…

Còn chưa kịp nhích đến gần ma nữ đã bắt đầu phân công nhiệm vụ, một đám thanh niên bị sai xúm nhau gồng mình cạy nắp quan tài, đâu ai còn tâm trí mà lo cho mấy ngọn nến khi nữa.

Thế cho nên, một cơn gió lốc từ mặt đất thình lình cuốn lên, khiến cho ngọn nến góc Tây Nam chờn vài cái, rồi bất chợt tắt ngụm mà chẳng ai hay biết.

Nắp quan tài rất nặng, quan tài bằng đá này đã tồn tại hàng ngàn năm, nên tất cả các bộ phận đều được kết đin chặt chẽ không một khe hở, khiến cho ai nấy cũng phải gồng hết sức mình mới nâng lên được chút ít. Mạnh Phù Dao đứng trên một mõm đá cao cao cạnh mộ, hai tay chống đầu gối, hò hét ra hiệu “Một, hai, ba!”

Tiếng ma sát dồn dập vang to, nắp quan tài được dời sang chỗ khác, mọi người xúm nhau bu quanh quan tài, cẩn thận dùng xẻng mỏng, tháo lớp áo trân châu ra.

“Các anh em, làm khá lắm!” Mạnh Phù Dao vỗ mạnh tay, vừa lấy đèn pin rọi vào trong quan tài vừa vô cùng đắc ý, ngân nga một khúc hát tự mình biên chế.

“Trải qua hai nghìn năm, đôi ta mới gặp nhau, cùng ở nhà bảo tàng, cùng nằm trong tủ kính. Anh một tủ, tôi một tủ, nào phân biệt được ai. Không sợ tên trộm mộ, tới quấy rối tụi mình…”

Mấy thanh niên đang khiêng nắp quan tài trợn trắng mắt, hận mình không thể đưa tay ra bịt chặt hai lỗ tai, chặn lại tiếng hát dở tệ chẳng ra âm điệu gì cả đang xuyên thủng hai tay mình.

Tên mập đang ngồi xổm trên nắp quan tài, lờ mờ trông thấy dường như chữ khắc trên nắp quan quách quan tài(*), vội vàng lấy bàn chải chuyên dụng khảo cổ ra quét.

(*)Quách quan tài: chính là phần bọc ngoài quan tài, thời xưa thường làm quách bọc quan tài bên trong.

Đây cũng là quy tắc của Mạnh Phù Dao, tuy là vì tiền mà bước vào con đường trộm mộ, nhưng vẫn luôn ghi nhớ, phải tận lực bảo vệ văn vật quốc gia. Phai lấy di vật đáng giá vì chẳng còn cách nào khác, còn các họa tiết trên quan tài đá xanh không thể đem đi mang đậm giá trị khảo cổ, thì từ trước đến nay cô không cho phép bọn họ làm tổn hại.

Chữ được khắc bằng chu sa, trải qua ngàn năm vẫn rõ ràng như cũ, trong chu sa không biết pha chất gì, tản ra một mùi vị tanh tưởi khiến người ta ngửi thấy bất an.

“Trời cao bao la, mặt đất mênh mông, người chết ở âm, người sống ở dương, người sống có quê, người chết có hương, đến đây ở tạm, không được… phiền nhau.”

Ánh sáng đèn pin lắc qua lắc lại giống nhau như lửa ma trơi chập chờn, sắc mặt tên mập trắng bệch.

Mạnh Phù Dao đang vùi đầu quan sát bên trong quan tài, thờ ơ nói: “Ồ là văn trấn mộ thời nhà Hán đấy mà, câu cuối cùng có chút khác, nói gì đấy nhỉ?”

Trong lúc đảo mắt nhìn quanh, cô vô tình nhìn thoáng thấy dưới thân quan tài đã bị xê dịch có một lỗ to đen ngòm. Cô cẩn thận thò đầu quan sát, hình như dưới lòng đất này có một không gian khổng lồ vô tận, một cột đá được điêu khắc phứt tạp nhô lên, một luồng ánh vàng rực rỡ từ dưới vút lên, quyện với ánh nến leo lét phía sau, chiếu rọi thẳng đến chính giữa điện thờ to lớn, soi sáng một bồn hoa nhu được chế tác từ đồng thau.

Mạnh Phù Dao còn chưa kịp thấy tạo hình cái bồn ra sao, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng tên mập gào thét đến lạc giọng.

“Nến tắt, rút mau!”

“Ông nội cậu, tưởng tôi là sơn tặc à!” Mạnh Phù Dao cười mắng một câu, đương muốn đứng lên thì…

“Ầm!”

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn, cả mộ thất đều bắt đầu rung lắc khiến bảy tám người đồng loạt không đứng vững được, té nhào chồng chất như hồ lô. Liền sau đó là một tiếng đất nứt toạc vang lên, tựa như người khổng lồ hậm hực dậm chân quyết ngoi lên khỏi lòng đất, dậm mạnh đến nổi xé rách cả toàn bộ mặt đất. Mặt đất một thất bắt đầu tròng trành, quan tài cũng nặng nề trượt đi, va thật mạnh vào vách tường. Gạch đá bị rớt xuống rào rào, lún thành hõm to hõm nhỏ cỡ nắm đấm tay, đầy rẫy khắp nơi, ai nấy đều ôm đầu lăn lộn tránh né trên đất. Tên mập thịt nhiều nên chậm chạp, lăn không nhanh được nên bị nện trúng gào khóc ầm ĩ. Chấn động bên ngoài dồn dập, đợt sau mạnh hơn đợt trước.

Mạnh Phù Dao gắng hết sức mình ngẩng đầu lên trong tiếng gào khóc thảm thiết, tức thì với tay chụp chiếc ba lô đang trượt che vội cái đầu rồi gào to lên: “Chắc núi lở rồi! Mấy hôm nay mưa to quá! Mau ra ngoài! Ngay lập tức!”

Có người vừa hay lăn đến gần lối ra thì thò đầu nhìn, vừa la to vừa nức nở khóc: “Lối ra đã bị đất đá lấp kín mất rồi!”

“Khóc quái gì! Khóc sẽ thông đường ra à?” Mạnh Phù Dao lăn một vòng trong đống đất đá, ngẩng đầu nhìn vòm một kêu to, “Lúc trước ở đây có trộm trèo xuống, leo từ nơi đó ra!”

“Lỗ thông đó chưa thông mà, có thi thể chắn lại nửa đường đó!”

Mạnh Phù Dao cột ba lô lên cổ, nhảy chồm lên, chưa kịp đứng vững thì một cơn chấn động mãnh liệt ập đến lại khiến cả người cô ngã ập xuống đất. Cô không thèm đứng dậy nữa, nghiến răng trợn mắt chụp lấy một cây cuốc sắt, nhanh như chớp lăn đến dưới vòm dốc sức chỉa thẳng cây cuốc lên cao liều mạng đâm chọc.

Đầu tiên là một cái chân máu thịt lăn lộn rớt bịt xuống bên cạnh Mạnh Phù Dao, cô cũng chẳng buồn bận tâm liếc mắt cái nào.

Sau đó là thân mình, lúc rớt xuống Mạnh Phù Dao né sang một bên, để cho khúc thịt bầy nhầy đó trượt thẳng xuống góc Đông Tây đã bị sụp nghiêng hết phân nửa.

Khúc thân vừa mới rớt xong, liền tiếp theo là đến cái đầu khô quắt queo rơi xuống nện vào bụng Mạnh Phù Dao, cô hất ra, “Đi! Đừng phiền tôi làm việc!”

Cuối cùng, một đống đất đá màu vàng xám tuôn xuống ào ạt, ánh sáng le lói xuất hiện trước mắt, đầu Mạnh Phù Dao phủ đầy bụi đất nhưng trên mặt lại nở nụ cười đắc ý.

“Ai chưa chết thì lăn đến đây hết cho tôi! Có đường ra rồi!”

Mọi người liền lăn đến đấy, Mạnh Phù Dao túm lấy cổ áo một người định nhét vào lỗ thông gió đó, thì người này vội vàng giữ tay cô lại.

“Cô trước!”

“Đi”

“Cô là phụ nữ.”

“Tôi là lão đại.”

Tiếng ầm ầm của đất đá vẫn dồn dập liên tục, mặt đất bị sụp xuống thành những hố sâu thẳm thẳng đứng, điện thờ to lớn hiện ra bên dưới cũng chẳng ai để ý đến. Bây giờ trong mộ thất chỉ còn lại chỗ đất nơi họ đang đứng là bằng phẳng nhưng mà cũng không còn duy trì được bao lâu nữa, huống chi còn những viên đá nhọn hoắc bay loạn tứ tung, như những mũi tên sắt rình rập bủa vây họ.

Tên kia vẫn chần chừ không chịu leo lên miệng hang, nằng nặc đòi Mạnh Phù Dao thoát ra trước, gần chết đến nơi mà còn chơi trò nghĩa khí cũng chẳng được gì, đôi mắt Mạnh Phù Dao sắp đỏ như màu tóc, hàm răng nghiến ken két, vung tay tát cho tên đó một cái như trời giáng, đánh cho tên ga lăng không đúng lúc này nổ đom đóm mắt, mặt đần ra.

Đương lúc hắn còn đang ngây ngốc, Mạnh Phù Dao bèn nhét hắn vào lỗ thông đó, còn thuận chân đạp vào mông hắn một cái rõ đau.

“Lảm nhảm càm ràm nữa, tôi tát chết anh ngay!”

Cái tát đó thật sự rất hiệu quả, mấy người còn lại đằng sau ngoan ngoãn leo ra ngoài có trật tự. Mạnh Phù Dao đưa tay tóm lấy tên mập cuối cùng, nhưng lai tóm hụt.

Xoay người lại đã thấy tên mập sắp lăn xuống phần đất bị sụp, cố hết sức mình bám víu những đồ vật đang lăn tán loạn trên mặt đất hòng giảm đà lăn của mình, phía sau hắn là những mỏm đá to lộn xộn, răng đá sắc lẻm đang nhe ra lởm chởm.

Tên mập gào thét thảm thiết, quên béng tiếng kêu cứu bằng Hán ngữ nói như thế nào.

Mạnh Phù Dao xoay đầu quan sát, móc chân vào cây đèn đồng đang nhô ra trên vách tường nhoài người vươn tay ra, rốt cuộc cũng chụp được cánh tay múp míp thịt của tên mập trước khi hắn suýt rơi tõm xuống hố sâu.

Tên mập giàn giụa nước mắt kêu gào: “Chị à, tôi đã nói đừng nên khai quan rồi mà…”

“Đi chết đi!”

Mạnh Phù Dao tóm lấy cái gáy béo núc của hắn nhét vào lỗ thông, đưa hắn “đi chết”.

Nhưng mới nhích được một nửa, cái mông của tên mập quá khổ nên bị kẹt cứng, Mạnh Phù Dao bèo xoay người mò lấy cây cuốc sắt, nói lẩm bẩm: “Phải chọc thôi!”

“Đừng chọc vào “Cúc hoa” của em mà!” Tên mập hốt hoảng gào thét, nhất thời dốc hết sức lực, người liền theo đà chui tọt qua lỗ thông.

Mạnh Phù Dao cười ha hả, đương muốn bò lên thì mắt bỗng sáng ngời,

Cô nhìn thấy không xa trước mắt, chẳng rõ nơi nào đó bị nứt toác ra để lộ một chiếc đinh nhỏ bằng ngọc đang lung lay sắp rớt xuống hố sâu.

Mạnh Phù Dao lập tức nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, cười ha ha, “Tốt, đồ tốt!”

Đây cũng là món đồ đáng giá, áo châu bị núi lở giày vò xem ra bị tổn hại không ít sẽ bán không được giá cao, nếu cái đinh kia có thể lấy ra nguyên vẹn, thì một chuyến này cũng không uổng công.

Đầu tên mập đang đung đưa trên đỉnh gào to: “Đi lên, đi lên!”

Đinh ngọc nạm vàng hơi nặng, Mạnh Phù Dao tốn sức nâng lên, không để ý đến phía sau khi đinh này rời khỏi mặt đất, mật đất chợt lóe lên tia sáng đỏ mờ ảo.

Đất dưới chân vẫn không ngừng sụp xuống chỉ còn lại một mỏm to bằng chậu nước, khuôn mặt dính đầy mồ hôi của tên mập thò xuống, thấy vật đưa lên là chiếc đinh ngọc thì liền nổi điên chửi ầm lên, “Không cần cái này, cần chị!”

“Tôi khinh! Đến lượt cậu cần tôi à!” Mạnh Phù Dao cười mắng, giơ cái đỉnh lên, “Cầm lấy! Không thiệt đâu!”

Tên mập chẳng biết làm sao chỉ đành phải đưa tay nhận lấy cái đỉnh, làu bàu mắng: “Người phụ nữ chết giẫm chỉ biết tiền…”

Đinh quá nặng nên hắn phải cầm lấy bằng hai tay, Mạnh Phù Dao thở phào nhẹ nhõm, đương tính trèo lên…

“Ầm!”

Một luồng sáng màu đỏ rực rỡ chói mắt như máu lóe lên, thình lình bao quanh toàn thân Mạnh Phù Dao, dưới chân trống rỗng, đá bay loạn xạ, cuối cùng điểm đặt chân này hoàn toàn sụp đổ.

“Á!”

Cánh tay tên mập vừa đưa ra chỉ kịp chộp vào hư không.

“Lão đại!”

Tiếng kêu của tên mập cũng vỡ òa theo.

Một âm thanh quái dị vang lên, tựa như tiến đàn tiếng tiêu, tựa như rồng ngâm phượng hót, trong âm thanh mơ hồ còn nghe thấy tiếng cua Mạnh Phù Dao trăn trối lần cuối.

“Anh em yêu dấu! Đừng quên, tiền bán ra chia cho tôi một phần…”

“Cái thứ ba.”

Mạnh Phù Dao giẫm chân lên lồng ngực người nằm trên đất, khuỷu tay chống lên đầu gối, hơi chồm người về phía trước, mượn chút ánh nắng xuyên qua những tầng lá xanh dày đặc trong rừng rậm, phấn khởi xem xét tỉ mỉ vật nằm trong lòng bàn tay.

Đó là một ấn phù màu đen có sáu cạnh, phong cách hoa văn cổ xưa tựa như một chiếc nanh xanh đen, óng ánh sắc màu lạnh lẽo trong nắng vàng ấm áp.

Nàng vuốt nhẹ những góc cạnh nhô ra kia, khóe miệng cong cong nở một nụ cười bí ẩn, tung ấn phù ấy trong lòng bàn tay, vui vẻ huýt sáo.

Mặt trời rắc xuống nhân gian những tia nắng vàng óng, như khẽ vuốt ve từng đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt xinh xắn như tạc đang ngẩng lên của Mạnh Phù Dao, trán ngọc, mày thanh, mắt đen xoe tròn long lanh lấp lánh, sáng ngời tựa như thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ.

“Ha, Thông Hành Lệnh của hoàng triều Thiên Sát! Hên quá!”

Mạnh Phù Dao phủi tay nhét đại ấn phù vào trong ngực, loáng thoáng vang lên tiếng kim và ngọc va chạm nhau, do trong ngực nàng đã có hai miếng ấn phù tương tự, chỉ là hình dáng và cấu tạo hơi khác, đại diện cho từng quốc gia ban hành.

Nàng thích thú lắng nghe tiếng va chạm leng keng, nhướng mày bật cười.

Chờ khi gom đủ ấn phù thông hành bảy nước trong thiên hạ, là có thể…

“Phù Dao!”

Tiếng bước chân đạp lá rẽ hoa sột soạt vang lên từ phía đằng sau, Mạnh Phù Dao chớp chớp mắt, nhanh tay điểm huyệt câm của người nằm dưới đất, đá hắn vào lùm cây phía trước. Sau đó liền đứng thẳng lưng rồi quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến thì liền nở nụ cười ngọt ngào thân thiết, mắt sáng lấp lánh, vui vẻ tự nhiên.

“Kinh Trần.”

Thiếu niên áo xanh đi đến, cao ráo tuấn tú, trắng trẻo thư sinh, trang phục và khí chất cho thấy gia thế xuất thân hơn người, đặc biệt là nụ cười ôn hòa thân thiết, khiến người ta cảm giác như tắm gió xuân.

Yến Kinh Trần – đệ tự xuất sắc nhất Huyền Nguyên kiếm phái, công tử tôn quý xuất thân từ gia môn Yến Kinh thế phiệt, được các nữ đệ tử ái mộ nhất trong kiếm phái này.

“Muội lại ham chơi ở sau núi này nữa rồi.” Yến Kinh Trần đứng cách bên Mạnh Phù Dao ba thước, trên mặt treo nụ cười ấm áp, lên tiếng quở trách “Không chăm chỉ luyện công, ngày mai tỷ võ lại hạng nhất từ dưới đếm lên, cảm giác bị mắng dễ chịu lắm à?”

Mạnh Phù Dao cười xòa, khẽ vuốt tóc mai: “Không việc gì, thua thôi mà, muội cũng quen rồi.”

Nàng vô tâm lặp lại những lời đối đáp quen thuộc của hai người, không nhìn thấy chút mâu thuẫn và sự do dự hiển hiện trong mắt Yến Kinh Trần hôm nay, càng không nhận ra được khi Yến Kinh Trần nghe được câu trả lời này thì mặt tối sầm, khác thường.

“Phù Dao.” Yến Kinh Trần nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được tiến lên một bước, khẽ nói: “Muội không thể bỏ nhiều thời gian để luyện võ chăm chỉ cho giỏi hơn sao? Năm châu Đại lục chúng ta coi trọng thực lực, một người học võ mà học mãi chẳng đến đâu, trong tương lai sẽ rất khó hành tẩu trong thiên hạ, đi đến nơi nào cũng bị xem thường, muội… không nghĩ tới tương lai mà nỗ lực chút nào sao?”

Dừng lại một chút, hắn lại nói thêm một câu “Dù là, chỉ vì ta?”

Dù là, chỉ vì ta.

Lòng Mạnh Phù Dao khẽ gợn sóng, ngước mắt nhìn vào mắt Yến Kinh Trần. Sâu thẳm trong đáy mắt hắn là chút do dự, chút bấn an, chút dằn vặt khiến lòng nàng không khỏi nhói đau. Nàng chợt nhớ gần đây hình như Yến Kinh Trần thường hay nhìn nàng với ánh mắt thất vọng như thế này.

Môi nàng mấp máy, suýt nữa thì đã bật ra bí mật giấu sâu tận lòng mình.

Nàng muốn nói cho hắn biết, không phải võ công nàng không giỏi; không phải nàng không muốn tu luyện nội công phái Huyền Nguyên, mà bởi vì nội công này xung khắc với nội công “Phá Cửu Tiêu” vốn có sẵn trong người nàng; nàng cũng muốn cho hắn biết, chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi, ắt sẽ có một ngày hắn sẽ mỉm cười kiêu ngạo vì nàng, không phải ngượng ngùng xấu hổ, tổn hại tôn nghiêm, khi nàng bị người khác chê bai nhạo báng như bây giờ.

Chỉ là… không thể.

Lời sư phụ dặn dò trước khi từ biệt còn văng vẳng bên tai, “Mãi mãi không thể để lộ võ công vốn có của con ở bất cứ môn phái nào.”

Nàng đã từng lập lời thề độc, không thể làm trái lại.

Kinh Trần trung thành với sư môn, si mê võ học, nếu như nàng nói cho hắn biết sự thật, như vậy sớm muộn gì môn chủ Huyền Nguyên cũng sẽ biết.

Nàng vẫn mong mỏi ngày nào đó Yến Kinh Trần xuất sư thành tài, đến lúc đó trời cao biển rộng, nàng có thể thản nhiên nói với hắn tất cả bí mật của mình.

Mạnh Phù Dao hít sâu, nhướng hàng mi cong, ánh mắt nàng trong veo sáng ngời nhìn thẳng vào đôi mắt đượm buồn thất vọng vì đã chờ đợi quá lâu của Yến Kinh Trần.

“Kinh Trần, muội đã cố hết sức rồi…”

Yến Kinh Trần chằm chằm nhìn nàng, hổi lâu lặng lẽ thở dài. Câu trả lời này khắn vẻ nôn nóng và thất vọng trong đôi mắt hắn bất chợt nhạt đi, nhưng lại dấy lên chút bất lực và cam chịu trong đáy mắt.

Hắn bất ngờ đổi đề tài nói chuyện.

“Năm sau, đại hội “Chấn Vũ” sẽ được cử hành tại Bản Đô – Đô Thành Thiên Sát, tập hợp đủ mọi cao thủ quý tộc của bảy nước, tỷ thí võ học, binh pháp, mưu lược, tranh chức “Thiên Hạ Thất Hùng”, người đứng đầu sẽ nắm đại quyền quân sự của bảy nước trong tay. Sư phụ nói, kiếm phái Huyền Nguyên do ta và sư muội Bùi Viện đại diện tham gia, ngày mai ta phải về gia tộc trước để chuẩn bị cho cuộc chiến quan trọng này.”

Thanh âm nhàn nhạt, như bay đến tận nơi mặt trời khuất dạng phía sau núi đằng xa kia, ánh vàng mỏng manh của buổi chiều tà rắc lên những phiến lá xanh, len lỏi rơi xuống mặt đất, phản chiếu nhập nhòe bóng hình Yến Kinh Trần, vừa mờ ảo vừa xa xăm.

Lòng Mạnh Phù Dao nhói đau, gượng gạo cười nói: “Hai người là đôi đệ tử kiệt xuất nhất kiếm phái, đến quốc chủ Thái Uyên cũng ban thưởng danh hiệu Châu Bích Song Kiếm cho hai người, kiếm phái Huyền Nguyên không phái các người đi thì còn có thể phái ai đi nữa.”

Yến Kinh Trần nhìn nàng thật lâu, giọng điệu của hắn không giống thường ngày, “Phù Dao, thật ra thì ta hy vọng danh hiệu “Châu Bích Song Kiếm” này chỉ thuộc về ta và muội.”

Mạnh Phù Dao cười cứng ngắc hơn.

Sao nàng không hy vọng như thế chứ? Một cô gái cho dù có bao dung thế nào cũng sẽ không bao giờ muốn người mình thích sánh chung danh tiếng với một cô gái khác, được mọi người khen ngợi là xứng đôi, là đôi trai tài gái sắc.

Bóng tà dương mau chóng lụi tắt, ánh sáng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời khi nãy giờ chỉ còn chút ánh hồng mờ nhạt, rơi xuyên qua tầng lá cây xanh thẳm dày đặc, phủ lên người Yến Kinh Trần đương đứng cách nàng ba thước, trông hắn tựa như chìm trong hư ảo.

Mạnh Phù Dao bỗng thấy lòng mình rối bời, tim đập thình thịch từng hồi, cảm giác bất an trào dâng mãnh liệt, như bức bách nàng phải nói ra sự thật, nếu không… sau này sẽ chẳng còn cơ hội nói nữa.

“Kinh Trần, muội muốn nói cho huynh biết…”

“Phù Dao, ta muốn nói cho muội biết.” Yến Kinh Trần đột nhiên cắt lời nàng, hắn nói rất nhanh, như sợ mình nói chậm chút nữa sẽ không thể nào nói ra được, “Gia tộc báo cho ta biết, họ đã giúp ta cầu hôn với Bùi gia. Bùi gia đã nhận sính lễ, sau đại hội Chấn Vũ, ta… sẽ thành thân với Bùi Viện.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv