Hàn Vân Long đang ở phòng bệnh xử lý công việc, đột nhiên nghe được tiếng cãi vã bên ngoài, Vương bí thư tiến vào nói:
“Tổng giám đốc Mục đến đây muốn gặp ngài!”
“Để ông ấy vào đi!”
Vệ sĩ nhường đường, tổng giám đốc Mục giận đùng đùng xông vào phòng bệnh!
“Ông tới làm gì?”
“Hàn Vân Long ít giả bộ đi, mau chuẩn bị thủ tục!”
“Thủ tục gì?”
“Mảnh đất kia tôi từ bỏ, tặng cho anh, mau chuẩn bị thủ tục!” Mọi người trong phòng đều cả kinh, Hàn Vân Long tiếp nhận giấy tờ nhìn qua quả nhiên là giấy chứng nhận quyền sở hữu của mảnh đất kia!
“Ông đã tốn bao công sức đẻ mua mảnh đất kia với giá rẻ nhất, vì sao từ bỏ?”
“Hàn Vân Long anh ít giả bộ hồ đồ đi, anh đầu độc con trai tôi, ép tôi giao ra mảnh đất này còn gì, tôi có thể không giao chắc?” Hàn Vân Long vừa nghe đến độc nháy mắt liền liên tưởng đến một người, cười thầm trong lòng!
“Tổng giám đốc Mục đã có ý vậy tôi cũng không có thể không nhận nha, Vương bí thư, cùng tổng Giám đốc mục xử lí thủ tục!”
“Vâng!”
Thủ tục chuyển giao quyền sử dụng đất làm rất nhanh, tập đoàn Thánh Kai không tốn một phân tiền lấy được một mảnh đất, tổng giám đốc Mục đau lòng đến nỗi tay phát run! Mọi việc xong xuôi tổng giám đốc Mục mới rời đi, một vệ sĩ bên ngoài liền trộm thông tri Lam Tịch. Lam Tịch trong lòng cười thầm một hồi mới gọi điện thoại cho tổng giám đốc Mục!
“A lô!”
“Thủ tục làm xong hết rồi?”
“Đều xong cả rồi, bao giờ gửi thuốc giải đến cho tôi?”
“Lần sau muốn giở thủ đoạn với ai nhớ tìm hiểu rõ đối tượng, có một số người ngươi không thể động! Lần này chính là cho ngươi một cái giáo huấn, giải dược ngay dưới bình hoa, cho con trai ngươi ăn là tốt rồi!”
Lam Tịch gác điện thoại cười lạnh một tiếng! Tổng giám đốc Mục bên kia vội vàng đi tìm giải dược ,tất cả bình hoa trong nhà đều bị lật tung lên, cuối cùng mới tìm được một viên thuốc màu đỏ, vội vàng cho con trai uống, chưa đầy vài phút thời gian đứa con liền khôi phục như thường, kiểm tra thân thể cũng hết thảy không việc gì! Tổng giám đốc Mục tức giận nửa ngày, suy nghĩ mãi kết quả giải dược ở ngay trong nhà! Biệt thự bảo vệ cực kì cẩn thận, người nọ rốt cuộc là vào bằng cách nào?
Buổi tối, Lam Tịch khôi phục bộ dáng thiếu niên ngoan ngoãn chạy đến phòng bệnh!
“Cha, ta đến thăm cha nha!” Hàn Vân Long vừa thấy đứa nhỏ vào liền kêu tất cả mọi người lui ra ngoài!
“Lam Tịch lại đây!” Lam Tịch nhảy lên giường tiến vào trong lòng Hàn Vân Long! Hàn Vân Long nhìn con trai, thấy thế nào cũng là một đứa nhỏ, hơn nữa là một thiếu niên ngoan ngoãn!
“Lam Tịch, hôm nay đi những đâu ?”
“Đến trường nha!”
“Còn muốn gạt cha, độc kia là do con hạ phải không?”
“Ách, làm sao mà cha biết được?” Lam Tịch còn muốn nói dối, chính là bị cha nhìn chằm chằm dọa cho không dám, đành phải nói thật!
“Con từ nhỏ đã thích nghịch độc dược, trừ con ra còn có thể là ai?”
“Ha hả, ta chỉ muốn giáo huấn người đó một chút mà thôi!”
“Con ra tay cũng thật nhanh đi, cha còn chưa làm gì thì con đã xử lí hộ rồi!”
“Hóa ra phụ thân cũng muốn dạy dỗ người đó?”
“Tất nhiên, cha làm sao có thể bỏ qua! Lần này con trai của hắn mạng lớn! Lam Tịch, con còn nhỏ, cha chỉ hy vọng con sống vui vẻ là tốt rồi, cha không muốn con dính đến mấy chuyện nguy hiểm này!”
“Ân, đã biết, về sau ta sẽ không tùy tiện nữa!”
“Ngoan!” Tuy rằng thật cao hứng vì con trai giúp mình, dù sao vẫn là đứa nhỏ, dù cho đã đến tuổi thiếu niên thì làm mấy việc đó vẫn nguy hiểm vô cùng, huống hồ Hàn Vân Long chỉ mong đứa con này được ôm vào trong ngực yêu thương là tốt rồi!
Hàn Vân Long điều dưỡng tốt thân thể thì xuất viện, Lam Tịch càng ngày càng quấn lấy cha! Chỉ cần Hàn Vân Long về đến nhà, Lam Tịch mặc kệ đang làm gì đều bỏ lại, một mực dính lấy cha!
Đêm hôm đó, Hàn Vân Long khuya mới về đến nhà, thấy Lam Tịch đã ngủ thì nhẹ chân nhẹ tay trở về phòng mình! Ngủ không bao lâu liền cảm giác không thích hợp, trợn mắt vừa thấy Lam Tịch không biết khi nào thì chui lên giường mình ngủ, giống y bạch tuộc quấn quấn cuộn cuộn trên người mình! Đứa nhỏ còn không thành thật loạn đá chăn, Hàn Vân Long thở dài một hơi giúp đứa nhỏ chỉnh lại chăn rồi ôm Lam Tịch chặt thêm một chút!
Nhưng lúc này nhắm mắt lại lại vô luận như thế nào đều ngủ không được , thân hình trong lòng vô cùng mềm mại, cách một lớp áo ngủ tơ tằm vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ! Hàn Vân Long đã khống chế thật lâu vẫn không kìm nổi vươn tay vói vào trong quần áo thiếu niên, cái cảm giác non mịn trên từng phân da tấc thịt đều kích thích thần kinh Hàn Vân Long, eo nhỏ mảnh khảnh như thể chỉ cần dùng một chút lực là có thể xiết đứt, khống chế không nổi hành động bản thân, tay một chút vuốt ve thân thể trong lòng. Hàn Vân Long hô hấp càng ngày càng dồn dập, địa phương kia giống như có hấp lực từng chút một hấp dẫn tay hắn trượt xuống phía dưới! Ngón giữa khẽ chạm cái cổ mảnh khảnh mê người, đi xuống một chút, đi xuống một chút… dục vọng của Hàn Vân Long ầm ầm thức tỉnh, cả người đều run rẩy đứng dậy, toàn bộ dựa vào một tia lý trí duy nhất còn lại khống chế chính mình hành động!
Trời biết hắn dùng nhiều ít khí lực, mới có thể bắt buộc bản thân rời đi thân thể Lam Tịch, chạy nhanh vào phòng tắm, miệng thở hồng hộc, vươn tay cầm lấy mầm tai hoạ của mình, bởi vì dùng sức quá mạnh mà mồ hôi lạnh đổ ra! Nhưng dục vọng trước sau đều không giảm, đành phải vuốt ve tự an ủi một lúc! Bấy giờ, trừ bỏ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của người bên ngoài ,đầu Hàn Vân Long không thể nghĩ thêm chút gì, trong lòng không ngừng thét gào rên rỉ tên đứa con: Lam Tịch, Lam Tịch!
Giải quyết xong, Hàn Vân Lòng dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống đất! Mình thật sự sinh ra dục vọng với chính con trai của mình! Vì sao lại như vậy, chính mình vẫn thích phụ nữ mà, vì cái gì đột nhiên sinh ra cảm giác với nam đi, hơn nữa người kia lại là con ruột của mình, huống chi đứa nhỏ mới mười ba tuổi! Đồng tính luyến ái, loạn luân, luyến đồng, một đống ý nghĩ xông vào trong đầu Hàn Vân Long, lòng lại tự mắng mỏ bản thân đến vạn lần.
Từ ngày đó trở đi, Hàn Vân Long càng ngày càng ít về nhà, có đôi khi một tháng cũng không lộ một mặt ở nhà một ngày! Lam Tịch mỗi đêm đều vào phòng cha vài lần nhìn xem, mỗi lần đều là thất vọng mà quay về! Lam Tịch cảm giác cha đối hắn càng ngày càng lạnh nhạt , chẳng lẽ mình làm sai chuyện gì khiến cha chán ghét sao? Cha gọi điện thoại cho mình càng ngày càng ít, cho dù mình chủ động gọi điện thoại cho cha, cha cũng thập phần lạnh lùng, có đôi khi là cha gọi điện cho hai vị ca ca, dường như cha bây giờ càng quan tâm bọn họ !
Yêu thương đứa con nhiều năm như vậy Hàn Vân Long đâu dễ dàng hạ quyết tâm, tuy rằng rất ít khi gọi điện thoại cho Lam Tịch, nhưng mỗi ngày đều gọi điện cho quản gia hoặc Hàn Vân, Hàn Dương hỏi thăm Lam Tịch hôm đó làm những gì, có ăn cơm đầy đủ không! Có một lần Hàn Vân Long dừng tại khách sạn đến nửa đêm đều không ngủ được, nhịn không nổi lái xe về nhà, vào phòng của Lam Tịch cứ như vậy nhìn đứa con ngủ trong nhiều giờ mà không hề chán, cố gắng thật lâu vẫn là không thể khống chế chính mình, nhẹ nhàng môi Lam Tịch, khoảnh khắc kia suýt chút nữa khiến hàn Vân Long rơi lệ, đôi môi phấn nộn kia khiến Hàn Vân Long quyến luyến không thôi, cho đến khi Lam Tịch đang say ngủ nhẹ ân một tiếng mới khiến Hàn Vân Long bừng tỉnh! Hoang mang rối loạn, Hàn Vân Long chạy ra ngoài, lái xe trong thành phố vòng vòng đến tảng sáng mới bình tĩnh lại được!
Từ khi việc đó xảy ra, Hàn Vân Long càng ngày càng sợ gặp Lam Tịch, mỗi ngày thà rằng ở tại khách sạn hoặc ngủ ở văn phòng cũng không về nhà. Hàn Vân Long không thiếu phụ nữ, trừ vài tình nhân cố định thì người tình một đêm càng nhiều nhưng chủ yếu vẫn dùng ảnh chụp Lam Tịch để tự an ủi! Văn phòng của Hàn Vân Long đặt đầy ảnh chụp của Lam Tịch, trong ngăn kéo còn có một quyển album toàn ảnh Lam Tịch, chỉ cần nhìn thấy những bức ảnh ấy thôi là Hàn Vân Long lập tức phản ứng! Dục vọng mãnh liệt như vậy, đã hơn ba mươi năm Hàn Vân Long chưa từng trải nghiệm qua!!
Hàn Vân Long cứ như vậy tránh né Lam Tịch suốt hai năm. Lam Tịch ở nhà lại nhớ đến cuộc sống kiếp trước của mình, trừ bỏ giết người thì cũng là độc dược, không ai quan tâm và yêu thương, sống như vậy thật vô cùng tịch mịch…
“Tam thiếu gia, muốn đi đâu?”
“Đến công ty của cha đi!”
“Vâng!”
Hai tháng rá»i không gặp cha, chắc cha sẽ không báºn rá»n Äến ná»i không thá» gặp con trai Äi?
âTam thiếu gia?â
âPhụ thân trong vÄn phòng không?â
âÃch, tá»ng giám Äá»c Hà n Äang. . . .â
âQuên Äi, ta tá»± Äi tìm cha!â
âAi, tam thiếu gia, chá» má»t chút!â Lam Tá»ch không ÄỠý tá»i VÆ°Æ¡ng bà thÆ° ngÄn trá» Äi Äến vÄn phòng Hà n Vân Long trá»±c tiếp Äẩy cá»a và o! Hình ảnh trÆ°á»c mặt khiến Lam Tá»ch Äau Äá»n từng cÆ¡n, hóa ra cha Äang báºn viá»c nà y sao?
Má»t ngÆ°á»i phụ nữ xinh Äẹp Äang ngá»i trên Äùi Hà n Vân Long, cả hai ngÆ°á»i quần áo Äá»u lá»n xá»n. Hà n Vân Long thấy Lam Tá»ch thì cÄng thẳng vô củng, Äiá»u chá»nh má»t chút thần sắc
âTá»i là m gì?â thanh âm Äông cứng vô táºn lạnh lùng khiến Lam Tá»ch lại Äau Äá»n hÆ¡n và i phần, Äứng sững sá» á» cá»a há»i lâu má»t câu cÅ©ng chÆ°a nói xoay ngÆ°á»i rá»i Äi! Hà n Vân Long thấy rõ sát khà trong mắt Äứa con trai, lần Äầu tiên thấy Äứa nhá» lá» ra vẻ mặt nhÆ° váºy, tÆ°á»ng nhÆ° trá» thà nh má»t ngÆ°á»i hoà n toà n khác!
Hà n Vân Long cảm thấy vừa phiá»n muá»n vừa tức giáºn, ÄÆ°a tay Äẩy ngÆ°á»i Äà n bà trên ngÆ°á»i ra
âCút!â
NgÆ°á»i phụ nữ kia không biết chá»c gì dên Hà n Vân Long, vá»i vá»i và ng và ng thu dá»n ra khá»i phòng!
Ãnh mắt lạnh nhÆ° bÄng của Lam Tá»ch khiến vá» sÄ© phát lạnh, không biết vì sao tam thiếu gia nhanh nhÆ° váºy Äã Äi xuá»ng, thấy sắc mặt thiếu gia rất không tá»t, Äá»u cẩn tháºn là m viá»c không ai dám nhiá»u lá»i! Cho Äến khi vá» Äến nhà Lam Tá»ch cÅ©ng không nói má»t lá»i, chá» tá»± giam mình lại bắt mình luyá»n công Äá» xua Äi ná»i khó chá»u trong lòng, lại không ngá» cảm giác Äau lòng kia nhÆ° thá» Äang trúng Äá»c, sao lại Äau nhÆ° váºy chứ? Lòng cà ng ngà y cà ng phiá»n muá»n và tức giáºn, bất ngá», má»t cá» huyết khà phun trà o từ lá»ng ngá»±c, thân hình má»m mại ngã nhà o trên mặt Äất bất tá»nh!