Lại nói tới Phủ Viễn tướng quân, lúc bấy giờ đang đối đầu với sát thủ liên hoàn.
Liên Hoa sát thủ hơn ai hết hiểu rõ Dương Tiêu Phong là ái đồ của võvương Long Thiên Hổ, đã được chân truyền sở đắc một đời của ông. Nàngđoan chắc võ công của y hẳn phải đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh rồi nêncàng thận trọng chưa dám ra tay. Cũng vì thế dễ đến gần một khắc trôiqua, cục diện vẫn nhùng nhằng như vậy. Tuy đứng trong tầm ném ám khí của Dương Tiêu Phong, gần trong gang tấc, song nàng cố tỏ ra không hoảng sợ một mảy may, đột nhiên giơ tay tháo chiếc khăn che mặt xuống.
Miếng lụa trút xuống, Dương Tiêu Phong nhíu mày nhìn hoa dung xinh đẹpnhư ngọc, trong lòng nhói lên một cái “quả nhiên là nàng!”
Ngắm mỹ nhân với ánh mắt phức tạp, Dương Tiêu Phong thầm cảm khái, không rõ vì sao gương mặt nàng lạnh lùng như đá cuội. Có điều lạ thay, dungnhan mỹ miều mà lạnh lẽo đó, vẫn đượm vẻ quyến rũ say lòng người như lần đầu tiên chàng nàng gặp gỡ, khiến lòng chàng không khỏi bần thần daođộng.
Trái lại bên phía đối diện, Liên Hoa sát thủ đã sớm dặn lòng đè nén mọicảm xúc từ lâu. Vì kiếm pháp độc môn của nàng chú trọng nhất chính là hộ tâm thanh tĩnh như mặt nước, phải tập trung toàn bộ tinh thần ở cảnhgiới vô ưu vô nhiễm. Nói cách khác, là nàng phải toàn tâm toàn lực xóabỏ hoàn toàn mọi rung động về mặt tình cảm, quyết không để gợn lại tình ý gì với y dù chỉ một chút. Tất cả những hỉ nộ ai lạc phu thê chi ái gìgì đó, đều phải gột rửa sạch sẽ ra khỏi trái tim nàng.
Thoáng chốc, bên tai nàng bỗng văng vẳng những lời chỉ bảo của Ngao Báinăm xưa. Ông từng bảo rằng loại công phu nào cũng vậy, đều cùng chungmột nguyên lý căn bản, được các vị tông sư võ học cảm ngộ từ cuộc sốngthực tế và tự nhiên. Kiếm pháp này cũng không nằm ngoài nguyên lý ấy, bí quyết chính ở tâm của người sử kiếm. Mà trái tim con người ví như mộthồ nước, tình cảm chất chứa phức tạp khác nào mặt nước luôn gợn bọt sóng lăn tăn. Vì lẽ đó, không thể phản chiếu sắc nét được sự vật. Vậy chỉ có thể gạt bỏ triệt để những tình cảm trần tục, hãy trong xanh và tĩnhlặng tựa nước hồ thu, mới soi tỏ chúng sinh vạn vật. Tất cả không nằmngoài mấy chữ: "Kiếm pháp tuyệt đỉnh không bị trì đọng vì tình, mới phát huy được đến cực điểm…"
Về phần Dương Tiêu Phong, trong đầu liên tưởng đến kiếm pháp kinh hồnkhiếp vía của nàng thi triển khi nãy. Một thứ] kiếm pháp chỉ công chứkhông có thủ, chiêu này vừa dứt chiêu kia đã đến, liên miên bất tuyệttưởng như không ngừng. Bất giác thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn trọngthêm mấy phần.
Và tuy hiểu rõ chuyện ngày hôm nay không dùng võ lực để giải quyết thìkhông xong được, nhưng Dương Tiêu Phong vẫn muốn nói lý một lần cuốicùng:
- Vì cái gì nàng lại đồng ý đi ám sát hoàng đế đương triều - Dương TiêuPhong gặng hỏi - Nàng nhận được lợi ích bao nhiêu từ chuyện này?
Liên Hoa sát thủ không muốn lý giải nguyên do, chỉ nhếch môi cười nhạt:
- Đại nhân bấy lâu nay quen biết bá quan văn võ trong cung, kết giaobiết bao nhiêu nhân vật anh hùng trong thiên hạ, không ngờ lại bị một nữ nhân qua mặt. Hay ngài đã sớm biết rõ thân phận của tiểu nữ rồi, chỉ là chưa muốn cho tiểu nữ thấy sự lợi hại đấy thôi?
Bực bội trước việc nàng ta không màng trả lời câu hỏi của mình, cònbuông lời châm chọc hòng nhiễu loạn nhân tâm, Dương Tiêu Phong cau màysẵng giọng:
- Nàng đừng lòng vòng nhiều lời. Hãy trả lời câu hỏi của ta đi!
Một thoáng xúc động lướt qua băng nhan rồi biến mất thật nhanh, Liên Hoa sát thủ nhìn thật sâu vào mắt tình lang. Nàng lặng người hồi lâu bỗngchậm rãi bảo:
- Năm xưa Hoàng Thái Cực chỉ vì một lời nói của nịnh thần đã tống giamnội tổ và cha ta vào đại lao, hại cả nhà ta tan rã, nên ta có lập thệrằng đời này quyết không đội trời chung với hậu sinh của hắn!
Dương Tiêu Phong nghe nàng nói vậy thì ngẩn người, giây lát liền sực nhớ đến vụ án của ba mươi năm về trước liên quan tới một nhân vật có tênMãng Cổ Nhĩ Thái. Mà nói tới vụ án này, phải nhắc lại căn nguyên từ rấtlâu trước đó. Vào năm 1627, khi thế lực của nội tổ Khang Hi là HoàngThái Cực đã bắt đầu vững mạnh liền trực tiếp nắm quân đội Chính Lam Kỳvà Chính Bạch Kỳ, ngoài ra tạm thời khống chế ba kỳ khác. Rồi thông quanhiều hành động phân quyền nhằm mục đích làm ảnh hưởng đến địa vị củacác vị bối lặc. Đến năm 1631 Hoàng Thái Cực thi hành kế sách bức tử A Ba Hợi, tước quyền Đại Thiện, đoạt binh A Tế Cách, giam cầm A Mẫn, cáchchức và tống giam Mãng Cổ Nhĩ Thái, chính thức củng cố ngôi vị độc tôn.
Vốn năm đó, Hoàng Thái Cực đăng cơ Đại Hãn, trong nước diễn ra chiếndịch Đại Lãng Hà. Mãng Cổ Nhĩ Thái nhân cơ hội này đã yêu cầu Hoàng Thái Cực bổ sung thêm tướng sĩ cho kỳ của mình nhưng bị Hoàng Thái Cực từchối. Mãng Cổ Nhĩ Thái lấy làm bất mãn, không kiềm chế được nên cãi vãvới Hoàng Thái Cực và ẩu đả với người em ruột của mình là Đức Cách Loại, người đã to tiếng chỉ trích thái độ phạm thượng của ông ta. Hoàng TháiCực nghe theo Đức Cách Loại, phạt Mãng Cổ Nhĩ Thái đòn nặng, xong nhânluôn cớ đó để thực hiện việc thu quyền.
Đợi cho chiến dịch Đại Lãng Hà kết thúc, biết thời cơ chín muồi đã đến,Hoàng Thái Cực bèn triệu tập hội nghị các bối lặc gia. Nhân đó lật lạichuyện Mãng Cổ Nhĩ Thái ra tay giết mẹ ở trước mặt Đại Hãn và các vị báquan văn võ. Sau vụ này, Mãng Cổ Nhĩ Thái mất uy tín nghiêm trọng, bị bá quan văn võ nhất loạt lên án là kẻ đại nghịch bất đạo, Trời Đất khôngdung. Hoàng Thái Cực lấy đó làm cớ chính thức loại trừ đối thủ chính trị của mình. Rất nhanh chóng, Hoàng Thái Cực hạ một đạo thánh chỉ, lệnhcho đại nội thị vệ đi tước binh quyền của Mãng Cổ Nhĩ Thái, tống giamông ta và con trai vào đại lao, cùng lúc thu quyền quản lý Tương Bạch kỳ giao lại cho Đức Cách Loại.
Để rồi không bao lâu sau, năm 1632, Mãng Cổ Nhĩ Thái cùng con trai quađời trong ngục thất một cách hết sức bí ẩn. Không những thế, tất cảngười nhà của Mãng Cổ Nhĩ Thái cũng trong một đêm bị hỏa hoạn thiêu chết sạch, kết thành vụ thảm án lớn nhất hồi ấy. Cứ ngỡ gia tộc Mãng Cổ NhĩThái đã tuyệt diệt từ đó, ngờ đâu trong đám hậu nhân trực hệ vẫn còn cómột người tồn tại đến bây giờ...
Tuy không khỏi sững sờ nhưng nghe sát thủ liên hoàn bảo nhất định phảibáo mối huyết hải thâm thù này, Dương Tiêu Phong lập tức cất giọng phảnđối, thanh âm đầy rẫy khinh khi:
- Nghĩ lại năm đó Đại Hãn xử phạt như vậy là hoàn toàn hợp lẽ. Bởi ngũbối lặc là một kẻ tàn nhẫn, vong ân bội nghĩa, đang tâm đích tay đâmchết cả mẹ ruột, người đã mang nặng đẻ đau chín tháng cưu mang y. Hànhđộng đó thật đúng là thua cả loài cầm thú!
Tai nghe tình quân buông lời chỉ trích người thân của mình, một mựckhăng khăng lên tiếng bênh vực cho kẻ tử thù, Liên Hoa sát thủ giận dữtrừng mắt nói một tràng:
- Đại nhân! Ngài nói nghe hay lắm nhưng để tiểu nữ nói cho ngài nghe!Hẳn ngài còn nhớ một nữ nhân tên A Ba Hợi chứ? Năm đó chính miệng ĐạiHãn đã ra lệnh cho con trai thứ năm của ông phải giết chết mẹ mình, mụcđích là gì nếu không phải để đưa người thiếp sủng ái nhất của ông là ABa Hợi lên ngôi đại phúc tấn! Và bản thân ngài, lăn lộn bấy nhiêu nămtrong chốn quan trường chắc cũng rõ nguyên nhân vì sao Hoàng Thái Cựclật lại vụ án ngũ bối lặc giết chết mẹ ruột? Tất cả là do Hoàng Thái Cực muốn đoạt lại binh quyền từ tay nội tổ ta mà thôi!
Nghe Liên Hoa sát thủ nói thế, Dương Tiêu Phong chau mày suy nghĩ, trongbụng thầm thừa nhận năm đó quả tình có xảy ra chuyện như vậy thật. Ngayngày Hiếu Từ Cao hoàng hậu mất, liền có một dân nữ được Đại Hãn mang vào cung và lập làm đại phi. Sau đó các bá quan văn võ trong triều mới biết người dân nữ đó tên là A Ba Hợi, xuất thân từ bộ lạc Ô Lạp thuộc dònghọ Ná Lạp Thị. Do có nhan sắc nổi bật hơn các phi tần khác ở chốn hậucung nên A Ba Hợi đã nhận được rất nhiều sự sủng ái. Bà liên tiếp hạsinh cho Đại Hãn ba người con trai, trong đó có Đa Nhĩ Cổn là một hoàngthân có ảnh hưởng rất lớn trong đầu nhà Thanh. Chính Đa Nhĩ Cổn giữ ngôi vị nhiếp chính vương khi quân Thanh vào Sơn Hải quan tấn công Lý TựThành, đánh dẹp các thế lực nhà Nam Minh, và đặt nền móng vững chắc chotriều đại Mãn Châu thống nhất Trung Quốc sau này...
Thoáng nhận thấy vẻ mặt trầm tư của Dương Tiêu Phong, Liên Hoa sát thủđoán rằng cuối cùng y cũng đã hiểu thấu mọi sự tình nên cất cao giọng,hả hê hỏi:
- Sao hả? Thế bây giờ đại nhân còn có lời gì muốn nói với tiểu nữ nữahay không? Liệu ngài còn cho rằng nội tổ của ta khi đó làm như vậy làbất nhân bất hiếu chứ?
Dương Tiêu Phong sau khi tỏ tường mọi chuyện rồi, trầm ngâm suy tới xétlui một hồi, quyết định không nên bàn thêm về vụ án mạng đau lòng đó,càng không muốn nàng khơi lại chuyện cũ nữa. Sâu trong thâm tâm, Phủviễn tướng quân chợt nghĩ, người chết thì cũng đã chết lâu lắm rồi, cớlàm sao những kẻ hậu sinh như nàng lại cứ phải cuốn vào vấn đề phục thùrửa hận mãi? Nàng còn trẻ còn có tương lai, thành thử điều tốt nhất nàng ta nên làm lúc này, chính là hãy để quá khứ được ngủ yên giấc.
Vì lẽ đó, rốt cuộc Dương Tiêu Phong nghiêm nghị lắc đầu, đoạn khuyên bảo:
- Nàng không phải đối thủ của ta đâu. Có đầu óc tập võ nghệ thì cũng nên dùng nó để suy nghĩ chứ. Nàng hãy mau hồi đầu thị ngạn, đừng trợ Trụ vi ngược nữa, ngay bây giờ bỏ binh khí xuống cùng ta một lòng phò trợ ấuchúa, trở về hộ giá lập công chuộc tội đi.
- Xin lỗi tiểu nữ không có sức – Liên Hoa sát thủ không đắn đo từ chốingay lập tức, khóe miệng anh đào khẽ nhếch lên mai mỉa - Chỉ e đã cảntrở con đường xưng bá của đại nhân rồi nhỉ!
- Nói như vậy, nàng quyết đối đầu với ta sao? - Dương Tiêu Phong nheomắt hỏi - Hẳn là nàng rất tự tin. Nhưng dựa vào kiếm pháp của nàng, nàng nghĩ có thể đỡ được mấy chiêu của ta?
- Đại tướng quân vương! – Liên Hoa sát thủ lớn tiếng đáp lời, giọng nóikhinh khỉnh không giấu nỗi kiêu ngạo - Ngài nói nghe cứ như trong tayđang nắm chắc phần thắng lắm rồi! Chắc ngài chưa biết sư tôn của ta làai có phải không? Hẳn ngài phải rõ nhất người mà tất cả quần thần trongtriều đều phải kiêng nể dè chừng, và năm xưa được giang hồ mệnh danh“thiết đầu công” chứ? Chính là sư phụ của ta đó!
Dương Tiêu Phong đương nhiên biết, tuy vậy vẫn muốn khẳng định lại:
- Ý nàng muốn nói Ngao tông đường?
- Đương nhiên! Sư phụ của ta, nội ngoại công phu đều đã đạt đến cảnhgiới cao thủ nhất lưu, bằng không thì làm sao giữ được thịnh danh mấychục năm mà không hề suy vi?
Phủ viễn tướng quân gật gù ra vẻ "quả nhiên không ngoài dự đoán", đoạn nói:
- Về võ công, ta thừa nhận Ngao tông đường là cao thủ đời nay...
Song không để Liên Hoa sát thủ kịp vênh mặt đắc ý, Dương Tiêu Phong đã cười khẩy tiếp lời:
- Nhưng nàng thật lòng tin Ngao Bái là người có tài đức, có thể dẫn dắtmuôn dân đi tìm một tương lai no ấm hay sao? Để ta nói cho nàng nghe,con người ngược ngạo, cuồng bạo như y không xứng đâu. Những tội ác giếtngười cướp của của y đã chất chồng đến mức Phật nhìn thấy cũng phải nổinóng rồi. Một kẻ như thế làm hoàng đế thì chỉ đưa bá tánh đi đến conđường tuyệt lộ đấy thôi!
Nãy giờ Liên Hoa sát thủ đôi co qua lại đã lâu cũng đâm sốt ruột, naylại nghe đối phương không hề kiêng dè chi hết, y dám gọi đích danh sưphụ nàng mà chà đạp, xúc phạm. Nàng tất nhiên bắt đầu nóng gáy.
- Đại nhân! – Nàng bực dọc hướng mũi gươm ra phía trước, phẫn nộ bảo -Ngài mang danh là một hảo hán! Sao lại học thói ngậm máu phun người củaphường tiểu nhân như vậy?
- Ta ngậm máu phun người ư? – Dương Tiêu Phong điềm nhiên so vai - Takhông phải đang ngậm máu phun người, mà là muốn thức tỉnh nàng!
Thanh âm của Liên Hoa sát thủ tự nhiên có chút mềm mỏng, nhẹ nhàng cất lời:
- Dù thế nào, người đó là ân sư của ta, cũng là nghĩa phụ ta. Tình nghĩa bấy nhiêu năm dưỡng dục, nay người kêu ta ở chỗ này kháng thủ, đoạt hổphù, ta không thể không làm theo. Không biết một người có học thức nhưđại nhân đã nghe qua chưa, câu “làm hòa thượng một ngày gõ chuông mộtngày, làm con của người thì phải nghe lời phụ thân suốt đời?”
Bị hỏi vặn, Dương Tiêu Phong nhếch mép cười nửa miệng, mắt liếc khẽ vềhướng di trường Mộc Lan, không nói năng gì. Đoạn lại nhìn sát thủ liênhoàn, ánh mắt lại có vài tia thông cảm.
Chốc lát trôi đi, Dương Tiêu Phong bỗng thở dài, hỏi câu cuối cùng:
- Quen nhau bao lâu, nàng nhất quyết vô tình như vậy sao?
Quả đúng y dự liệu, Liên Hoa sát thủ lạnh nhạt đáp:
- Sự tình đã phát triển đến thế này rồi, còn thời gian đứng đó nhắc đếnchữ tình hay sao? Theo tiểu nữ thấy, đại nhân ngài tốt nhất là muốn giết thì giết, muốn chém thì chém, đừng nhiều lời nữa. Dĩ nhiên trường kiếmtrên tay ta không phải thứ vũ khí biết nhìn mặt người quen đâu!
Liên Hoa sát thủ nói xong âm thầm quan sát phản ứng của đối phương, nhủlòng rằng y nhiều lời đến vậy hẳn là không muốn đánh nhau với nàng, nênquyền chủ động vẫn do nàng nắm giữ. Mà điều đó lại có lợi với bộ kiếmpháp nàng khổ nhọc tập luyện này, chính là lấy tấn công làm phòng thủ.
Kết cuộc, dòng máu chiến binh nhà họ Mãng đang sôi sục trong cơ thểnàng. Huyết quản thu hẹp, khiến máu lưu chuyển cao độ, đem lại một nguồn năng lượng khổng lồ chỉ đợi thời cơ bùng nổ. Mười mấy năm trường khổluyện kiếm pháp cuối cùng hôm nay nàng đã có cơ hội sử dụng toàn lực.
Sát thủ liên hoàn mau chóng chùng gối xuống để lấy thế, mũi chân khẽđiểm, phút chốc bật lên, lao vút tới như tên rời cung. Nàng thuận theothế của trường kiếm đang nắm trong tay mà chém ra một kiếm, liền biếnthành một dải kim quang sắc lạnh. Kiếm còn chưa tới, kiếm phong đã rítlên rát mặt.
Soạt! Soạt…
Thoáng ngạc nhiên, Dương Tiêu Phong lách mình sang bên, nhẹ nhàng tránhkhỏi bằng bộ pháp ảo diệu. Liên hoa sát thủ chiêu đầu thất bại, khôngchút do dự xuất liền mười chiêu liên tiếp. Kiếm pháp chiêu nào chiêu nấy nhanh tựa thiểm điện, khí thế như mãnh long xuất hải, mạnh mẽ hơn cảcuồng phong bão táp.
Dương Tiêu Phong thấy công lực của nàng thâm hậu khác thường, bất giác cất tiếng khen:
- Khá lắm! – Rồi tiếp tục dùng bộ pháp Phi Hành Di Thiên chuyển người tránh né.
Và do nể tình xưa, nên Dương Tiêu Phong nhường nàng hết thảy mười chiêu đó rồi mới phát chiêu đánh trả.
Trận đấu lúc bấy giờ mới chính thức khai diễn.
Phủ Viễn tướng quân quả thật không hổ danh là một cao thủ tuyệt đỉnh võlâm, thần lực kinh người, y đưa tay phải ra, biến chưởng thành đao quétngang cổ sát thủ liên hoàn một nhát.
Phựt!
Ngay tức khắc, sắc lịm như bị dao cắt, một lọn tóc của mỹ nhân đứt lìa, tung bay lả tả trong gió.
Liên Hoa sát thủ thấy đối phương chẳng cần tới binh khí, chỉ dùng taykhông thôi cũng cắt được tóc nàng, hốt nhiên hoảng sợ vô cùng. Nàng cũng không ngờ đối phương có thể phản đòn nhanh đến thế, bèn liên tiếp thốilùi ba bước, định thần rồi mới thi triển một đường kiếm tiếp tục tấncông. Nàng hoành tay lại, vẫy kiếm chém về phía trước một nhát, nhưngvẫn như trước, Dương Tiêu Phong nghiêng mình né rất nhanh khiến một kiếm của nàng lại trở nên vô ích.
Thực tình thì lúc Dương Tiêu Phong tung ra một chiêu đó, chủ yếu là muốn cảnh cáo nàng thôi, phát chưởng đó chỉ dùng có năm phần công lực vớimục đích là muốn địch thủ tự biết thua mà rút lui. Giờ chàng ngó thấynàng khua kiếm đảo qua đảo lại chém ngang ngực mình, dụng nhiều thế kiếm rất hiểm ác, quyết chí hạ cho bằng được mình để đoạt hổ phù thì khôngnén nổi vừa bực mình vừa lo âu. Chàng những muốn chống đỡ, thì nàng đãbiến chiêu rồi, trong một kiếm ẩn tàng đến vài hậu chiêu khác nhau thậtlà hết sức phức tạp. “Kiếm thuật này rất lạ” - Dương Tiêu Phong tấm tắckhen thầm. Mỗi khi nàng thi triển trường kiếm, thì kiếm ý nhẹ nhàngphiêu hốt, đôi khi mềm mại như những dải lụa tơ phất phơ hoặc uyểnchuyển như mặt nước sông gờn gợn. Nhưng có lúc lại dữ dội hệt sóngTrường Giang cuồn cuộn xô bờ. Từng mũi, từng đường kiếm của nàng, phátra hàng vạn đạo kim quang lấp loáng tựa dòng thác thủy ngân ào ạt theokiểu hoàn toàn bỏ thủ chỉ tấn công. Thực đúng với tinh thần có đi khôngvề.
Trời lúc này đang xế chiều. Hướng di trường Mộc Lan vẫn còn vang lêntiếng gươm đao va vào nhau chát chúa. Gió núi thổi đìu hiu trên đầu câyngọn cỏ, hàng vạn cánh hoa đào dưới kiếm phong mãnh liệt, rơi rụng lả tả phủ đầy mặt đất.
Liên Hoa sát thủ lại phóng ra ba kiếm chiêu nữa đều bị Dương Tiêu Phonghóa giải hết. Thế là nàng không dám giữ lại chút gì, đành phải triểnkhai hết thảy những tuyệt kỹ bình sinh. Bóng kiếm đột nhiên hoa lên, đirất nhanh thành vạn vạn tia chớp, liên miên ngỡ như không bao giờ dứt.Sau một hồi rốt cuộc nàng cũng tìm được chỗ hở, liền đâm thẳng thanhkiếm tới trước. Dương Tiêu Phong khi đó định đảo người tránh đòn rồi,nhưng cuối cùng, nghĩ thế nào lại đưa tả chưởng bảo vệ thân mình.
Liên Hoa sát thủ nào phải tay mơ. Khi thanh kiếm sắp sửa đâm thẳng vôngực kẻ địch, lại thấy đối phương cử tả chưởng hộ thân, nàng lập tứcchuyển hướng mũi kiếm lên trên, nhắm vào yết hầu mà phạt.
Dương Tiêu Phong giật nảy mình, lúc nãy rõ ràng thấy chiêu thức của nàng tấn công vùng ngực, nào ngờ kiếm chưa đi hết tầm, cách người chàng mớihai phân đã biến thành chiêu khác, từ đâm thẳng thành phạt ngang, tựamãng xà quang mình mổ tới. Dương Tiêu Phong liền vận nội công Cửu LongGiá Lâm để hộ thể. Với công phu này, dù cho lưỡi gươm bén nhọn có thểgọt đứt cả thân cây đại thụ trong tay Liên Hoa sát thủ vừa chạm vào cổlà bị bật ra, mình mẩy không hề hấn gì. Chỉ dựa vào chân khí hộ thể,Dương Tiêu Phong đã có thể đỡ được một kiếm của nàng. Bằng vào bản lĩnhnày đã khiến cho sát thủ liên hoàn sửng sốt ngẩn người, nhìn chàng bằngđôi mắt nể trọng.
Hai người lại đấu thêm mấy mươi hiệp. Liên Hoa sát thủ hạ thủ chẳng chút lưu tình, cứ đâm chém vùn vụt, lưỡi kiếm như mãng xà quấn lấy, khônglúc nào rời khỏi đối phương tới một thước.
"Cứ dằng dai mãi thế này không phải là cách hay," Dương Tiêu Phong chợtnghĩ, bèn thay đổi sách lược, bắt đầu xuất chiêu chủ động, không nhượngbộ nữa. Phủ viễn tướng quân dùng một trong mười lăm thế Ngũ Thập Lộ Liên Quyền, quyền phóng ra chặt vào cổ tay cầm kiếm của địch. Liên Hoa sátthủ vội vàng xoay kiếm thu tay lại. Tuy nhiên thật kỳ lạ, đòn quyền củađối phương xem ra kình lực đầy đủ nhưng nắm tay chưa phóng đến nơi lạiđột ngột hóa thành một chiêu trong bộ Thập Nhị Lộ Hành Quyền, đấm tớivai trái nàng. Chiêu này tung ra từ cánh tay Dương Tiêu Phong có thế vínhư tên lắp trên cung, ẩn chứa kình lực vô cùng mạnh mẽ nên bất cứ lúcnào cũng có thể gây nguy hiểm.
Liên Hoa sát thủ cảnh giác phải lùi ngay một bước, cố gắng lắm mới tránh né được.
Không cho đối phương kịp hồi khí, Dương Tiêu Phong liền xuất cước, từdưới hướng lên đá vào cánh tay cầm gươm của địch, đợi nàng chống đỡ bỗng lại biến chiêu. Quả nhiên khi Liên Hoa sát thủ đỡ chiêu này, Dương Tiêu Phong lại thay đổi thành Đồng Tước Song Phi, chân phải xê dịch móc gótba trăm sáu chục độ, một cước độc địa bổ ra như chớp giật...
Trận đấu cứ như vậy lại qua thêm vài hiệp nữa. Liên Hoa sát thủ bị épđến loạn cả tay chân, không ngừng vừa lui vừa cuống cuồng đón đỡ. Vì nếu nàng không đón đỡ thì không chừng hư chiêu của đối thủ lại trở thànhthực chiêu, nhưng ngặt nỗi có đón đỡ thì chiêu thức của y chỉ đi tới một phần ba cũng sẽ biến đổi.
Trong lòng kinh hoảng tột đỉnh, mặt tái mét đi, bây giờ nàng mới nhận ra rằng so với mình, võ nghệ của địch nhân mạnh gấp bội. Thời gian càngtrôi đi, nàng có cơ nguy không chống đỡ nổi nữa, thành thử chỉ còn đường thối lui và tránh né. Vừa liên tiếp rút lui, trong đầu nàng âm thầmthan khổ không ngớt. Tuy nhiên nói một cách công bằng, thực ra kiếmthuật của nàng đã luyện đến một cảnh giới khá cao rồi, chỉ cần định lạitâm thần, giữ môn hộ thận trọng thì chưa chắc đã thua.
Thấm thoắt không biết hai người đã qua lại tổng cộng bao nhiêu chiêu...
Trong một lần thấy sát thủ liên hoàn bước lui như vậy, Dương Tiêu Phongquàng tay trái ra phía sau lưng. Chật vật chống đỡ nãy giờ đâm phát bực, Liên Hoa sát thủ tưởng đã có cơ hội, hăm hở vội kích kiếm đâm vô ngựcđịch. Ngờ đâu Dương Tiêu Phong đợi mũi kiếm đến cách mặt mình vài tấcmới phát chiêu, dùng tay phải tả chưởng chặt vào mạch môn trên cổ tayphải của nàng. Liên Hoa sát thủ trúng chưởng, đau đớn buộc phải buôngkiếm ra. Thanh kiếm rớt xuống nền đất đá nghe đánh kẻng một tiếng. Cùnglúc đó cánh tay trái của Dương Tiêu Phong cũng kịp thời xuất hiện, từtrong tay áo một lằn sáng vọt ra.
Vèo!
Dương Tiêu Phong rút phi đao bắn tới, nhưng không muốn đả thương nàngnên đã trở đầu đuôi cây đao. Liên Hoa sát thủ bị mất bảo kiếm, còn chưahoàn hồn thì đột nhiên lại nghe có tiếng gió rít lên, đành gấp rút nésang trái một chút, khiến mũi phi đao vụt qua vai sát sàn sạt, xa hơn cả trượng rồi mất hút trong lùm cây.
Tránh được chiêu mà giang hồ đồn đãi là tuyệt kỹ Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao,Liên Hoa sát thủ cảm giác như vừa dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, tinhthần có vẻ tự tin hẳn lên. Nàng không màng thủ thế nữa mà dồn hết sứclực vào tấn công trực diện. Hai tròng mắt sáng như sao đêm nheo lại, đóchính là dấu hiệu nàng sắp giết người. Tức khắc liền rơi vào trạng tháiđịnh tâm, nàng để cho tâm bình khí hòa trở lại, vì đối với võ công nộigia thì tâm thần càng ổn định, chiêu thức sẽ càng vững mạnh. Xong lừađối phương di chuyển gần đến chỗ thanh kiếm đang nằm dưới đất, nàng mớidùng chân đạp lên chuôi kiếm, hất binh khí lên nắm trong tay. Có điềukhi tay nàng vừa đặt trên cán gươm rồi chưa kịp vận sức bên tay phải thì cổ tay đau nhói, hẳn do vừa bị dính đòn khi nãy, bèn chuyển kiếm sangtay trái đâm thẳng.
Nàng sử dụng kiếm bằng tay nghịch, chiêu thức đương nhiên yếu hơn, lạingược hẳn với lề lối thông thường cho nên không khỏi chậm chạp đi vàiphần. Dương Tiêu Phong chớp lấy cơ hội tốt, chớp nhoáng dụng hai ngóntay kẹp lấy lưỡi kiếm, đoạn dùng luôn món binh khí vừa đoạt được đó truy tới.
Vì quá bất ngờ, Liên Hoa sát thủ không sao tránh kịp, sắp sửa trúng phải một chiêu trí mạng. Tuy nhiên Dương Tiêu Phong không muốn để lưỡi kiếmchạm vào ngực nàng, sợ gây nên thương tích trầm trọng, trong tích tắcbèn đảo đi rất linh hoạt, chỉ hớt trúng cánh tay.
Sát thủ liên hoàn trúng đòn mà tâm thần không hề bấn loạn, lại bỏ mặcmáu ứa ra thành dòng trên tay áo, tiếp tục tung quyền công kích. DươngTiêu Phong phải lạng người sang bên, vung kiếm ngăn đỡ, thế là hai người lại đấu tiếp mười mấy chiêu.
Qua lại thêm hai mươi chiêu nữa, Dương Tiêu Phong chùng tay một cái lấythế phóng mũi kiếm vào cổ đối phương, nhưng tới phút sinh tử cũng vẫn do dự, nảy sanh lòng thương hoa tiếc ngọc.
Dương Tiêu Phong hạ thủ lưu tình, không nỡ ra tay hạ sát thành ra kiếm đi rất yếu, thế đi cũng chậm.
Dĩ nhiên sát thủ liên hoàn biết rõ đối phương không nỡ hạ độc thủ với nàng, song lại thừa cơ đánh lén.
Trong lúc thấy địch giảm tốc độ để thu kiếm về, tay rút lên, môn hộtrước ngực lộ ra sơ hở, Liên Hoa sát thủ dùng tả chưởng phóng vụt rathành trảo, năm đầu ngón tay chụm lại như móc câu sắc lẹm bấu sâu vô vai Dương Tiêu Phong.
Dương Tiêu Phong dính trọn đòn hiểm, nghĩ tới chỗ mình vì nhân hậu mà bị ám toán, bất giác không nén nổi cơn giận, nhưng càng bực tức thì sẽcàng dễ gặp nguy bèn cố trầm tĩnh lại tìm cách hất tay đối phương ra.
Liên Hoa sát thủ không cho Dương Tiêu Phong có cơ hội phản đòn hay vậnkhí điều thương, lập tức rút từ ngực áo ra một thanh đoản đao, nhằmthẳng yết hầu đối phương mà đâm. Dương Tiêu Phong bèn giơ kiếm lên gạtphắt. Bất thần, đao quang như bạch xà điểm tới bỗng tách ra làm đôi,chia ra trên dưới tấn công. Một được nàng ta dụng tay trái vẫn đâm vàoyết hầu, một theo tay phải hướng vào tim địch nhân. Thành ra, dù DươngTiêu Phong đỡ được nhát trên, nhưng phần vì không kịp trở tay, phầnkhông ngờ đối phương quyết tuyệt đến thế nên lãnh một nhát trúng ngực.
Nếu Phủ viễn tướng quân biết rằng đoản đao này vốn của Ngao Bái, sauđược đem tặng cho Liên Hoa sát thủ, là một thứ đao đặc biệt ở chỗ có thể tách lưỡi đao ra làm đôi, thành hai thanh kim loại bén và mỏng như látrúc ắt hẳn đã không khinh suất như thế.
Sát thủ liên hoàn ngay sau đó lạnh lùng rút mũi dao đang cắm sâu trongngực Dương Tiêu Phong ra, một đóa hoa máu theo đó bắn tung tóe lên không trung, rồi dồn hết sức lực, nhắm ngay cổ đối phương chém ngang mộtnhát...