- Tham kiến phó tướng quân!
Mấy mươi tên lính Thanh đang cầm trường mâu đi đi lại lại canh gác trước cổng đại lao, nhác thấy phó tướng Mai Lặc Chương Kinh vén rèm lom khombước xuống cỗ xe liền hối hả quỳ bái chào.
Tô Khất phất tay ra hiệu cả thảy đứng dậy rồi hất đầu bảo một tên mởcánh cửa sắt. Phó tướng quân rất hiếm khi rảnh rỗi để mà thân chinh nơi đây, chiều nay theo chân thuộc hạ vào trong rồi mới có dịp lia mắt quan sát cặn kẽ.
Đại lao cũ kĩ, tứ bề vách tường vách đá kiên cố, quân binh canh phòngnghiêm ngặt. Có vài ngọn đèn cầy leo lét treo trên thân cột trụ. Xungquanh được bao phủ bởi bầu không khí u ám tịch mịch như nghĩa địa hoangvu. Trần nhà lợp bằng mái ngói màu đỏ, bốn góc nhà phất phơ tơ nhệncộng thêm sàn đất ẩm mốc mùi bùn lầy.
Đi sâu vào trong lao ngục như vào địa phủ, ánh sáng càng lúc càng nhợt nhạt, nhất là lối dẫn tới chỗ giam tử tù.
Lộ trình dường như dài vô tận tuy nhiên cuối cùng Tô Khất và hai thị vệcũng dừng chân trước một ngăn ngục thất vương vãi nào rơm nào rạ.
Ngồi tựa lưng vào tường là một nam tử mặt đầy râu ria, y phục màu trắngrách rưới tơi tả để lộ tấm thân rắn rỏi, mình mẩy đeo gông xích. Ngườiđó im lìm khép hờ mâu quang, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc tuy rốibù xù xõa lòa xòa nhưng cũng không giấu được mi mục tuấn tú ôn văn. Lại nữa, dáng vẻ của tù nhân phong lưu lỗi lạc, tự nhiên toát lên một thứkhí chất cao thượng mà ít khi nào bắt gặp trên mình những kẻ phàm phu.
Tô Khất định ra lệnh cho lính cai ngục đánh thức con người trác tuyệtthì biến cố xảy đến, một tên binh lính mang bữa cơm chiều vô tình trượtchân làm rơi mấy cái bánh bao. Hắn lập tức nhặt lên và thảy ba cái bánh cho gã trung niên chột một mắt đang bị giam tại căn ngục gần chỗ TôKhất đứng khoảng chừng vài sải chân.
Trung niên kia biết sắp tới ngày trảm thủ nên mặt mày khinh khỉnh, làmra vẻ ngạo mạn, hiển nhiên là vị phó tướng trước mặt y hay là đệ nhấtdanh thủ ở miền trung nguyên trong giây phút ấy cũng chẳng đáng kể gì. Y gằn giọng mắng:
- Con bà nhà ngươi! Đừng ép người thái quá! Ngày nào cũng cho ta phầnbánh bao thiu. Mai này ta mà xuống chín tầng địa ngục sẽ trở về bópchết bọn cẩu tẩu các người!
Tên lính phụ trách phần cơm nước nhổ bãi nước bọt:
- Phì! Mỗi ngày có đồ cho ngươi ăn là tốt lắm rồi, khôn hồn thì câm mõm chó!
Hắn nói rồi hạ giọng tiếp lời:
- Mà tên cẩu nô ngươi nói nhiều làm chi, còn không mau ăn để sáng mai thành con ma no, có tốt hơn ma đói hay không chứ?
- Đồ khốn! – Trung niên hừ giọng vặc lại - Nếu bánh bao cho ngươi ăn cũ mèm, bết đầy bụi bặm, ngươi có nuốt nổi không?
- Cái đồ chó chết! – Tên lính Thanh trợn tròng – Ngươi là cái thá gì mà đòi xơi đồ ngon? Vả lại, đại ca nói ngươi hay bánh bao này mới vừa được hấp chín, cũ cái đầu lợn…
- Mẹ kiếp! – Trung niên cắt ngang, trỏ tay chỉ - Rõ ràng là bánh cũ, bụi bám đầy rẫy! Ngươi mở mắt hí ra mà coi!
Trung niên nọ vừa dứt lời thì một tia băng giá lóe lên trong mắt lão tựa hồ giận dữ, nhưng thanh âm trầm trầm chợt vang vọng mau chóng vùi lấpánh nhìn đó đi.
Ngay chỗ Tô Khất đang đứng, bên trong gian ngục thất bỗng một cặp mắtsắc như móng vuốt chim ưng mở toang khiến người nào trông thấy đều nảysinh cảm giác sợ hãi. Tù nhân áo trắng đang an tọa thì tặc lưỡi nói:
- Hai ngươi cãi nhau mà làm gì? Theo ta thì cái bánh bao là mới, chỉ có đống bụi dính trên đó là cũ thôi!
Tô Khất và hai thị vệ cánh tả cánh hữu nghe vậy không khỏi nhìn nhau bật cười ha hả, rồi phó tướng quân phất tay bảo lính cai ngục mở cửa để vào trong.
Tù nhân tướng mạo an nhàn, không màng sự hiện diện của kẻ lạ mặt, phán một câu giảng hòa xong tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Khất thong thả tiến lại đối diện. Trong tư thế quỳ một chân, phótướng quân lặng thầm quan sát, thấy thần tình người này không lộ ra mảymay thắc mắc rằng tại sao chiều nay có kẻ viếng thăm.
Sắc diện thản nhiên của tù nhân khiến Tô Khất thoáng lo lắng cho cuộcthuyết phục lần này. Thành ra nét mặt bên ngoài của phó tướng quân tỏanét bình lặng nhưng bụng dạ thật đang cuồn cuộn hệt sóng ngầm tuông khắp châu thân. Tình hình như sợi dây đàn căng thẳng.
Và cũng vì vậy cho nên trù trừ có hơn nửa khắc, Tô Khất mới xuất khẩu ngữ:
- Phủ tướng quân đã chuẩn bị tửu yến đặc biệt để tẩy trần, xin mời…
Tô Khất chưa thốt trọn câu mời mọc thì tù nhân buông thõng đôi tay. Điệu bộ rất ư là nhàn nhã, y lắc đầu đáp:
- Nếu như Dương Tiêu Phong có ý muốn ngươi đến đây khuyên ta quy hàngthì chi bằng ngươi để dành hơi cho ấm bụng, đừng phí lời, chỉ tổ tốncông vô ích.
Lời vừa tuôn ra cửa miệng, Tô Khất giật nẩy mình, nhủ lòng chưa chi đã bị nói huỵch toẹt những suy nghĩ trong nội tâm.
Rồi phó tướng quân trố mắt thầm thán phục tài tiên tri lợi hại. Xongphát hiện người trước mặt từng được giang hồ mệnh là Gia Cát Lượng táisinh, Tô Khất liền sử dụng món mồi khả dĩ dẫn dụ cá cắn câu.
Ngẫm là thực hành, Tô Khất tức tốc lặp lại mấy câu nói mà trước khi khởi trình tới đại lao, Dương Tiêu Phong dặn dò kỹ lưỡng.
- Được! - Tô Khất gật gù - Nếu như ngươi đã sớm đoán ra nguyên do củacuộc gặp gỡ thì ta cũng không tiện giấu giếm. Hiện tại sư muội củangươi đang trú ngụ ở viện thái y. Nhưng Phủ Viễn tướng quân rất đườnghoàng, chẳng tỏ ra mảy may ham muốn. Ngài là người quang minh lỗi lạc,không đời nào lợi dụng cái khó của người khác để thỏa mãn dục vọng bảnthân. Tuy nhiên ngài nói nếu tối nay ngươi không nhận lời mời tới phủđệ thì suốt đời sẽ ân hận.
Mưu lược của Dương Tiêu Phong quả nhiên có hiệu nghiệm. Tô Khất thốt trọn âm thì tức khắc phát giác phản ứng.
Toàn thân chấn động, cặp mắt của tù nhân mở toang rực thần quang, bắn ra những luồng oai phong sắc bén. Trước ánh nhìn phát hỏa ấy, đến Khẩu Tâm trù trì danh tiếng của chùa Thanh Tịnh tại chốn Giang Nam phồn vinh còn bị khiếp đảm, huống hồ là phó tướng quân võ công chỉ được xếp hạngngoài hai mươi trong cuốn Binh Khí phổ của trung nguyên võ thuật gia.
Lúc bốn con ngươi sâu hút giao nhau, Tô Khất đột ngột rùng mình, lập tức ngó lơ chỗ khác.
Nhắc lại vụ án con rối. Sau hồi chứng kiến Ngạo Bái và hai vị đại thầnchủ trương mở chiến dịch đối phó Khang Hi một cách công khai, thái hoàng thái hậu buộc lòng đồng ý để Phủ Viễn tướng quân đi tìm hậu thủ vì sátthủ thiết đầu lôi Khẩu Tâm đã từ trần.
Dương Tiêu Phong vòng tay cung kính bảo:
- Bẩm lão phật bà, Cửu Dương là cao thủ thuộc hạng nhất nhì của bangphái Đại Minh Triều hùng mạnh hàng đầu phương Nam, bấy lâu cùng sư huynh của hắn ở trung nguyên xưng hùng xưng bá. Trận hành thích ấu chúa vừaqua tuy rơi vào thế hạ phong nhưng hắn vẫn rút lui toàn vẹn, không sứtmẻ gì, khiến danh tiếng hắn được lưu truyền thiên hạ. Thành thử chảtrách lão phật bà e ngại. Tuy vậy, chúng ta cần nên tận dụng con ngườinày hòng đối phó tam mệnh đại thần.
- Ai gia biết tướng quân là người kín đáo cẩn trọng – Thái hoàng tháihậu đặt tay lên vai viên tướng trung nghĩa cương trực - Mỗi một hànhđộng đều có thâm ý. Lần này tướng quân muốn hợp mưu với Gia Cát táilai, định tận dụng trí tuệ của y để đè bẹp uy phong của tam mệnh đạithần, cớ nhưng mà ai gia vẫn cảm thấy dè dặt…
Dương Tiêu Phong hiểu hàm ý nuôi ong tay áo, bèn cúi đầu trấn an:
- Điều lão phật bà lo lắng là việc hẳn hòi. Tuy nhiên, lão phật bà chớquên trong tay chúng ta còn nắm một con cờ tâm đắc. Hạ quan dám tinchắc rằng ngày nào nữ tử kia còn sống thì Cửu Dương hắn không bao giờ có ý đồ…
Trong lúc Tô Khất liên tưởng cuộc đàm thoại thì tù nhân nghe lòng xótxa. Tuổi ấu thơ lẫn thanh xuân của sư muội đều bị giày vò bởi mầm mốngcừu hận, tinh thần nàng lúc nào cũng nặng nề.
Hơn thế, một thiếu nữ trong đêm thành thân lại lâm cảnh tay trắng. Nàng mất hết tất cả, trở thành kẻ lạc lõng bơ vơ chốn cung đình. Cái cảnhngộ bi thảm ấy không khỏi khiến người ta nghe qua thì mủi lòng mủi dạ.
Và cũng may là lời khẳng định của Tô Khất như cất được gánh nặng chấtchứa sâu trong ngực. Tù nhân kín đáo thở phào, chỉ mong người con gáithanh khiết, gan dạ và xinh đẹp đó chưa bị nhiễm bẩn dưới bàn tay củanhững giống cuồng đồ thuộc dòng tộc Mãn Châu.
Càng nghĩ, tù nhân càng chạnh lòng, cuộc giao tranh trên đỉnh Kỳ Liênngày trước với Khẩu Tâm đã là một điều đáng trách trong suốt cả cuộc đời y. Do y quá tin tưởng người đại ca đã cùng vào sinh ra tử thành thửđánh mất đi cơ hội phòng thủ. Khẩu Tâm vì vậy nên hết lần này sang lầnkhác bày mưu ám toán từng kẻ chỉ huy bang hội phản Thanh, triệt hạ toànbộ các vị đương gia tay nắm binh quyền. Và cái chết của Sư Thái chínhlà mối thống hận lớn nhất.
Tù nhân ngồi yên đấy bần thần hồi tưởng huyết cừu gia tộc. Đoạn nhung nhớ sư muội, y cau mày nhìn phó tướng quân.
Tô Khất lúc bấy giờ phủi gối đứng dậy, thủng thỉnh quay lưng toan bỏ ra khỏi căn ngục thất.
- Cỗ xe ngựa chờ trước cổng đại lao – Tô Khất nói bằng giọng trấn áptinh thần đối phương - Ta cho ngươi thời hạn nửa cây nhang. Đêm nayngươi có theo ta tới phủ đệ hay không là do ngươi quyết định.