Soạt soạt! Sách Ni xuất hai chiêu tấn công kim cang tráo thiết đầu.
Liễu Nhân thấy quyền của địch đi nhanh và gọn vậy, nghiêng mình né sangbên. Nhưng khi Liễu Nhân đứng thẳng người lên lại bị trúng một quyềncủa Sách Ni vào ngay yết hầu, la to một tiếng rồi lùi lại.
Sách Ni được thế xuất luôn hai chiêu liên hoàn cước bay đá ngang trúng vào vai Liễu Nhân.
Đả thương được Liễu Nhân rồi, Sách Ni phấn chấn thần oai hẳn lên, phóng tới yểm trợ cho Khang Hi, hỏi:
- Hoàng thượng không sao chứ?
Sách Ni hỏi xong chưa kịp nghe Khang Hi trả lời thì đột nhiên vù mộttiếng, vội kéo Khang Hi cúi gập người xuống để né một vật thể bay sạtqua lưng.
Ám khí vừa được ném ra đó xuất phát từ tay Lâm Tố Đình, vì ở trong lúcnày, ở phía rừng tre Lâm Tố Đình thấp thoáng trông thấy Mã Tề kéo mộtđội quân đông đúc đến hộ giá.
Lâm Tố Đình mới quyết định dùng tới ám khí tham chiến, lấy thêm trong áo ra một cây phi đao nữa mỏng và dài khoảng năm phân, Lâm Tố Đình xoay cổ tay một vòng ném vù ra.
Lữ Nguyên qua khóe mắt thấy phi đao của tổng đà chủ lao vút đi vậy vội vã lách mình tránh sang bên nhường đường.
Thiệu Châu Tầm và mấy người đương gia khác cũng đã được thấy thần kỹ của Lâm Tố Đình về ám khí rồi, vô cùng khâm phục, lập tức cũng nhảy khỏivòng chiến.
Lâm Tố Đình cứ như vậy liên tục lấy trong túi ám khí ra thêm ba cây phiđao mà ngày trước Dương Tiêu Phong ném đi, vừa phóng ra vừa mỉm cười tựnhủ “chỉ cần đánh trúng một chiếc là tên cẩu hoàng đế không chịu nổi.”
Đằng kia Sách Ngạch Đồ nhìn thấy mấy cây phi đao này, đúng là kinh cung chi điểu, bất giác rùng mình một cái.
Thế là Lâm Tố Đình liên tục phóng phi đao ra.
Vù! Vù! Vù!...
Để đối phó với tuyệt kỹ ám khí này, Sách Ngạch Đồ và Sách Ni vội vàngcởi phăng chiếc áo đang mặc trên mình xuống cuộn lại như hai sợi lòitói, và nhanh tay cột chặt phần đầu thành một gút, vừa nhảy tránh vừadùng “sợi thừng” vù vù vung ra phía trước cố đỡ những thanh phi đao.
Biết mấy cây đao của Lâm Tố Đình có tẩm thêm thuốc độc vào nên Lữ Nguyên an tâm nhìn Liễu Nhân gật đầu nói:
- Chúng ta cùng lúc phóng ra một loạt ám khí, bất luận tên cẩu hoàng đếđó có bao nhiêu thị vệ thì ít ra cũng phải trúng mấy mũi.
Quả thật trông gương mặt Khang Hi bấy giờ hoang mang vô cùng nhưng cũng không quên biến mình thành bia đứng chắn cho ái phi.
Lâm Tố Đình ban đầu cũng không nỡ lòng đả thương người nữ nhân này, nghĩ đến cảnh ả với mình là cùng một sư phụ chăm nuôi, lúc xưa ăn chung mộtmâm, ngủ chung một giường, Lâm Tố Đình cảm thấy không nỡ. Nhưng lạinghĩ đến những chuyện âm hiểm tàn ác của triều đình năm trước, cơn phẫnhận bốc lên, Lâm Tố Đình vung tay ném phi đao vun vút về phía Khang Hi.
Sách Ngạch Đồ và Sách Ni tuy có cố gắng cách nào thì cả hai cũng không phải là đối thủ của Lâm Tố Đình được.
Trong một lần thanh phi đao xé gió bay đi sắp sửa ghim vào ngực Khang Hi, Tây phi thấy vậy xả thân đỡ lấy.
Nàng hét to lên một tiếng.
Khang Hi nghe tiếng la đó mà như bị đánh một quyền rất mạnh vào giữa ngực mình.
Khi này Mã Tề vừa kịp thời kéo binh lính tới hộ giá.
Mã Tề thấy cha con Sách Ni ác chiến với mười mấy tên, thần sắc hệt như đang liều mạng, liền lớn tiếng nói:
- Hoàng thượng, thần đến đây!
Sách Ni và Sách Ngạch Đồ nghe vậy cả mừng, tinh thần phấn chấn hẳn lên, tấn công veo véo luôn mấy chiêu.
Lâm Tố Đình cũng tuốt kiếm nhảy vào trợ chiến, đẩy lùi một đám thị vệ.
Con trai của Lâm Tố Đình là Tần Thiên Hoàn cũng kéo theo mấy trăm thànhviên của Hồng Hoa hội đến trợ giúp, từ bốn phương kéo tới như một bầychâu chấu.
Chỉ trong nháy mắt, Tần Thiên Hoàn đã nhảy vào giữa trận của bọn ngự lâm quân mà chém giết. Nghĩa phụ của y là Hàm Trường cũng vung kiếm xôngvào đám đông, lưỡi kiếm đi đến đâu, thì bọn lính Thanh lùi ra tới đó.