Đại Thanh năm 1670, vào năm Khang Hi thứ mười sáu ở kinh thành một cuộcchính biến xảy ra. Các binh sĩ trong đoàn binh Thượng Tam Kỳ do CửuDương và Sách Ngạch Đồ chỉ huy trở về bằng đường hầm bên dưới Tị Thử sơn trang, đao thương sáng ngời xông vào Đông Hoa môn. Cùng lúc đó DươngTiêu Phong cũng dẫn hai đoàn quân thiết giáp và Chính Bạch Kỳ khải hoàntrở về triều đình. Tô Khất, Mộc Đình Quý thì ở trong điện Thái Hòa phục sẵn, mục đích là bảo vệ Khang Hi bấy giờ đang an tọa trên ngai vàngcùng với Ngao Bái và các bá quan văn võ bàn bạc về mảnh đất Hồi cương.Viên tổng quản thái giám là Ung công công thì ở ngoài điện chờ đợi tiếpứng.
Ngao Bái không ngờ hôm đó chính là ngày tàn của mình, tiền đồ vĩ đại và sinh mạng bảo bối coi như chấm dứt từ đây.
Binh lính gác cổng của Ngao Bái đang canh gác tại Đông Hoa môn trôngthấy chủ soái đoàn quân Thượng Tam Kỳ cỡi ngựa song song cạnh bên SáchNgạch Đồ thì rất ngỡ ngàng, rồi đoán biết Cửu Dương có ý đồ tạo phản họvội đóng cửa thành lại, nhưng đã trễ. Năm, bảy trăm binh sĩ Thượng TamKỳ đã nhanh chóng đánh thốc qua cửa Đông Hoa, cùng Cửu Dương, Sách Ngạch Đồ tiến thẳng vào điện Thái Hòa, lại có Ung công công chỉ đạo bọn tháigiám từ bên trong cung đánh ra, ép quân của Ngao Bái vào giữa. Khang Hi ngó thấy Ngao Bái đang sững sờ ngơ ngác về việc quân lính xông vào cửaĐông Hoa, thừa dịp này lập tức lui về cung nội.
Các cung nga mỹ nữ hoảng hồn bạt vía, kêu khóc như ri, ùa theo Khang Hitrốn trong cung nội vì bên ngoài thoáng chốc đã trở thành bãi chiếntrường, cảnh tượng hỗn loạn xảy ra khủng khiếp chưa từng thấy. Tại TâyHoa môn cũng có đoàn quân thiết giáp và Chính Bạch Kỳ tiến đánh. Thêmvào đó có Cửu Môn đề đốc thành Bắc Kinh là Nhạc Chung Kỳ điều động mộtđội quân từ Phong Đài đến bao vây Tử Cấm Thành. Toán ngự lâm quân củaNgao Bái tại đây vội đóng chặt cổng liều chết chống cự, nhưng được mộtlúc thì cổng cũng bị phá vỡ.
Dương Tiêu Phong và Nhạc Chung Kỳ sau khi phá tung cổng thành liền chỉđạo cho đoàn quân thiết giáp ồ vào, tiếp tục đánh qua hai tướng của Ngao Bái là Bành Xuân và Tát Bố Tố, thẳng vào đại điện. Ngao Bái từ phíatrong điện Thái Hòa ra hiệu cho Vương Kiệt Thư đánh ra, muốn mở đườngmáu trốn thoát tuy nhiên một hồi đành phải vừa đánh vừa lùi, chạy tớivườn Viên Minh đằng sau ngự hoa viên để thoát ra ngoài Tử Cấm Thành.
Cố cung tiếng hò hét tiếng kêu la vang vọng một mảnh trời chiều, máuchảy lênh láng cả mặt đất. Các phi tần trong các cung Dực Khôn, VĩnhHoà, Hàm Phúc nghe tiếng hò hét kêu la hoảng quá, muốn đến chỗ Khang Hilánh nạn lắm nhưng không được đành phải túm tụm lại với nhau thành từngchùm.
Ngao Bái chạy tới Thần Vũ môn, thấy một toán binh sĩ Chính Bạch Kỳ đãsớm bọc hậu, hò reo xông tới đánh và hô đóng cửa lại thì thất kinh hồnvía bèn chạy lên một gác lâu gần đó. Ngay tức khắc có mấy binh sĩ Chính Bạch Kỳ leo lên theo, Ngao Bái tức thì xuất kỳ bất ý tung tả quyền đánh xuống, khiến nhiều binh sĩ bị đánh cho vỡ đầu, óc phọt ra, ngã gục dưới chân tường.
Lúc này trời đã tối, đường sá trong cung đầy rẫy các thi thể. Quân củaNgao Bái đi dần vào đất chết, bị truy sát một trận, toàn bộ lực lượng vũ trang sau mấy canh giờ đều bị tiêu diệt toàn bộ, hai bên dọc tường thây chết ngổn ngang.
Ngao Bái cuối cùng cũng bị dồn vào góc tường, giữa lúc bọn quan binhđịnh xông vào bắt trói thì dùng hết khí lực tung ra chưởng pháp mạnh mẽlàm gác lâu như một cơn mưa rầm rập đổ xuống, đất cát bay mù mịt. Gãhét thêm một tiếng, sét lở đất long trời nổ vang, đánh chết luôn cùnglúc đến mấy chục binh sĩ Thượng Tam Kỳ. Ấy vậy mà kết cục sức lực cũngcạn kiệt dần dần, Ngao Bái bị mười quân binh thiết giáp tiến lên bắtsống, trói ké hết tay chân. Số binh lính còn lại của Ngao Bái cũng bịtrói nốt lại, đưa tới nha môn Cửu Môn đề đốc để chờ thẩm vấn.
Một tháng sau, Khang Hi chính thức nắm quyền điều hành triều chính.
Khang Hi tức thì củng cố quyền lực bằng cách ra lệnh cho Nhạc Chung Kỳmang ba người tướng của Ngao Bái là Bành Xuân, Tát Bố Tố, Vương Kiệt Thư và nhiều binh lính bị bắt khác cùng một loạt đem ra chính pháp hết. Hơn hai ngàn năm trăm cái đầu bị chặt đứt, máu chảy lênh láng trên mặt đất. Phố xá nơi kinh thành đóng kín mít cửa, dân chúng hoảng hồn bạt vía,gần như không dám hít thở.
Qua ngày hôm sau nữa một đạo dụ ban xuống, Khang Hi chỉnh sửa hệ thốnghành chính của nhà Thanh. Để củng cố đế chế, Khang Hi dựa trên hệ thống trước đó của nhà Minh xong lập thêm ra sáu bộ, mỗi bộ do hai thượng thư đứng đầu và được hỗ trợ bởi bốn thị lang.
Khang Hi phong Dương Tiêu Phong làm thân vương, ban cho toàn quyền lãnhđạo Quân Cơ Xứ, một cơ quan chuyên trách các vấn đề quân sự và tình báo, đồng thời chịu trách nhiệm giám sát mọi bộ của chính phủ. Hai vị quanquản lý Quân Cơ Xứ dưới quyền Dương Tiêu Phong là Sách Ngạch Đồ và TôKhất. Còn Cửu Dương nắm giữ vai trò tể tướng, được chỉ định làm ngườiđứng đầu Quân Cơ Thủ Phụ. Hai người tướng khác cũng có công bảo vệhoàng cung là Nhạc Chung Kỳ và Mộc Đình Quý, Khang Hi tiền phong NhạcChung Kỳ làm thượng thư công bộ, Mộc Đình Quý là đại học sĩ.
Tiếp theo đó hoàng đế hạ chỉ tưởng thưởng cho nhiều binh sĩ Thượng TamKỳ và Chính Bạch Kỳ đã hy sinh trong cuộc nội chiến này, ban họ tước võquan lục phẩm, chiếu theo lệ võ quan trận vong mà tế lễ, lại cho thêmmón tiền chi phí tang ma một vạn lạng bạc cho thân quyến của họ.
Về phần Ngao Bái, Khang Hi chỉ trong một đêm đã quét sạch hết bè đảngcủa nghịch thần, tịch thu hết bảo khố của gã, thế nhưng thủy chung vẫnkhông muốn triệt để tiêu diệt gã. Khang Hi tuyên án Ngao Bái tội mậtmưu làm phản, tích trữ binh khí, lương thảo và tài vật chuẩn bị khởi sự.
Khang Hi chỉ có một lần duy nhất là đi thăm Ngao Bái ở trong lao tùthôi. Khi đó hoàng đế trông thấy Ngao Bái đầu tóc rối bù, mặt mày nhợtnhạt, nghĩ lại năm xưa gã là cố mệnh đại thần đã từng có công lập quốcnên hôm sau trước mặt các chư hầu bá quan văn võ quyết định không xử tửgã. Thế nhưng chuyện này tội chết được miễn song tội sống khó tha thứđược. Khang Hi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đành vĩnh viễngiam giữ Ngao Bái ở trong ngục thất. Sở dĩ Khang Hi làm vậy là vì ngàibiết nếu như mà dùng võ lực trấn áp thì trong mắt những người trongthiên hạ ngài sẽ trở thành bạo quân, liệu người ta có cam tâm trở thànhbách tính của một bạo quân hay không? Khang Hi tự nhủ lòng chắc làkhông đâu, vì đến lúc đó dân chúng đều đứng lên phản đối, như vậy mộngtưởng thống nhất đất nước sẽ rơi vào khoảng trống mất rồi.
Nhạc Chung Kỳ bấy giờ thấy hoàng thượng xử sự như thế thì nhủ lòng“Khang Hi này mới thực là kẻ âm mưu hiểm độc, hoàng đế cứ để mặc tìnhcho hai phe phái Ngao Bái và Dương Tiêu Phong vương đối vương đấu, traicò mổ nhau, kết quả bất kể như thế nào đều không tốt, mà ngài, kẻ đứngngoài xem lại được hưởng lợi, Khang Hi rốt cuộc thật rất biết dựa thờicơ…”
Hơn nữa Nhạc Chung Kỳ bấy giờ mới hiểu rõ cái gì gọi là âm mưu thâm độccủa tân hoàng đế, quả là anh tài xuất thiếu niên, nhớ lại chuyện nămngoái, Nhạc Chung Kỳ không tránh khỏi rùng mình kinh hãi. Khang Hi nămngoái sau khi khiến cho Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp rời bỏ kinh thành thì phong cho Ngao Bái làm nhất đẳng công đại thần. Ngao Bái ngoài cóCửu Dương trợ giúp nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ một thân một mình.Khang Hi tiếp theo đó lại chú tâm đọc sách thánh hiền, giả vờ như bỏ mặc mọi chuyện trong triều đình không màng đếm xỉa tới song mục đích chínhthức chính là làm cho Ngao Bái lơ là mất cảnh giác, mặt khác Khang Hilấy cớ ngưỡng mộ võ nghệ của Ngao Bái nên tuyển chọn nhiều người tronghàng ngũ con em thân vương đi theo Ngao Bái học võ. Sau đó Khang Hi mới lấy cớ điều bớt những người vây cánh của Ngao Bái đi làm quan ở nơi xa.
Ngao Bái không dè muôn cớ sự lại ra nông nỗi thế này, bấy lâu nay cứ ngỡ rằng Cửu Dương một lòng trung thành, không ngờ lại đi nuôi ong tay áo. Ngao Bái luôn luôn tự cho bản thân kiêu hùng một đời, kết cục bị một kẻ hậu bối lừa gạt, đoạt đi hết binh quyền, nên uất ức mà sinh bệnh, chẳng bao lâu sau chết ở trong ngục. Trước khi lìa trần Ngao Bái tức giận mà lại cười, tiếng cười bi lãnh của một người đã đến bước cùng đồ mạt lộ!
Còn lại là gia quyến thân thuộc của Ngao Bái, Khang Hi ở trước mặt baongười tuyên bố tha bổng, ấy nhưng lại lấy đi hết gia sản, phán họ trởthành thường dân. Quan viên trong triều hồi trước vốn theo phe tam mệnh đại thần giờ không còn ai dám liên hệ với những người thân thích củaNgao Bái nữa, bởi họ cảm nhận được Khang Hi này quả thực không đơn giản.
---oo0oo---
Đại Thanh năm 1671, Khang Hi mười bảy tuổi, lần đầu tiên tự nắm binhquyền. Ngài tịch thu hết gia sản của tam mệnh đại thần, khiến cho ngânkhố của hoàng gia trở thành giàu có khôn xiết kể, ấy thế mà vẫn bắt mọingười dè sẻn, khuyên nhủ các đại thần là chớ tiêu xài phung phí.
Sau chiến thắng trong cuộc giành giật ngôi vị, Khang Hi xác lập địa vịthống trị tuyệt đối, thực hiện cuộc cải cách về mặt quan sự, chế địnhBát Kỳ chặt chẽ, các vai cấp trong quân đội được phân chia rõ ràng, đồng thời các vị trí chỉ huy chủ chốt trong tám kỳ cũng được san định lạitheo hướng bổ nhiệm các nhân vật thân tín, tâm phúc vào vị trí các kỳchủ. Hơn nữa Khang Hi cũng thực hiện lời hứa với Cửu Dương năm nào, tức là quyết tâm kết tội những quan viên tham nhũng, hạn chế lãng phí, vàcải cách hành chính kinh tế một cách triệt để...
Sau khi tiêu diệt Ngao Bái, Át Tất Long và Tô Khắc Táp Cáp cùng với bè đảng của họ, cộng thêm tịch thu được mảnh đất Hồi Cương, Khang Hi thượngtriều để luận công ban thưởng. Hôm đó cũng y như thường lệ, ở điện Thái Hòa bá quan văn võ vẫn xếp thành hai hàng dài thẳng tắp. Khang Hi antọa trên bảo điện mỉm cười khi nghe các quan viên quỳ xuống làm lễ chào:
- Chúng thần bái kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Khang Hi cho miễn lễ, sau hồi thốt lời đề bạt rất nhiều người thì gọi Dương Tiêu Phong bước ra nói:
- Phủ Viễn tướng quân, ái khanh xuất chinh Hồi bộ, khải quan hồi triều,lập được đại công, phát huy thiên uy của đại Thanh ta. Trẫm hôm nay ban khanh cây trường đao này, và sẽ thiết tiệc khao thưởng đại quân Bát Kỳcủa khanh, rồi luận công ban thưởng cho họ.
Nói đoạn Khang Hi phẩy tay ra hiệu bảo Ung công công mang đao đến trao tay Dương Tiêu Phong.
Dương Tiêu Phong nhận lấy thanh bảo đao, vòng tay tạ ơn và nói:
- Tạ ơn hoàng thượng! – Nói xong lui về chỗ đứng của mình.
Tiếp theo đó Khang Hi nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, Hồi bộ đã chính thức nạp nhận cương thổ của đạiThanh ta, vùng rộng lớn tại An Tây trẫm từ hôm nay mạng danh chỗ đó làTân Cương!
Bá quan văn võ đồng loạt khấu đầu hô lớn:
- Đại Thanh quốc cửu, thiên thu vạn tuế!
- Tốt! – Khang Hi vẫy tay hài lòng nói - Các vị đại thần, bây giờ bản đồ của đại Thanh ta đã lớn hơn các triều đại trước rất nhiều, thiên uy của đại Thanh ta tứ hải cũng khiếp, đó chính là nhờ các khanh đoàn kết nhất trí, muôn người như một. Dĩ nhiên thượng thế của đại Thanh ta muốnđược thiên thu vạn tuế, liên miên không ngừng thì rất cần có các khanhtiếp tục toàn lực phụng sự. Về sau ai có thể giúp trẫm hoàn thành đạinghiệp, tiếp tục nâng cao đời sống của bá tánh khiến cho quốc thái dânan thì bất luận là ai, Mãn hay Hán, Mông hay Hồi, trẫm cũng đều sẽ trọng dụng hết tất cả, luận tài mà bổ nhậm, luận công mà ban thưởng.
Khang Hi dứt lời điện Thái Hòa lập tức vang lên tiếng hô hào “hoàng thượng anh minh!”
---oo0oo---
Cũng trưa hôm đó sau khi bãi triều, Khang Hi dắt tay hoàng hậu của ngàilà Hách Xá Lý Thị đích thân tới phủ tướng quân thăm Cửu Dương khi nàyđang ngồi trên giường tựa lưng vào vách tường. Gương mặt Cửu Dươngtrông vô cùng nhợt nhạt, tứ chi suy yếu, rõ ràng là sau ngày thọ thương ở rừng Thái Nguyên về kinh đô thương tích của chàng vẫn còn chưa lànhlặn.
Hoàng thượng ân cần nhìn Cửu Dương nói:
- Khanh cứ ngồi đó, khỏi cần thi lễ, vết thương không sao chứ?
Hách Xá Lý Thị hoàng hậu liếc về phía Nữ Thần Y. Nữ Thần Y quỳ gốixuống làm lễ chào, còn Cửu Dương không thể hành lễ tham kiến hoàng giađược.
Khắp nơi trong thư phòng bấy giờ đầy ắp mùi thảo dược nghe đăng đắng.Cửu Dương ngồi trên giường sau tấm rèm vải xanh nên Khang Hi không thểthấy rõ biểu hiện của chàng, nhưng nhìn qua tấm màn, bộ y phục màu trắng càng làm người chàng trắng nhợt, nom xuống dốc hẳn.
Hách Xá Lý Thị hoàng hậu đỡ tay Nữ Thần Y đứng dậy, nhìn Nữ Thần Y hỏi:
- Bệnh tình của hữu tướng còn phải trị liệu đến bao giờ?
Cửu Dương biết chàng đã đả tọa hơn hai canh giờ, nhưng hãy còn rất mỏimệt, thốt không ra hơi, nên Nữ Thần Y nhẹ giọng đón lời giúp chàng:
- Dạ bẩm hoàng hậu, bệnh tình của huynh ấy còn chưa có khởi sắc, đã nhọc tâm hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng rồi.
Nói rồi Nữ Thần Y e hoàng thượng và hoàng hậu nghe nàng tâu vậy sẽ bận tâm, vội nói thêm:
- Nhưng huynh ấy mới vừa được châm cứu, và cũng đã uống củ nhân sâm củahoàng thượng ban tặng cho hôm qua, chắc chắn trong nay mai sẽ có dấuhiệu đở hơn thôi ạ.
- Vậy bổn cung an tâm.
Nữ Thần Y lại nói:
- Dạ vâng, nô tì tin sức khỏe của huynh ấy nhất định sẽ được cố định, nô tì sẽ ngày đêm chăm sóc, nếu có biến chứng gì sẽ lập tức thông báo.
Khang Hi gật gù nói:
- Trẫm cũng mong sức khỏe của hắn có thể sớm ngày phục hồi, bằng không.. hắn sẽ phải ở lại kinh thành này thêm mấy ngày nữa rồi, sẽ không thểsớm cùng cô nương trở về Giang Nam như hắn từng ngày đêm mong mỏi đượcđâu.
Nói xong một câu chứa đầy hàm ý trêu đùa, Khang Hi cười cười rồi cùng với hoàng hậu rời đi.
---oo0oo---
Nhắc lại hôm Cửu Dương trở về kinh thành sau cuộc nội chiến…
Nữ Thần Y khi đó đang ở trong dinh thượng thư bộ hộ ngóng đợi, hay tinsư huynh nàng an toàn trở về nàng rất là hoan hỉ. Ngày hôm trước nàngđược Lôi Kiến Minh nói cho biết hết tất cả mọi sự việc, chuyện Cửu Dương thông đồng với nhóm tam mệnh đại thần bấy lâu nay là giả. Lôi KiếnMinh nói “kế hoạch đó bất đắc dĩ mới phải như vậy, mấy người họ,” LôiKiến Minh ám chỉ Cửu Dương, Dương Tiêu Phong, Khang Hi, Sách Ngạch Đồ…“vì không muốn bị bại lộ nên phải diễn giống y như thật vậy.” Nữ Thần Y nghe xong vỡ lẽ bấy lâu nay Cửu Dương cố tình giấu giếm nàng, cả cái lý do Dương Tiêu Phong hạ chiến thư… tất cả đều là giả vờ hết. Nàng độtnhiên cảm thấy thật ân hận vì những câu nói trách cứ lúc chàng chuẩn bịđi đến Hồi Cương.
Nay nhìn sư huynh bình yên trở về, Nữ Thần Y mừng vui trong lòng, chạyùa tới gieo người vào trong lòng chàng. Cửu Dương cũng tươi cười ôm lấysư muội. Nữ Thần Y ngẩng đầu nhìn lên. Có vẻ như khuôn mặt tái nhợtkia của nàng đã có chút hồng hào trở lại khi nhìn thấy chàng, nàng trông như đang xúc động. Cửu Dương đưa tay nhẹ vuốt hai má sư muội, từ trênmặt xuống đôi môi đỏ ao, và đến chiếc cổ nhỏ nhắn. Chàng âu yếm nhìnnàng như thế thật lâu, như thể cố gắng tìm thấy hình ảnh bé bỏng củanàng năm xưa. Ở phía đối diện Nữ Thần Y thấy sư huynh mỉm cười vớinàng, tận trong trái tim nàng nàng cũng cười với chàng theo.
Và Nữ Thần Y lặng im ngắm nhìn thân hình khôi vĩ, thấy y phục trên người chàng oai vệ, một tay cầm trường kiếm, tuy nhiên toàn thân vấy máu, sắc mặt mất phần trấn tĩnh song ánh mắt luôn luôn dịu dàng hướng về phíanàng.
Hai người mặt đối mặt nhau thật lâu, chần chừ chưa biết nói gì. Nữ Thần Y biết người đàn ông này sẽ hết lòng hết dạ yêu thương nàng, suốt cuộcđời này cũng sẽ không bao giờ thay đổi đâu, vì thế mà đáng lí ra nàngphải lựa chọn chàng mới đúng, cùng với chàng chung sống hạnh phúc chotới khi đầu bạc răng long, nhưng sao sâu thẳm tận trong đáy lòng nàngvẫn không thể nào quên được hình bóng của một người được nhỉ?
Lát sau, Nữ Thần Y lên tiếng nói:
- Sao mấy năm trước huynh và mọi người lại lừa dối muội, không nói chomuội biết kế hoạch? Huynh còn làm bộ làm tịch, nói mấy câu bội bạckhiến muội đau lòng, huynh có biết khi muội hay tin đó trái tim muội đau đớn thế nào không?
Nàng nói đoạn cầm lấy tay chàng đặt trên ngực mình:
- Năm đó huynh để những lời nói làm thương tổn muội, sao huynh có thể nhẫn tâm đến như thế chứ?
Cửu Dương ái ngại đáp lời:
- Thật tình xin lỗi muội! Năm đó huynh không nói cho muội biết, còn cố ý ngầm thừa nhận việc muội hiểu lầm huynh, vì từ đầu đến cuối huynh muốndiễn một màn kịch cho thật hoàn mỹ, để Ngao tông đường không phát hiệnđược…
Cửu Dương còn nói rất nhiều điều, Nữ Thần Y nghe qua xong cười nói:
- Thôi được rồi mà, muội đã hiểu rồi, huynh khỏi cần giải thích gì thêmnữa, mau vào nhà nghỉ ngơi đi, xem huynh kìa, mệt mỏi đến như thế rồi.
Nàng nói xong dìu Cửu Dương vào đại sảnh, bảo a hoàn rót nước ra một lymang đến. Cửu Dương đi bên cạnh Nữ Thần Y, vừa đi vừa đưa tay áo lauqua mặt, gạt bớt mồ hôi và máu, đến giữa sảnh tự dưng hai mắt tối sầmlại, không báo trước mà ngã ngửa ra sau.
Có vẻ Cửu Dương đã dùng hết cả sức lực trong cuộc chính biến này, thêmvào trước đó chiến đấu với bầy sói lang để cứu nguy cho Tân Nguyên cáchcách nên khi chàng ngã người xuống hệt như một con diều đã bị đứt dây.Mấy ngày này chàng chỉ dựa vào nội tức mà chống cự, giờ được thanh thảnrồi, chàng vừa buông lỏng người là không vận khí được nữa nên mới ngấtxỉu ngay tại đó. Nữ Thần Y hoảng hốt trông sang, bắt gặp hai mắt chàngkhép chặt, hơi thở khó nhọc, tuy vậy nàng vẫn còn ngó thấy khuôn mặtchàng dịu dàng, yêu thương như của trước đây.
Nàng bỗng cảm giác trái tim nàng như bị cắt ra làm đôi, lệ rơi khôngngừng. Nhớ năm xưa nàng là người đã gây ra nỗi đau cho chàng, nàng nóitoàn những câu cự tuyệt. Nàng đã sai rồi, sai thật rồi! Tình yêu nàycủa chàng đối với nàng quá lớn, nó quá vĩ đại, quá rộng lượng, có lẽkiếp này nàng cũng không bao giờ trả nổi được đâu. Nghĩ rồi Nữ Thần Ytự nhủ nàng vốn tin lời Phật dạy, nàng tự hỏi không nhẽ chàng đã gây ralỗi lầm gì từ kiếp trước? Có tội lỗi gì với nàng hay sao, nên phải nhận lấy khổ tâm của kiếp này? Tâm trí rối bời, nàng không thể nào bình thản được, đau đớn nhìn chàng bằng ánh mắt xót thương và khóc nấc lên.
Nữ Thần Y vừa thổn thức vừa gọi tên sư huynh rồi gọi người tới đỡ chàng vào thư phòng.
---oo0oo---
Khuya đêm sau Cửu Dương mới tỉnh lại, hơi thở đã mau chóng chuyển thànhsuyễn, muốn ngồi dậy để tìm nước uống mà phải dùng tận hết sức lực, phải cầm lấy tay vịn mới tránh cho không ngã xuống giường.
Nữ Thần Y đương ngồi ngủ gục ở đằng bàn, nghe tiếng động thì giật mìnhtỉnh giấc. Hôm qua nàng chứng kiến cảnh chàng ngất đi nàng thật đaulòng, vội rót nước vào một chung và mang lại.
Nữ Thần Y nói:
- Tạ ơn hoàng thiên phù hộ, huynh đã bất tỉnh suốt cả ngày hôm qua rồi đó.
Dứt lời nàng trìu mến nhìn sư huynh uống nước, thấy chàng không còn kiêu ngạo như ngày xưa nữa, thay vào đó là sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồhôi lớn như hạt đậu từ trên vầng trán rộng lớn chảy xuống. Trong miệngnàng nhất thời phát ra một tiếng thở dài, và Nữ Thần Y gối đầu trên vaiCửu Dương, nhớ đến hôm qua ngực chàng đẩm máu tươi, nàng có cảm giáctrong tim đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm phải.