Mấy ngày sau đó, Vu Duyệt luôn mang theo chiếc ô trong cặp sách. Trên lớp học chỉ mơ mơ màng màng, đến giờ ra chơi, Hứa Nặc bàn bên cạnh mới đập vai cô, ra vẻ thần bí, truy hỏi:
-Bạn học Tiểu Duyệt, mau khai đi, có phải bạn yêu rồi không?
Vu Duyệt bị nói trúng tim đen, gạt tay cô ấy ra:
-Bạn học tiểu Hứa, nếu bạn không nghiêm túc mình sẽ mách thầy bạn yêu sớm với tên họ Tưởng lớp bên cạnh.
Hứa Nặc ỉu xìu như hoa héo, rầu rĩ:
-Bạn biết rồi sao?
Vu Duyệt không quan tâm, cúi đầu chép bài tập, nói:
-Chỉ cần mỗi lần đi qua, các bạn bỏ ngay cái bộ dạng nhìn nhau say đắm ấy thì mình cũng không biết đâu.
Hứa Nặc khóc lóc bỏ chạy. Vu Duyệt cười cười, trong đầu lại nghĩ về người con trai đó. Không biết anh tên gì nhỉ? Chắc tên anh cũng đẹp lắm, như bề ngoài của anh vậy. Nhìn anh chắc cũng học đại học rồi, không biết anh học có xa không nhỉ? Cô chưa thấy anh trước đó lần nào, chắc là mới về, anh đang nghỉ hè sao?
Vu Duyệt không thể tập trung học vì mấy câu hỏi lởn vởn trong đầu.
**********
Ngụy Trì Vũ ăn mặc đơn giản khom lưng mở cửa, đang loay hoay với kiểu khoá cửa thủ công này, bờ vai bỗng bị đập nhẹ. Anh quay người, nhìn cô bé trước mặt, anh hơi sững lại, ánh mắt vô tình lướt qua thẻ học sinh trên ngực áo đồng phục cô rồi dời lên khuôn mặt không đúng với tuổi lắm ấy của cô, cất giọng trước:
-Có chuyện gì vậy?
Vu Duyệt vẫn giữ nét cười trên mặt, mở cặp sách ra lấy chiếc ô màu đen xuống, đưa tới trước mặt anh, nói:
-Trả lại cho anh.
Lúc này Ngụy Trì Vũ mới nhớ ra cô là cô bé trước hiên lúc trời mưa. Vì khi đó trời mưa, ah cũng không để ý khuôn mặt của cô lắm. Chỉ là thấy mình đi mua ô về 1 mình để lại cô gái nhỏ tuổi này thấy không thích hợp nên mới tiện tay giúp đỡ. Vốn dĩ anh cũng quên lâu rồi. Ngụy Trì Vũ nhận lấy, sợ anh quay đi, Vu Duyệt thật nhanh tiếp lời:
-Anh tên gì vậy ạ?
Ngụy Trì Vũ lạnh nhạt nhìn cô một lúc, dáng người thấp bé chỉ đến ngực anh, nước da trắng noãn ửng đỏ lên vì chạy ngoài trời nắng. Không hiểu sao anh lại trả lời:
-Ngụy Trì Vũ.
Ngụy Trì Vũ. Vu Duyệt nhắc lại trong lòng cái tên này lần nữa. Thì ra anh tên Ngụy Trì Vũ, tên anh cũng thật đẹp. Trong lúc Vu Duyệt ngẩn người thì anh đã mở xong cổng rồi đi vào trong nhà. Vu Duyệt ỉu xìu, anh đúng là lạnh lùng, cô còn nhiều điều còn muốn hỏi.
Ngụy Trì Vũ vốn dĩ không quá để ý đến cô bé đó, dù anh cũng chỉ hơn người ta bốn tuổi nhưng khuôn mặt búng ra sữa đó quả thực khiến anh thấy mình không đủ lạnh lùng để tiếp tục nói chuyện. Nhìn chiếc ô màu đen trên tay, anh cười giễu rồi cất vào kệ tủ. Có lẽ anh cũng không bao giờ nghĩ đến, khuôn mặt "búng ra sữa" đó lại lì lợm đeo bám anh suốt 2 tháng nghỉ hè, lì lợm đến nỗi tim anh cũng không còn chống đỡ được nữa, hoàn toàn tan chảy trước ngọt ngào của cô.
Có lẽ vì quá rảnh rỗi, và cũng vì bản thân Ngụy Trì Vũ không thích sống hưởng thụ. Hai tháng hè về quê, anh nhanh chóng tìm cho mình công việc nhẹ, bán hàng nơi siêu thị gần nhà. Anh chỉ làm buổi tối từ 6h-10h.
Vu Duyệt hoàn toàn không biết chuyện này cho đến đêm hôm đó kinh nguyệt đến nhanh hơn bình thường, trong nhà lại hết băng vệ sinh, hết cách, cô đành dùng giấy vệ sinh lót tạm dưới đáy quần lót rồi chạy nhanh ra siêu thị gần đó mua đồ. Vừa kéo cửa kính ra thì bóng người cao ráo mà cô ngày ngày nhớ đến kia đã đập vào mắt. Nhưng lúc này Vu Duyệt không có hơi đâu để vui mừng, tìm đến gian hàng chứa đầy các nhãn hiệu băng vệ sinh, bộ dáng lén lén lút lút, sợ anh thấy được, cô rất xấu hổ. Ngụy Trì Vũ chỉ biết có một người vừa vào cửa hàng, anh chỉ liếc một cái, không chú ý, tiếp tục sắp xếp lại đống bánh kẹo. Nhưng bóng người cúi thấp, lén lút sau quầy kia khiến anh không thể làm lơ thêm được nữa, bước thong thả ra phía sau. Vu Duyệt hốt hoảng nhìn anh mặc chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng đột nhiên xuất hiện, trợn tròn mắt, cánh tay đang với lên trên kệ cũng sững lại, lắp bắp:
-Anh...anh...
Ngụy Trì Vũ cũng không ngờ là cô, cũng hơi ngạc nhiên, nhìn thứ đồ cô đang định lấy, suy nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi, nhanh chóng đưa ra kết luận trong lòng, không nói một lời, ra vẻ tự nhiên nhất có thể rời đi. Vu Duyệt khóc không ra nước mắt, cắn răng ôm ba bịch màu hồng hồng đến quầy tính tiền. Người tính tiền là 1 chị gái trẻ tuổi. Thấy cô gái nhỏ như cô liền cười cười:
-Có gì phải ngại đâu nào.
Vu Duyệt khóc thầm. Chị thì biết gì chứ, người đó thấy hết rồi. Sau này mặt mũi nào gặp lại nữa đây, tình chưa chớm nở đã vội tàn là đây sao? Ngụy Trì Vũ nhìn cô gái nhỏ khó xử, trong lòng cũng bất đắc dĩ cười 1 tiếng. Lúc Vu Duyệt xách túi bóng mày đen định ra khỏi cửa thì bị anh chặn lại, đưa tới một viên kẹo ngậm cho cô, giọng vẫn trầm trầm như bình thường:
-Cho em.
Vh Duyệt sững sờ. Anh cho mình sao? Tại sao lại cho mình? Anh chú ý đến mình sao? Con gái mới lớn lần đầu thích 1 người đều như thế, chỉ cần 1 hành động nhỏ của người đó thôi cũng không thể nhịn được mà đem ra mổ xẻ, phân tích rồi tự tạo ra trăm ngàn thứ ảo tưởng, rồi cuối cùng tự ôm thất vọng về mình. Nhưng Vu Duyệt lại không hề như thế. Đêm đó cô đã không ngủ được, mặc kệ bụng đau như rút ruột, cô vẫn nằm trong chăn cười đến ngọt ngào. Cũng trong đêm hôm đó, tâm tư cô gái nhỏ đã hoàn toàn thay đổi. Cô quyết định theo đuổi anh.
Theo đuổi ư? Cũng không hẳn, vì cô chỉ mới biết tên anh, ngoài ra, tất cả đều mù mờ, đến cả điều quan trọng nhất là anh đã có bạn gái chưa cô cũng không biết. Nhưng Vu Duyệt biết chắc 1 điều rằng cô đã động lòng. Ngày hôm sau cô đến siêu thị mua đồ, không thấy Ngụy Trì Vũ liền lén hỏi chị gái trong quầy tính tiền mới biết anh chỉ làm ca đêm từ 6h-10h. Vậy là từ ngày hôm đó, đêm nào khi kết thúc buổi tự học về nhà, Vu Duyệt đều ghé vào siêu thị nhỏ đó vờ mua đồ, hòng tìm được sự chú ý của anh. Rất tiếc, Ngụy Trì Vũ đâu phải trưng bộ mặt lạnh lùng kia cho có. Anh đích thực là tảng băng ngàn năm. Thỉnh thoảng anh chỉ bắt buộc nói vài câu với cô, còn lại đều im lặng đứng 1 bên sắp xếp hàng hoá. Cũng trong thời gian này, từ miệng chị gái trong siêu thị, Vu Duyệt biết được Ngụy Trì Vũ là học sinh năm cuối về đây nghỉ hè, nhà anh ở thành phố còn đây là quê nội, anh về 2 tháng rồi lại lên thành phố học tiếp để thi lấy bằng tiến sĩ.
Thoắt cái đã 1 tháng trôi qua, Vu Duyệt trở thành khách quen của siêu thị nhỏ, mỗi lần vào mha hàng đều ríu rít nói chuyện với chị gái làm việc full time ở đây.
Cô cũng không biết, nỗ lực theo đuổi mà cô nghĩ là vô ích đó lại được một đôi mắt ngày ngày thu lại, lặng lẽ cất giữ vào tim.
**********
Thị trấn cổ bấy lâu nay luôn yên bình, quãng thời gian này lại dấy lên 1 sự việc khiến mọi người hoang mang. Có cô con gái nhà lão Tề cuối con đường kia, năm nay cũng lên lớp 12, trên đường đi học ban đêm về lại bị kẻ xấu dồn vào ngõ định làm chuyện xấu. Đúng lúc có người đi qua liền bỏ chạy, đến giờ vẫn chưa bắt được. Nhưng sự việc đã dồn xa đến nỗi mọi người đều cấm con đi vào ban đêm, đặc biệt là con gái. Mẹ Vu cũng thường xuyên nhắc Vu Duyệt điều này, còn chuẩn bị sẵn cho cô 1 bình xịt cay tronh cặp sách. Vu Duyệt vốn dĩ không quá quan tâm lắm, cô đã sớm có được đai đen taekwondo vào năm ngoái, thừa sức đấu tay đôi với 1 người bình thường. Nhưng cô vẫn nghe lời mẹ đề phòng vạn nhất. Nhà trường cũng đã giảm bớt những giờ tự học ban đêm, và mở lại kí túc xá cho học sinh ôn tập. Nhà Vu Duyệt khá gần trường học nên mỗi ngày cô đều tranh thủ về sớm một tý, lại thuận tiện ghé qua siêu thị Ngụy Trì Vũ làm. Lúc đứng ở quầy tính tiền, cô lơ lãng nhìn Ngụy Trì Vũ đang đứng gần đó, nói với chị bán hàng:
-Chị biết dạo này có kẻ xấu gần đây chưa? Chị là con gái lại làm về muộn thế, chị phải cẩn thận đấy ạ.
Chị bán hàng cười cười:
-Bạn trai chị còn lo hơn chị nữa đấy, mỗi lần chị tan làm đã thấy anh ấy đậu xe máy chờ trước cửa rồi. Nhóc không cần lo đâu.
Vh Duyệt chăm chú gặm que kem, không để ý hành động sắp hàng lặp đi lặp lại của ai kia khẽ vì cuộc trò chuyện của các cô mà khựng lại. Đúng 8h, Vu Duyệt vút lon nước ngọt vào thùng rác, vẫy tay tạm biệt chị bán hàng, ánh mắt không tự chủ được mà liếc sang Ngụy Trì Vũ, đúng lúc này anh cũng nhìn cô chăm chú như đang suy nghĩ gì, do dự vài dây, anh khoác chiếc áo dài tay vào, nói với đồng nghiệp vài câu rồi cũng ra cửa, đuổi theo cô gái nhỏ. Vu Duyệt vừa đi được 1 đoạn liền nghe thấy tiếng bước chân phoá sau, cô cứng đờ người, tay đã lần vào túi nắm chặt bình xịt hơi cay, quay đầu, rồi ngơ ngác:
-Anh Trì Vũ, anh làm gì vậy?
Ngụy Trì Vũ thở không đều, chầm chậm nói:
-Chẳng phải em nói gần đây có kẻ xấu sao? Em về một mình như thế. Anh không yên tâm.
Tim Vu Duyệt như ngừng đập, co giật dữ dội, máu dồn hết lên mặt. Bộ não lại vận hành hết tốc lực. Anh không yên tâm sao? Anh không yên tâm khi mình về nhà 1 mình sao? Anh lo lắng cho mình sao?
Chút động lực này đã khiến Vu Duyệt trở nên can đảm hơn bao giờ hết. Lúc anh tiến lên đi song song với cô, cô bước chầm chậm, cúi đầu như vô ý hỏi nhỏ:
-Anh Trì Vũ? Anh đã có bạn gái chưa?
Bước chân Ngụy Trì Vũ thoáng dừng lại, vài giây sau lại tiếp tục đi về phía trước, cũng thật tự nhiên mà trả lời:
-Anh chưa.
Vu Duyệt bỗng cười khúc khích, Ngụy Trì Vũ nhếch môi, hỏi cô:
-Cười gì?
Cô tinh nghịch nháy mắt, ngẩng đầu nhìn anh:
-Vậy là từ nay em có thể theo đuổi anh được rồi, đúng không?
Ngụy Trì Vũ nhìn cô thật lâu, cũng không đáp lời. Trái tim trong lòng vì nụ cười của cô mà dần tan chảy.
Tối hôm đó, giữa hai người đã không còn là một mối quan hệ xa lạ không rõ ràng nữa, mà là Vu Duyệt nhận được sự ngầm cho phép, chính thức theo đuổi Ngụy Trì Vũ.