“Chuyện này…mẹ…”
Kiều Mẫn Hi đang phân vân không biết nên làm thế nào, nhưng bị lời nói của Phong Vũ Thần làm cho thuyết phục mà gật đầu đồng ý…
“Đúng rồi tiểu Hi em cùng ba con anh về nhà đi, anh không giỏi chăm sóc tiểu Bảo, lỡ thằng bé nhớ em thì phải làm sao…”
“Vả lại tiểu Bảo vừa phẫu thuật xong, rất cần em bên cạnh chăm sóc…”
Phong Vũ Thần cảm thấy bây giờ Kiều Mẫn Hi đã không còn lạnh nhạt với mình nữa mà mừng thầm trong lòng, ra sức thuyết phục để cô về nhà với anh, như vậy sẽ mau chóng làm lành…
“Mẹ về nhà với con và ba nha mẹ …”
Tiểu Bảo đưa đôi mắt long lanh, đáng yêu nhìn Kiều Mẫn Hi như vậy, làm sao cô có thể từ chối được chứ…
“Được rồi, mẹ sẽ cùng con về ở với ba, được chưa…”
“Yeah, ba ơi mẹ đồng ý rồi…”
Tiểu Bảo vui mừng nói lớn, không quên nháy mắt ba mình một cái…
____________________
Cả ba người cùng nhau quay về biệt thự, Kiều Mẫn Hi không bất ngờ gì khi mọi thứ vẫn y như trước, đã lâu rồi cô không về lại đây, cảm xúc bây giờ cứ như ngày đầu tiên dọn đến…
Hồi họp, bân khuân khó tả, trong khi tiểu Bảo lại khá bất ngờ với độ to lớn của căn biệt thự, cậu bé chậm rãi quan sát khắp nơi…
Tiểu Bảo sau khi đó được mẹ tắm gội cẩn thận để tránh động vào vết thương, ăn uống đến căng cái bụng, được ba đưa lên thư phòng đọc sách…
Cả hai ba con ở trong thư phòng đọc sách, trò chuyện đến khi tiểu Bảo buồn ngủ thì mới quay về phòng…
Kiều Mẫn Hi muốn ngủ ở phòng riêng nhưng vì tiểu Bảo cứ một mực muốn ngủ cùng ba mẹ, vì sợ tiểu Bảo buồn nên cô đã đồng ý…
Đây là lần đầu tiên cả ba người cùng ngủ trên một chiếc giường, cảm giác hạnh phúc lăn lăn khó tả, trong khi tiểu Bảo vui vẻ nằm cạnh ba mẹ ngủ ngon lành…
Kiều Mẫn Hi sau đó cũng ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh tắm gội lại, lúc tắm xong mới sực nhớ lúc đến đây mình không đem theo đồ…
Ngay lập tức dùng khăn quấn ngang người, cẩn thận nhìn thấy Phong Vũ Thần đã ra ngay thì mới dám bước ra, đến tủ quần áo tìm xem có cái nào mặc được không…
Thật khiến Kiều Mẫn Hi bất ngờ khi bên trong có rất nhiều quần áo, toàn là đồ phụ nữ, mà lại toàn size của mình, bộ nào cũng hở hang khiến Kiều Mẫn Hi phải rùng mình mà nói…
“Đúng là cái đồ biến thái mà mà, anh ta muốn mình mặc mấy cái nào sao…”
Đắn đo suy nghĩ một lúc Kiều Mẫn Hi đành chấp nhận mặc đại một bộ lên người…
“Mặc cái này vào còn tốt hơn là quấn cái khăn tắm hết đêm nay…”
Kiều Mẫn Hi sau khi mặc xong đứng một lúc trước gương mà ngại ngùng đỏ mặt…
“Ăn mặc thế nào chẳng phải là đang câu dẫn người khác phạm tội sao…”
Nhưng Kiều Mẫn Hi lại cảm thấy tự tin khi nhìn cơ thể tuyệt mỹ của mình trong gương, mặc dù đã trải qua một lần sinh nở, nhưng vóc dáng vẫn rất chuẩn, vòng nào ra vòng nấy…
Qua một lúc cảm thấy buồn chán, Kiều Mẫn Hi bước đến một cái bàn, định mượn laptop của Phong Vũ Thần xem lại những video thiết kế những năm qua…
Ngay lập tức khiến cô kinh ngạc khi nhìn thấy bức ảnh trên màn hình laptop…
Bên trong bức ảnh là hình một bé trai và một bé gái ngồi cạnh nhau bên bờ hồ, trên cổ bé trai còn có đeo sợi dây chuyền…
Kiều Mẫn Hi nhanh chóng tháo dây chuyền trên cổ mình xuống mà xem, cả hai sợi dây giống nhau như đúc…
Kiều Mẫn Hi xúc động không kìm chế được cảm xúc của mình, chạy ngay qua phòng cạnh tìm tìm Phong Vũ Thần để hỏi cho rõ…
Không gõ cửa mà trực tiếp bước vào, nhìn quanh không thấy Phong Vũ Thần ở đâu cả, tiếng nước chảy trong phòng tắm giúp Kiều Mẫn Hi biết anh đang ở trong đó…
Không ngần ngại mà liên tục gõ cửa, kêu lớn gọi anh mau mở cửa…
“Rầm… rầm…”
“Phong Vũ Thần anh mau mở cửa ra, tôi có chuyện muốn hỏi anh này…”
Trong khi đó Phong Vũ Thần sau khi nhìn thấy Kiều Mẫn Hi vào phòng tắm cũng ngồi dậy đi về phòng riêng lúc trước của hai người mà tắm gội…
Khuôn miệng đẹp không ngừng cong lên quyến rũ, thoải mái đứng dưới vòi sen, tư thế quyến rũ tận hưởng từng giọt nước bắn thẳng vào người…
Bất ngờ với tiếng gõ cửa bên ngoài, Phong Vũ Thần nhanh chóng tắt ngay vòi sen, đến khi tiếng nước ngưng chảy nữa thì anh mới nghe rõ giọng của Kiều Mẫn Hi…
Từ sau khi Kiều Mẫn Hi rời đi chợ đến nay, Phong Vũ Thần luôn khoá trái cửa mỗi khi tắm, không để cho những kẻ có ý đồ xấu được như ý…
Phong Vũ Thần nhanh chóng với tay lấy chiếc khăn tắm treo trên giá quấn ngang hông, một tay lấy chiếc khăn tắm khác lau tóc rồi mới bước ra mở cửa…
“Cạch…”
Cánh cửa đột ngột được mở ra khiến cho Kiều Mẫn Hi giật mình một cái, ngay lập tức nhào đến ôm chầm lấy Phong Vũ Thần khóc nức nở…
Trong khi Phong Vũ Thần lại chẳng thề biết chuyện gì, lo lắng xoa xoa đầu Kiều Mẫn Hi mà lên tiếng…
“Tiểu Hi đã có chuyện gì, sao em lại khóc…”