Giọng điệu y rất thành khẩn, lông mày cau lại, dường như trong lòng cũng bởi vì vừa nãy Hình Siêu chịu phải mà bất bình thay, điều này khiến sự cảnh giác trong lòng Hình Siêu thoáng thả lỏng một chút.
Tính cách gã kiêu ngạo, lòng dạ hẹp hòi, nếu Lâm Lâu nói là "Nếu không phải trên người ngươi có vết thương thì cũng chẳng cần sợ hắn", Hình Siêu nhất định sẽ giận tím mặt, cho rằng y đang châm chọc mình, bởi vì vốn dĩ bản lĩnh của Kiều Quảng Lan còn hơn cả gã. Thế nhưng Lâm Lâu nói "Không đến nỗi chật vật như vậy", Hình Siêu rất đồng ý, trong lòng cảm thấy người này đem đến cảm giác rất thân thiện, sắc mặt gã cũng dễ chịu hơn chút.
Gã hừ lạnh một tiếng, nói: "Tất nhiên. Tiểu tử kia ngông cuồng tự đại, sẽ có lúc hắn phải trả giá."
Lâm Lâu sầm mặt, ngay trước khi Hình Siêu để ý đã khôi phục như không có chuyện gì xảy ra, y không mở miệng phụ họa gã, chỉ ôn hòa đáp: "Hắn không phải kẻ đầu đường xó chợ, lần sau ngươi nhất định phải cẩn thận."
Hình Siêu quan sát y một phen từ trên xuống dưới, mặt Lâm Lâu không hề đổi sắc. Hình Siêu chợt nở một nụ cười kỳ dị rồi nói: "Nhưng vừa nãy ta hỏi ngươi sao lại giúp ta, ngươi lại nói cho ta hắn thế này thế nọ là có ý gì? Nguyên nhân của ngươi không nói được sao?"
Trên mặt Lâm Lâu xẹt qua một chút ngại ngùng, vừa khéo để Hình Siêu thấy rõ, lúc này y mới ngập ngừng thở dài rồi nói: "Trước kia, rất nhiều người trong nhà ta đã qua đời, trong nhà xảy ra biến cố lớn, trước đây danh tiếng vang xa, bây giờ tuột dốc không phanh. Tuy rằng ta may mắn còn sống, nhưng mỗi lần đến tối khó tránh khỏi phiền lòng. Vốn chỉ định tìm một nơi thanh tĩnh, không nghĩ đến một nơi hẻo lánh thế này mà giữa đêm còn có người đánh đàn, trong lòng ta có chút buồn bực muốn đến đây xem rõ ngọn ngành, nhìn thấy ngươi nên chỉ tiện tay cứu thôi."
Khúc vừa nãy như có thêm một loại ma lực nào đó, tuy rằng đã không còn âm thanh nhưng loại cảm xúc phẫn nộ oán giận vẫn còn đọng lại trong lòng Hình Siêu, khiến cảm xúc gã rối loạn không ngừng, cực kỳ muốn nói gì đó với người khác. Hơn nữa vừa nãy Lâm Lâu nói mấy câu kia, tuy chỉ là dăm ba câu mà dường như đã làm cho gã cũng bị cảm động, phòng bị trong lòng hạ xuống một chút.
Nhưng tính Hình Siêu vốn đa nghi, kể cả khi đối phương mới cứu mạng gã thì gã cũng muốn có giao thoa gì với đối phương. Sắc mặt gã biến đổi vài lần, chỉ nói: "Vậy sao? Vậy ngươi nén bi thương, ta đi đây."
Thấy gã muốn đi, Lâm Lâu cũng không hoảng hốt, chỉ nói: "Vừa nãy nhất định ngươi chịu chút nội thương, chỉ e bây giờ hành động không tiện, hay là để ta đưa huynh đài đi một đoạn cũng được.
Hắn vừa nói, vừa làm dáng muôn đỡ Hình Siêu, nơi đặt ngón tay vừa khéo cố tình nhắm ngay mạch môn của Hình Siêu.
Như Lâm Lâu đoán trước, tay y còn chưa đặt xuống đã bị Hình Siêu hất ra.
Hình Siêu nhìn chằm chằm Lâm Lâu, nói một cách lạnh lùng: "Rốt cục ngươi có mục đích gì thì nói rõ ràng đi! Bớt ở đây giả vờ giả vịt, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ để ngươi tùy ý bài bố sao."
Lâm Lâu đưa tay ra sau lưng, lặng lẽ lau lau lên y phục, nghi ngờ nói: "Sao lại nói thế? Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi mà."
Hình Siêu theo dõi y: "Trên thế giới này không có chuyện tự nhiên có ý tốt. Không có chuyện gì lại đi giúp đỡ người khác vậy thì không phải muốn làm chuyện xấu cũng là phường trộm cướp. Ta và ngươi chẳng có quan hệ gì, vì sao ngươi phải giúp ta? Cho rằng chút ân huệ này có thể thu mua ta sao?
Lâm Lâu lặng lẽ không nói nữa, như là ngầm thừa nhận.
Hình Siêu sầm mặt, Lâm Lâu thật thật giả giả cả buổi, nhìn như là dịu dàng thân thiết lại như có mục đích khác, không phải địch cũng chẳng phải bạn, ấp a ấp úng khiến gã không tài nào tin được, vươn tay chụp yết hầu Lâm Lâu, lạnh lùng nói: "Đừng cho là trên người ta bây giờ có thương thích thì không có cách nào với ngươi! Nói mục đích của ngươi đi, nếu không chúng ta cùng đồng quy vu tận!"
Lâm Lâu dùng tay áo quấn tay gã ngăn lại, nhưng cùng lúc đó, ống tay áo y phát ra tiếng xèo xèo, bị đốt trụi một góc.
Trong lòng Lâm Lâu càng chắc chắn suy đoán của mình, sắc mặt như bị làm khó, lại như bất đắc dĩ giẫm chân. Y như là rốt cục không nhịn được nữa, bật thốt lên: "Thực ra ta là bằng hữu của Long đường chủ!"
Hình Siêu chấn động, ngừng tất cả động tác: "Ngươi nói cái gì?"
Lâm Lâu ảo não thở dài, bày ra một vẻ mặt "Ta lỡ lời rồi, ta rất muốn vả miệng mình hai cái".
Hình Siêu lạnh lùng nói: "Nói mau!"
Lâm Lâu bất đắc dĩ mà nói: "Ta là bằng hữu của Long đường chủ. Trước kia, sau khi ta biết được hắn bất hạnh bị người giết chết liền lập tức chạy tới, không nghĩ đến vẫn chậm một bước không giúp được việc khó. Thật sự hổ thẹn với các ngươi. Hắn từng nói với ta, nếu một ngày hắn gặp chuyện gì bất trắc thì ta phải giúp hắn chăm sóc ngươi, mấy ngày nay ngươi phải đi theo Thích Dương giả vờ giả vịt cực khổ cho ngươi rồi, chuyện giết Thích Dương để ta làm đi."
Hình Siêu chợt nghe thấy lời này, quả thật sợ ngây người, gã nhìn Lâm Lâu hồi lâu mà không biết nên nói gì.
Nhìn thấy phản ứng của gã, trong lòng Lâm Lâu khẽ thở ra một hơi, thầm nghĩ: "Tốt rồi, cược thắng rồi."
Vừa nãy Kiều Quảng Lan làm bộ bị y chưởng nên bị thương bỏ chạy, thực tế chạy một vòng rồi lại quay về trốn bên cạnh nhìn hai người nói chuyện. Nhìn thấy hai ngươi chiến tranh bằng lời nói một hồi, quả nhiên Lâm Lâu cũng nói ra chuyện đó.
Sau khi biết được chân tướng Kiều Quảng Lan khó nén kinh ngạc, nhìn biểu cảm Hình Siêu có vẻ như Lâm Lâu cũng không phải đang nói linh tinh. Cha đẻ Hình Siêu thế mà lại là tên ma tộc sau khi phản bội ma tộc bị Thích Dương giết chết, Long Thanh!
Điều này thật sự là tạo hóa trêu người.
Suy nghĩ của hắn vận chuyển rất nhanh, ngẫm nghĩ chốc lát đã xâu chuỗi được chuyện này từ đầu đến cuối và đoán ra được chân tướng chín mười phần —— Trước đó nhất định Lâm Lâu cũng không biết chuyện này, nhưng y là chủ nhân Ma tộc, nhất định biết rõ công pháp của những thủ hạ quan trọng. Có lẽ vừa nãy Kiều Quảng Lan động thủ với Hình Siêu nên khiến cho Lâm Lâu phát hiện chiêu thức gã giống Long Thanh, cho nên để Kiều Quảng Lan rời đi, tự mình thăm dò, quả nhiên xác nhận thân phận của gã.
Cứ thế thì mọi chuyện cũng dễ nói rồi, Thích Dương mới vừa giết Long Thanh, người họ Long người mất nhà tan, Hình Siêu may mắn thoát được một mạng, lại lưu lạc đến đường bị sói ăn, không nghĩ đến sau đó lại được kẻ thù cứu.
Càng không nghĩ tới, kẻ thù lại là một người ca ca khác cùng mẹ khác cha, đây mới đúng là hận thù khó chia, dây dưa không rõ.
Chính vì như thế, thái độ Hình Siêu mới có thể quái lạ như vậy.
Kiều Quảng Lan lắc lắc đầu, thầm nghĩ: "Có lẽ Hình Siêu sẽ không để Lâm Lâu đi giết Thích Dương."
Quả nhiên, Hình Siêu trầm mặc chốc lát, giọng điệu bình tĩnh hơn vừa nãy rất nhiều, thờ ơ nói: "Không sai, ta đúng thật là người đời sau của Long Thanh, thù nhà ta tự ta sẽ đi báo, ngươi không cần nhúng tay."
Sau khi Hình Siêu nói câu đó, cảnh vật xung quanh bọn họ đột nhiên rơi vào bóng tối.
Kiều Quảng Lan vô cùng bất ngờ, hắn mai phục trong tối nên cũng không tiện tùy ý hô lên hay di chuyển vị trí, hắn dụi mắt rồi lại mở, nhưng khung cảnh vẫn không thể nhìn thấy như cũ.
Nếu như có người đi từ nơi sáng vào nơi tối đều sẽ cảm thấy khó thích nghi, nhưng loại cảm giác không khỏe chẳng bao lâu sẽ giảm bớt, cho dù có tối thế nào đi nữa, cũng có thể mơ hồ nhìn được góc cạnh của đồ vật. Thế nhưng hắn có gắng sức mơ mắt to đến mấy thì trước mắt cũng chỉ có mỗi bóng tối.
Trong không gian tối tăm dường như không có trời đất, không có thời gian, ngay cả bản thân cũng không có.
Kiều Quảng Lan không nhịn được thấp giọng tự nói: "Không phải mình... mù rồi chứ?"
Có thứ gì đó mềm mại ẩm ướt đặt lên mí mắt hắn, nhẹ nhàng chạm vào, sau đó âm thanh trầm thấp của Lâm Lâu vang lên: "Đôi mắt xinh đẹp thế này, làm sao có thể không nhìn được chứ? Là thế giới này tạm thời biến mất thôi."
Không biết y đến đây lúc nào, hôn Kiều Quảng Lan một cái rồi nắm chặt tay hắn, sóng vai ngồi xuống.
Kiều Quảng Lan nói: "Có ý gì?"
Y vừa nói vừa sờ soạng mặt đất xung quanh, phát hiện bãi cỏ bùn đất ban nãy đã biến mất, cảm giác trơn tru mượt mà dưới tay như thể một lớp tơ lụa quý giá, hơn nữa nó cũng rất có độ co dãn.
Kiều Quảng Lan không đợi Lâm Lâu trả lời, liền lập tức hiểu: "A, ta biết rồi, vứa nãy Hình Siêu thừa nhận thân phận với ngươi, quỹ đạo vốn có lập tức không còn đúng, cho nên thế giới này tạm thời biến mất, đợi tự nó điều chỉnh đến quỹ đạo phát triển vốn có sẽ xuất hiện lần nữa."
Lâm Lâu nói: "Nếu ngươi nói mình thông minh thứ hai thì trên đời này không ai dám nhận thứ nhất."
Kiều Quảng Lan thuận tay véo eo y một cái: "Lời này nghe không mấy thật lòng."
Eo Lâm Lâu luôn là điểm mẫn cảm, y bị hắn đụng vào liền vội rụt, thuận tay gõ nhẹ thái dương của Kiều Quảng Lan, cười nói: "Còn chưa nói hết —— tiểu tử điên nhà ngươi, bản lĩnh gây thù tự nhận thứ hai thì trên đời cũng không ai dám nhận thứ nhất. Dăm ba câu đã suýt làm Hình Siêu tức chết, bản lĩnh thế này ta cũng thấy thẹn không bằng.
Kiều Quảng Lan nhếch đuôi lông mày: "Sao? Cảm thấy ta làm hỏng chuyện của ngươi sao?"
Lâm Lâu dịu dàng đáp: "Sao thế được. Ngươi sẽ không diễn bởi vì ngươi có thực lực tuyệt đối và kiêu ngạo, vốn dĩ cũng chẳng cân làm thế, cho dù hôm nay không có ta ra tay, ngươi cứng rắn thì Hình Siêu cũng tuyệt đối không phải là đối thủ, chỉ là trước đó ta hiểu chút về Long Thanh nên vừa khéo phát hiện kẽ hở mà thôi."
Kiều Quảng Lan nói: "Ngươi không cần dỗ ta, ta cũng không phải trẻ con..."
Cùng lúc ấy Lâm Lâu nói: "Ta thích bộ dáng hung hăng càn quấy này của ngươi, điểm này của ngươi khiến người ta vừa thương vừa hận..."
Giọng hai người cùng lúc vang lên, cùng lúc dừng lại, lại cùng nhau cười khúc khích.
Trong bóng tối, Lâm Lâu vươn tay đặt lên mặt Kiều Quảng Lan, vuốt qua mắt mày cảu hắn, tưởng tượng ra nụ cười của hắn, trong lòng bị sự ngọt ngào chiếm đầy. Nhưng nghĩ đến không xác định được tương lai, trong sự ngọt ngào này lại có thêm đôi chút sầu lo lẫn không nỡ.
Quả thật, Kiều Quảng Lan là một người thông minh, nhưng có lúc, Lâm Lâu chỉ hy vọng hắn đừng thông minh như thế.
Y bỗng nhiên nói: "Cũng không biết chúng ta phải ở lại đây bao lâu, lát nữa đi ra ngoài, sẽ đối mặt với thứ gì."
Kiều Quảng Lan nói: "Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai sầu đến ngày mai lo, mặc kệ dù có chuyện gì xảy ra, lẽ nào chúng ta còn sợ được sao?"
Hắn vỗ nhẹ hai tay rồi xoay tay kết ấn, sau đó vỗ tay cái bốp: "Lai điểm đăng quang!"
Trong bóng tối, một đốm sáng vàng bay khỏi ngón tay hắn, sau đó bung ra ra hóa thành ngôi sao năm cánh bay giữa không trung. Ánh sao sáng tối chập chờn, trôi nổi giữa không trung, lên xuống lấp lánh chói mắt như thể pháo hoa tỏa ra vạn trượng, trong khoảnh khắc ấy nó trang điểm cho màn đêm tối tăm, đẹp không sao tả xiết.
Kiều Quảng Lan ngửa đầu nhìn, ánh sao rơi đầy mặt hắn, gương mặt hắn thanh thoát trông đẹp như tranh vẽ: "Đẹp không?"
Lâm Lâu nói: "Đẹp lắm."
Kiều Quảng Lan nghiêng người liếc mắt nhìn y một cái rồi bỗng nhiên quay người, hai tay ấn vai Lâm Lâu, cười nói; "Ta bảo ngươi nhìn sao!"
Lâm Lâu nhìn tay hắn khoác lên vai mình, chợt khẽ cười: "Nếu ngươi không nhìn ta, sao biết được ta đang không ngắm sao?"
Kiều Quảng Lan "Hừ" một tiếng: "Ai hiếm lạ gì mà thèm nhìn ngươi. Chẳng lẽ người của ta mà ta không thể nhìn?"
Lúc Lâm Lâu nghe thấy ba chữ "người của ta" đột nhiên ngẩng đầu dán mắt vào Kiều Quảng Lan, đôi mắt rực rỡ kinh người, nói: "Mới vừa rồi, ngươi nói cái gì?"
Đây là lần đầu tiên Kiều Quảng Lan xác định quan hệ của hai người, thoáng chốc khiến y được thương mà sợ —— dù sao đi nữa thì hiểu ngầm và thừa nhận chính diện cũng không giống nhau.
Kiều Quảng Lan nói: "Lời hay không thể nói lần hai."
Lâm Lâu cũng không ép buộc hắn, chỉ nhìn Kiều Quảng Lan không chớp mắt.
Kiều Quảng Lan phát hiện, tuy rằng tính cách của y ở thế giới này không thay đổi quá nhiều thế nhưng vẫn hơi quái gở hơn so với hiện thực một chút. Nhiều lúc rõ ràng y có chuyện trong lòng nhưng lại không muốn bày tỏ, đây vẫn còn tính là trạng thái thả lỏng bình thường khi ở trước mặt mình. Nếu là lúc không cần thiết thì gặp những người khác còn rất ít phản ứng lại.
Cũng vì vậy mà ở thế giới này Kiều Quảng Lan đặc biệt không nổi nóng với y.
Lâm Lâu không đòi hỏi nhưng hắn lại thấy bận tâm, vội ho một tiếng, nói: "Ta nói, ngươi là người của ta, chẳng lẽ ta không thể nhìn sao?"
Lâm Lâu liền lập tức nở nụ cười, tựa như gió xuân thoảng qua ngàn hoa đua nở, y cũng trở tay ôm eo Kiều Quảng Lan: "Tất nhiên là được. Trên đời này chỉ có mình ngươi được nhìn mặt ta, tên ta cũng chỉ mình ngươi được gọi."
Nghĩ đến cũng đúng hắn là người duy nhất trên đời này thấy diện mạo Ma tôn, gọi tên Ma tôn, trong lòng Kiều Quảng Lan dâng lên một loại cảm xúc khó giải thích. Hắn cười ha ha, chủ động hôn lên môi Lâm Lâu một cái.
Lúc này Kiều Quảng Lan đang nửa quỳ, khoác hai tay lên vai Lâm Lâu, còn Lâm Lâu đang ngồi dưới đất vòng qua eo hắn, tư thế này còn thấp hơn Kiều Quảng Lan một nửa. Y vừa muốn làm nụ hôn sâu hơn. Kiều Quảng Lan đã lùi về phía sau, cười nói: "Ha ha, đánh lén thất bại! Cái tên được voi đòi tiên nhà ngươi, ta đã có kinh nghiệm trước rồi."
Nụ cười trên mặt Lâm Lâu khựng lại, nghi hoặc hỏi: "Ta sao?"
Bọn họ ở cùng nhau thế này cũng chưa nhiều mà?
Kiều Quảng Lan không nghĩ đến y lại để ý mấy chi tiết vặt vãnh thế này, không biết giải thích thế nào, vội ho một tiếng: "Ta thuận miệng nói thôi, ngươi nghiêm túc vậy làm gì?"
Lâm Lâu khẽ nhíu mày, y không thể áp chế được cảm xúc trong lòng, sự đố kị và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt thúc giục y bỗng nhiên dùng sức kéo Kiều Quảng Lan vào lòng, ngay sau đó là một cái hôn như nghẹt thở.
Mất hồi lâu, dưới ánh sao mê ly chỉ còn lại tiếng thở dốc khe khẽ và tiếng tim đập mãnh liệt của hai người. Lâm Lâu ngẩng đầu nhìn thấy trên gương mặt Kiều Quảng Lan đã nhuốm màu đỏ ứng, rực rỡ xinhd dẹp hơn cả đóa hoa đào. Điều ấy cũng khiến cho khí chất kiên cường sắc bén vốn có càng thêm ba phần quyến rũ, nhìn vào rất đa tình.
Trong mắt Lâm Lâu lóe qua một chút si mê, nỉ non nỏi nhỏ: "Đa tình thiếu niên ứng vô hà, bất thành chân cái bất ái hoa, ta để sự, ngộ nhân na..." * ①
*Thiếu niên đa tình hẳn phải không có tì vết, nhưng làm gì có ai lại không thích hoa, những thứ này đều là dối trá...
Hô hấp của Kiều Quảng Lan còn chưa bình ổn, cảm xúc đã có chút hỗn loạn, sững sờ nói: "Ngươi nói cái gì?"
Lâm Lâu nhìn hắn chăm chú, bỗng nhiên cong miệng nở nụ cười, hai tay vắt bên hông Kiều Quảng Lan, chân y ngáng một cái, Kiều Quảng Lan còn chưa kịp phản ứng, hai người đã đồng thời té xuống.
Lâu Lâu chụp tội thay ở bên dưới, tơ lụa bên dưới dường như cũng chập chùng vì hành động của hai người, điều đó khiến bọn họ không cảm thấy đau đớn mà trái lại còn cực kỳ thoải mái. Lâm Lâu nghiêng người đặt Kiều Quảng Lan dưới thân, vươn tay tìm kiếm gì đó bên dưới.
Trong lòng y càng tức giận thì giọng điệu càng vững vàng, thong thả trả lời vấn đề của hắn: "Ta hỏi ngươi có lừa dối ta gì không, còn ta từ khi quen biết ngươi, một trái tim này, một cái mạng này cũng đã không còn là của mình nữa?"
Kiều Quảng Lan bị y sờ một cái khiến cả người run rẩy, hắn giãy dụa muốn đứng dậy thế nhưng Lâm Lâu không hề có chút động đậy. Kiều Quảng Lan thở hổn hển hai hơi, phát hiện mình đúng là không nhớ lâu được, mỗi lần đồng cảm với Lộ Hành đều sẽ bị y tính kế, thế mà hắn cứ như sẹo lành quên đau, luôn khiến y coi thường.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Lộ... Lâm Lâu, thằng nhóc nham hiểm khốn nạn đê tiện vô sỉ nhà ngươi!"
Ngón tay Lâm Lâu chậm rãi mò vào trong vạt áo hắn: "Rốt cục... Lộ Hành là ai?"
Kiều Quảng Lan: "..."
Chết tiệt, mình đã nhớ kỹ vậy rồi,
Hắn không có cách nào giải thích, chỉ có thể thở dài: "Có lúc, ta cảm thấy ngươi tự kỷ nên ta đồng cảm với ngươi, nhưng đôi khi chứng tự kỷ của ngươi... khá là tinh tế*."
Lâm Lâu cắt câu lấy nghĩa, chỉ nghe thứ mình muốn nghe, cười nói: "Ha, ngươi chê ta dè dặt* vậy ta có thể buông thả một chút." Mỗi một món áo quần rơi xuống, giữa cơ thể hai người đã không có cách trở, y lên tiếng giọng trầm thấp: "Trước kia ngươi dẫn ta ra đường đi ăn, ngươi nói ta muốn ăn bao nhiều đều sẽ đều sẽ để ta ăn no. Kiều Quảng Lan đã hứa vậy hẳn sẽ không bao giờ hối hận."
*Giải thích cuối chương.
chính mình nguyện ý nghe, cười nói: "Há, ngươi chê ta hàm súc, vậy ta có thể tái buông thả một điểm." Theo một kiện kiện quần áo lướt xuống, thân thể hai người chi gian rốt cuộc không còn cái khác trở ngại, hắn thanh âm dần thấp, "Trước ngươi dẫn ta trên đường phố ăn đồ ăn thời điểm, nói một chút cũng không có bàn luận ta muốn ăn bao nhiêu, đều sẽ đem ta cho ăn no, Kiều Quảng Lan cam kết, hẳn là xưa nay không hối hận."
Kiều Quảng Lan: "Ngươi..."
Trước giờ ngoài miệng hắn không thua nổi ai, nhưng lần này hắn thật sự không nói thành lời. Bỗng chốc trong bóng tối chỉ còn tiếng va chạm và âm thanh thở dốc, không biết qua bao lâu, Lâm Lâu mới lần nữa hỏi: "Rốt cục Lộ Hành là ai?"
Đã có được người trong tay, biểu hiện đố kỵ của y càng thêm trắng trợn. Động tác cơ thể cũng không hề ngừng lại: "Ta có thể nghe được, mỗi lần ngươi nhắc đến cái tên này, thái độ đều không bình thường."
Kiều Quảng Lan sắp khóc vì oan rồi, hắn cảm giác được Lâm Lâu lại thẳng lưng mạnh mẽ hơn, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nổi giận mắng: "Con mẹ nó, ngươi cũng không nhận ra được rằng mỗi lần ngươi nghe đến cái tên này, trong lòng đều cảm thấy không bình thường sao?!"
"Có chứ." Lâm Lâu bày tỏ rõ ràng, "Ta cực kỳ căm ghét."
Kiều Quảng Lan văng tục: "Ưm... Ngươi nhẹ chút! Lộ Hành chính là... chết tiệt, ngươi ghét cái đ*t ấy!"
Lâm Lâu nghe được như rơi vào sương mù. Tuy rằng y chấp nhất với vấn đề này, thế nhưng sắc đẹp đã ở trước mắt, hai người dây dưa hồi lâu, tình cảm đã dâng tràn trong lòng. Thật ra, đầu óc y không còn quá tỉnh táo từ lâu, tạm thời không có đủ thông minh để hiểu ý nghĩa trong lời nói của Kiều Quảng Lan. Y lên tiếng, giọng điệu vừa mang theo sự cưng chiều cũng như là bất đắc dĩ: "Thôi."
Kiều Quảng Lan: "...Thôi muội muội nhà ngươi."
Hắn mắng câu này như dùng cả tính mạng để mắng, lúc mở miệng cổ họng đã khàn khàn. Lâm Lâu cúi người hôn một cái lên khỏe mắt ửng đỏ của Kiều Quảng Lan, dịu dàng nói: "Chỉ cần sau này trong lòng ngươi chỉ có mình ta, hai người chúng ra cũng không tách ra nữa..."
Kiều Quảng Lan run lẩy lẩy nắm cánh tay của y, cố gắng để khiến giọng mình không quá run rẩy, nói một cách thành khẩn: "Chỉ cần bây giờ ngươi dừng lại..."
Lâm Lâu nói: "Ồ? Ngươi nói gì thế? Chỉ cần ta không dừng lại sao? Được thôi!"
Kiều Quảng Lan: "..."
M, M, P! (F*ck you)
Lâm Lâu nói được làm được, thế là y không dừng lại thật, sau đó Kiều Quảng Lan mệt đến mức ngủ quên, lúc tỉnh lại đã thấy lại ánh sáng. Dưới thân hắn là một chiếc giường gỗ đàn hương lớn êm ái, mành trướng hoa lệ, cũng không biết là đang ở đâu.
Hắn nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Lâm một tay chống đầu dựa vào giường nhìn mình, có vẻ như đã duy trì tư thế này rất lâu. Kiều Quảng Lan quơ tay trước mặt y, Lâm Lâu nở nụ cười, đáy mắt mang theo sự cưng chiều, nắm ngược tay hắn: "Làm gì vậy?"
Kiều Quảng Lan nói: "Nhìn ngươi không nhúc nhích, tưởng ngươi trợn mắt chết rồi."
Lâm Lâu cười to, nhìn qua có vẻ nghe thấy rất vui.
Kiều Quảng Lan thầm nói: "Thôi, người bình thường thua bởi tên điên cũng chẳng là gì."
Hắn nhíu mày ngồi dậy khỏi giường. Lâm Lâu đỡ Kiều Quảng Lan, đưa một chiếc áo khoác mới để hắn phủ thêm. Kiều Quảng Lan tránh khỏi tay không cần đỡ, hỏi: "Đây là đâu?"
Trong mắt Lâm Lâu chỉ chứa tình cảm ngọt ngào, cũng không biết hồn phách đã trôi đi đâu, y không lên tiếng, chỉ nhìn hắn cười ngây ngốc.
Kiều Quảng Lan bị nụ cười của y làm cho trong lòng run lẩy bẩy, dùng sức vỗ xuống đầu giường: "Này, hỏi ngươi đấy nói đi!"
Lúc này Lâm Lâu mới mím môi một cái, cố gắng nhịn xuống sự vui vẻ, đáp lại: "Lăng Kiến Cung. Quần áo ngươi mặc là của ta, xem như vẫn vừa ngươi, một lát nữa ta lại dặn người làm cho ngươi hai bộ mới."
Kiều Quảng Lan kinh ngạc nói: "Cái quỷ gì... Lăng Kiến Cung? Không phải Lăng Kiến Cung cháy rồi sao?" Nói đến đây hắn nghĩ chút bỗng nhiên hiểu rõ, "Ta biết rồi, nơi này là Lăng Kiến Cung trong quá khứ, cho nên bây giờ thế giới chúng ta đang ở đã lần nữa sửa chữa thành công quỹ đạo gốc, đúng không?"
Lâm Lâu gật gật đầu: "Vừa nãy ta dùng thần thức dò xét một phen, Thích Dương đã trở về, dắt theo cả Hình Siêu về ma tộc, không khác gì lúc trước. Thế nhưng trước đây ta chưa từng để ý đến Hình Siêu này, không nghĩ đến lại xui xẻo như thế, cuối cùng lại bị hắn hại."
Kiều Quảng Lan nói: "Cũng không thể nói vậy. Hình Siêu nhất định có vai trò gì đó trong cuộc ám sát ngươi, nhưng tuyệt đối hắn không phải kẻ chủ đạo. Thế nhưng để hỏi vì sao hắn hại ngươi sao? Vậy thì bởi vì ngươi là kẻ thù giết cha hắn, là ngươi ra lệnh cho Thích Dương giết Long Thanh chăng?
Lâm Lâu rũ mắt che giấu cảm xúc trong lòng, y bưng một bát cháo trên chiếc lò nhỏ lại đây. Y múc một muỗng đưa đến hướng Kiều Quảng Lan, cười nói: "So với đoán già đoán non thì chi bằng đợi đến thời cơ tự nhiên biết cả thôi, trước tiên ngươi ăn chút gì đi đã."
Kiều Quảng Lan cướp đi chiếc muỗng và chén cháo, tức giận: "Bớt tự mình nghĩ bậy. Ta không bị thương không tàn phế, còn nhảy nhót được tưng bừng, cực kỳ khỏe. Chỉ hai động tác đó của ngươi, hừ, hừ... Còn chưa đủ cù lét ai!"