Tiểu hài tử này đã có một cổ họng tốt bẩm sinh, lúc nói chuyện còn mang theo chút giọng trầm trầm, chỉ là bây giờ tuổi hắn vẫn còn nhỏ cho nên trong giọng nói vẫn có chút non nớt khiến người ta vô cùng yêu mến.
Dù sức kiên trì của Kiều Quảng Lan không tốt, ngày thường cũng rất ít khi giao tiếp với mấy đứa nhỏ thế này, hắn nghe lời của y thì không nhịn được bật cười một tiếng.
Hắn nói: "Ta nhặt được ngươi dưới chân núi. Ngươi bị thương không nhẹ nên cần phải tắm rửa cho sạch sẽ. Cũng có phải là tiểu cô nương đâu, cởi quần xuống thôi mà, đừng lo quá, ta là người tốt."
Tiểu nam hài không cử động, cũng không nói năng gì, lại khôi phục bộ dáng sợ hãi như trước. Kiều Quảng Lan cởi áo quần của y sạch sẽ, giúp tẩy rửa vết máu lẫn vết bùn đất dơ bẩn trên người, rồi dùng nước rửa qua vết thương do bị kiếm đâm từ phía sau.
Mãi đến bây giờ hắn mới phát hiện ra vừa nãy bản thân không nhìn kỹ càng, vết thương bị kiếm đâm kia ít nhất cũng đã bị hơn nửa tháng, bây giờ bị thương lần nữa lại làm vết thương rách ra rồi chảy máu. Vết thương bị đâm xuyên qua ngực kia vẫn còn chảy ra chút máu màu đen, thấy rõ vết thương đó có độc, mà đứa nhỏ này cũng đã dùng thuốc giải độc rồi cho nên cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Kiều Quảng Lan thả nhẹ lực tay, thay y lau sạch máu đen, sau đó dùng linh tuyền tẩy rửa vết thương từng chút một rồi bôi thuốc mỡ.
Quả nhiên Linh tuyền có tác dụng rất thần kỳ giúp y rửa sạch máu đen, đau đớn do vật vã trong trận hỏa hoạn hay đau đớn do trọng thương cũng theo đó mà nhẹ nhàng trôi theo dòng nước.
Nhân lúc Kiều Quảng Lan ngưng thần kiểm tra vết thương, đứa nhỏ kia đã lặng lẽ mở mắt ra yên tĩnh nhìn hắn.
Người trước mặt đúng là một mỹ nam không gì sánh được, mặt mày của hắn chỉ liếc một cái thôi đã thấy hết được sự kinh diễm, đường nét ưu mỹ, dung nhan thanh tú, kể cả Diễm Cơ Tuyết nương tử từng được xưng là đệ nhất mỹ nhân cũng khó mà so được nửa phần của hắn. Giữa lông mày hắn có ẩn chưa khí khái anh hùng hừng hực, trong hành động lại tự mang sự phóng khoáng, lộ ra hết sự sắc bén và hăng hái, có một loại thanh diễm khó mà nói được khiến người ta khó mà xem hắn thành nữ tử.
Ánh nắng và ánh nước khẽ sóng sánh chiếu lên gương mặt của hắn, cứ như thể ấy là một giấc mộng xưa cũ mơ hồ tỏa ngát hương thơm cách cả một kiếp người.
Chỉ một cái nhìn này mà y đã phấn khích đến mức không thể tự kiềm chế, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc khó mà nói được, y bèn vội vã dời ánh mắt.
Chết thật chứ... Trong lòng y tự cười khổ một chút.
Kiều Quảng Lan lại không rảnh bận tâm để vẻ mặt của đứa nhỏ thế nào, bây giờ hắn nhìn chăm chú vào ngực đối phương, sắc mặt cũng đã thay đổi.
Sau khi máu đã bị rửa sạch, lộ ra làn da trắng tinh, nơi ngực phải là vết thương mà nơi ngực trái có ba cái bớt. Hắn nghiêm túc nghiên cứu một hồi, lại thấy nó giống như hoa văn nhàn nhạt gì đó.
Mà Kiều Quảng Lan liếc mắt một cái liền nhận ra đây là tên của mình! Chuyện này... Đây là ba chữ "Kiều Quảng Lan" mà Quân Đồng dùng chữ triện khắc lên ngực.
Hắn run tay một cái, cái khăn vừa nãy còn cầm trên tay đã rớt xuống nước văng lên những hạt bọt nước nhỏ.
Nam hài cúi đầu liếc mắt nhìn, Kiều Quảng Lan đã đè vai y lại: "Ngươi... Ngươi tên là gì?"
Lòng bàn tay hắn vừa ướt vừa lạnh, cũng không biết là do dính nước hay đó là mồ hôi lạnh, thế nhưng trong lòng lại khó chịu cực kỳ, năm ngón tay không tự chủ siết chặt.
Đầu tiên nam hài liếc mắt nhìn bàn tay đang nhấn bờ vai trần trụi của Kiều Quảng Lan hồi lâu, mới nói: "Tên ta là... Lâm Lâu."
Đã nhiều năm không nói ra khỏi miệng hai chữ này nên vẫn có chút trúc trắc.
Kiều Quảng Lan tự ý thức được việc bản thân mất bình tĩnh, hắn thu tay về, vươn tay ra giữa không trung một lát rồi mới sờ đầu y, cố gượng cười rồi nói: "À, tên ngươi là Lâm Lâu sao, tên này không tệ. Là ai đánh ngươi bị thương thế này? Người lớn nhà ngươi đâu?"
Lâm Lâu ngoan ngoãn nói: "Không biết, quên rồi. Trong nhà không có người lớn, ta ở trong núi một mình."
Kiều Quảng Lan nói: "Quên rồi sao?"
Lâm Lâu cúi đầu, rẽ tóc mình ra cho Kiều Quảng Lan xem một vết thương trên đầu. Kiều Quảng Lan phát hiện sau gáy y có một nơi vẫn còn vết thương ứ đọng.
Hắn lặng thinh không nói, năm ngón tay siết lại thành nắm đấm, gân xanh hằn lên trên mu bàn tay, trong lòng đan dệt từng tầng đau lòng xen lẫn lửa giận.
Lâm Lâu giật mình, tay nhanh hơn não, y đặt tay lên mu bàn tay của hắn rồi hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Kiều Quảng Lan hít một hơi thật sâu, ấn vai Lâm Lâu lại, trịnh trọng nói: "Nếu đã quên rồi thì ở lại đây đi. Sau này Quan Vân Các sẽ là nhà của ngươi, ta sẽ bảo vệ người.
Lâm Lâu nhìn hắn chăm chú, chỉ chốc lát sau đã ngoan ngoãn gật đầu.
Kiều Quảng Lan cười cười, chỉ có điều nhìn thấy vết thương của y thì cảm xúc trong lòng rất tệ, nụ cười này cũng chẳng có mấy thực lòng, cũng chỉ là miễn cưỡng cong khóe môi chút thôi.
Hắn giúp Lâm Lâu lau khô nước trên người, rồi dùng áo khóa ban nãy bản thân cởi ra khoác lên cho y rồi nói: "Đi thôi, về bôi thuốc."
Lâm Lâu cúi đầu không nói lời nào, làm ra một bộ cam chịu, thế nhưng y nhìn bóng hình chiếu dưới mặt nước lại thấy bên khóe môi mình lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Cứ vậy nửa tháng qua đi, tất cả trên dưới Phái Ngọc Quỳnh đều biết Tiểu sư thúc trước giờ tính tình kiêu ngạo không chỉ nhặt một hài tử bị thương nặng về mà còn đối xử với hài tử kia y như con ruột, mỗi ngày đều tự mình chăm sóc y, chưa bao giờ để người khác đụng tay đến. Mỗi người nghe chuyện đều bày rỏ rất khiếp sợ, thậm chí có người còn nghi ngờ tiểu hài tử này có phải là con riêng thất lạc bên ngoài nhiều năm của tiểu sư thúc không, thế nhưng tiếc là không có cho phép của Kiều Quảng Lan cũng không ai có cách nào bước vào Quan Vân Các nửa bước, bọn họ không thể thấy người thật cũng chỉ có thể giấu sự tò mò trong lòng.
Kiều Quảng Lan không biết những lời đồn này, Lộ Hành... à không, hiện tại phải gọi là Lâm Lâu, vết thương của y cũng không nhẹ. Mặc dù có được thần dược là kinh trì thế nhưng tốc độ khôi phục vẫn rất chậm, vết thương do kiếm trên ngực cứ vài canh giờ lại chảy ra máu mủ, thuốc mỡ bôi bên trên sẽ bị trôi sạch, cho nên cần thường xuyên đổi thuốc, đây có lẽ là lý do vì sao vết thương trước đó còn chưa lạnh.
Thường ngày Kiều Quảng Lan xoi mói còn hay ngạo mạn, thế nhưng lần này hắn lại khổ sở vất vả chăm sóc một người bị thương mà không một lời dư thừa. Vì phải thường xuyên đổi thuốc nên hắn kêu Tri Cơ đổi chiếc giường đơn trong phòng ngủ của mình thành giường lớn hai người, mỗi ngày đều ngủ chung với Lâm Lâu, cứ nửa đêm sẽ đổi thuốc cho y hai lần và truyền khí chữa thương.
Tính cách Lâm Lâu trước giờ cực kỳ hướng nội, hoặc là y cũng bị vết thương nặng làm cho khó chịu, Kiều Quảng Lan gần như không nghe được y nói cái gì, chỉ là hắn nói cái gì thì làm cái đó, rất ngona.
Bản thân hắn bị lửa độc gây tổn thương đến chân nguyên, vết thương trên người cũng không nhẹ, có hôm đột nhiên bật dậy nửa đêm, hắn phát hiện thời gian đổi thuốc cho y chậm nửa canh giờ. Kiều Quảng Lan vội vàng bò dậy khỏi giường, búng tay một cái đèn đuốc trong phòng đã sáng trưng, hắn chỉ thấy trên trán của Lâm Lâu nằm cạnh đã phủ kín mồ hôi lạnh thế nhưng y cũng không nói nửa lời.
Kiếp này tuổi Lộ Hành vẫn còn nhỏ mà đã bị thương không ít, ngoài miệng Kiều Quảng Lan không nói được hai chữ đau lòng thế nhưng thái độ lại tốt đến lạ kỳ, hắn vội vàng nói: "Xin lỗi, ta ngủ quên mất, sao ngươi không đánh thức ta. Lần sau không được nhịn nữa, nếu như vết thương quá khó chịu thì đánh ta một chút là ta tỉnh liền biết chưa?"
Hắn vì hắn tỉnh giấc vộ vàng, trên môi cũng không có một chút máu, hắn không bận tâm đến việc mặc áo khoác mà đỡ Lâm Lâu dậy khỏi giường, máu trên miệng vết thương của y đã làm tấm trải giường và quần áo nhem nhuốc.
Tuy rằng Lâm Lâu cau mày nhìn khắp giường loạn thành một đống nhưng trên mặt xẹt qua một chút ảo não, y cực kỳ chán ghét bản thân cứ y nhu một tên rác rưởi.
Tuy rằng cảm xúc kia đã bị y giấu đi chỉ trong một cái chớp mắt, thế nhưng Kiều Quảng Lan đã nhạy bén cảm giác được, hắn cười như chẳng sao cả: "Giường này vừa nãy bị ta làm bẩn, còn tính để mai đổi cái mới, bây giờ thì tiện rồi.
Hắn tiện tay lột tấm trải giường cho Lâm Lâu nhìn, quả nhiên bên trên đã có chút vệt máu khô.
Lâm Lâu vẫn luôn im lặng bấy lâu nhìn thấy máu kia thì trong lòng đã trống rỗng, ngay lúc bản thân còn chưa phản ứng lại được đã không nhịn được mà bật thốt lên: "Ngươi cũng bị thương sao?"
Kể từ sau khi biết y là Lộ Hành, bất kể Lâm Lâu trước mắt là thế nào Kiều Quảng Lan cũng đã xem y thành Lộ Hành, hắn nghe được lời quan tâm của đối phương cũng không thấy bất ngờ lắm, chỉ hời hợt nói: "Vết thương nhỏ thôi, không nặng bằng ngươi.
Lâm Lâu há hốc miệng nhưng cũng không nói nổi câu kế, y trở lại sự trầm mặc lần nữa.
Kiều Quảng Lan giúp hắn rửa sạch vết thương, bôi thuốc, thay quần áo, đổi tấm trải giường. Bởi vì hắn đã chăm sóc người già từ nhỏ cho nên một loạt động tác này làm rất nhanh và vô cùng gọn gàng, hai người lần nữa sóng vai nằm xuống giường.
Kiều Quảng Lan bắn đầu ngón tay, một làn gió thổi qua dập tắt toàn bộ ánh nến, căn phòng lần nữa chìm vào bóng tối, hắn dặn dò lần thứ hai: "Lần sau nếu ngươi khó chịu thì nhất định phải đánh thức ta."
Lâm Lâu nhìn hắn rồi gật gật đầu.
Thoạt nhìn bên ngoài, tuổi đối phương chỉ vừa mới đôi mươi, là thời điểm hào hoa phong nhã nhất, vốn là hắn khí chất lạnh lẽo, thế nhưng nằm xuống trên gối nghiêng đầu nhìn mình, mặt mày nhu hòa, trong giọng nói ẩn chứa sầu lo, thế mà lại có chút đáng yêu khó mà diễn tả được.
Cũng đã ở đây không ít ngày, tuy rằng ngày nào y cũng nằm trên giường không ra khỏi cửa, nhưng tình cờ nghe được vài câu khi giao lưu với Kiều Quảng Lan và cả nhìn trang hoàng bố trí nơi này, Lâm Lâu cũng có thể cảm giác được Kiều Quảng Lan nhất định là một người có thân phận và địa vị không tầm thường. Một quý công tử như thế, ấy thế mà lại tự thân chăm sóc y tất cả mọi thứ, đến cả vết thương của mình cũng không bận tâm...
Trời băng rét buốt là hắn, gió xuân ấm áp cũng là hắn, y vốn đã hoàn toàn phẫn hận và thất vọng với nhân loại thế nhưng chẳng biết vì sao trái tim như trước lại dần rung động.
Vì sao hắn đối tốt với ta thế này? Là giả bộ, hay là thật lòng?....Nhưng nếu là thật, vậy tại sao trước kia hắn lại...
Sương mù dày đặc, bất kể là chuyện ở hiện thực hay nội tâm mình, trong lòng Lâm Lâu có loại cảm giác khó mà nói nên lời, y ở đây vì có mục đích khác, chứ không phải là để chữa lành vết thương này. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia trong lòng y lại loạn mấy nhịp, trái tim cứng rắn cũng bị bàn tay kia làm cho mềm xuống.
Tất cả trong lòng y là sự nghi hoặc, trong nghi hoặc còn xen lẫn mấy phần mừng rỡ khó nói ra khỏi miệng, thế nhưng loại cảm xúc này nhanh chóng bị sự oán giận và phẫn nộ chôn sâu nơi đáy lòng đè xuống lần nữa.
Y nhắm mắt lại, không tiếp tục phản ứng Kiều Quảng Lan nữa. Kiều Quảng Lan vốn cũng mệt mỏi nên không hề có chút đề phòng nào với y, sau khi nhắm mắt không tới một chốc đã ngủ say.
Trong bóng tối, Lâm Lâu lặng lẽ giơ tay lên hướng về phía người bên cạnh, y cong ngón tay làm một động tác giả như muốn bóp cổ người khác.
Y có thể cảm giác được hô hấp nhẹ nhàng mà vững vàng dưới bàn tay mình, vừa ấm nóng vừa mềm mại, lại còn ngứa ngáy, bàn tay ở giữa không tủng lặng lẽ siết lại thành nawmd dấm, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào y lại dém chăn cho Kiều Quảng Lan rồi thu tay về.
Thật giống như đôi tay này bất kể thế nào cũng không được gây tổn thương đến đối phương.
Y cảm thấy gần đây chả biết bản thân bị cái gì, cứ như bị gì đó rơi trúng đầu, y sẽ không tự chủ làm một chút chuyện ngu xuẩn. Y muốn xoay người nhưng lồng ngực đau nhức, không thể động đậy chút nào. Y không thể làm gì khác hơn là tức giận kéo chăm trùm lên đầu rồi ngủ.
Hừ!
Vừa chăm sóc Lâm Lâu, cũng không thể bỏ quên nhiệm vụ, thế nhưng hắn lại không biết làm nhiệm vụ này lại không có chút manh mối nào.
Lăng Kiến Cung là một nơi cực kỳ thần bí, nghe đồn nơi đó là một cung khác của Ma Tôn Minh Chiếu chủ nhân của Ma tộc thường ở. Tuy rằng Kiều Quảng Lan ở Phái Ngọc Quỳnh nơi Lăng Kiến Sơn, cũng làm hàng xóm nhiều năm như thế, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy vài ma tộc ra vào bên trong thì bọn họ cũng chưa từng thấy qua gương mặt thật của ma tôn.
Kể cả thân phận như nguyên chủ thì hiểu biết về Ma Tôn Minh Chiếu cũng chỉ dừng lại ở việc nghe đồn người đó "Tính tình quỷ quyệt nhưng khiêm tốn, thực lực sâu không lường được, không rõ người thân hay bằng hữu thế nào, cũng không rõ vẻ ngoài thế nào" mà thôi, tuy rằng chỉ thế, nhưng nhìn sức phát triển mấy năm gần đây là có thể biết thủ đoạn người này tuyệt đối không thể khinh thường, nói là người như kẻ kia bị một trận lửa thiêu chết thì cũng quá khó tin.
Vậy nếu như kẻ kia chưa chết thì cho dù có là người khiêm tốn đến mấy thì nơi ở mà bị người ta đốt cũng sẽ buông đôi lời hung ác chứ nhỉ!
Lăng Kiến Cung gặp trận lửa lớn kỳ dị là nhiệm vụ mấu chốt lần này của Kiều Quảng Lan, thế nhưng chỉ tiếc duy nhất một điều là người có thể biết chuyện là Lâm Lâu lại có vẻ như đã mất trí nhớ, mà hắn chăm sóc Lâm Lâu cũng không rảnh rỗi, sau khi hắn vất vả phái người đi hỏi thăm thì cũng biết được ngày đó cũng không phải ở Lăng Kiến Cung không có người chạy đến.
Nghe đâu khi lửa lớn vừa mới bùng ngày đầu tiên đã có hai người thoát thân ra khỏi Lăng Kiến Cung. Hai người này một người tên là Mã Mẫn Nghĩa, là thủ lĩnh đội hộ vệ của ma tôn, tiếng tăm cũng không nhỏ, trong ấn tượng nguyên chủ đã không chỉ một lần nghe qua cái tên đó. Mà một người khác lại tên là Hình Siêu, Không có tiếng tăm gì, có vẻ như là một người bình thường lại không biết sao mà trà trộn vào rồi sao mà chạy ra được, dù sao tình báo liên quan đến Lăn Kiế Cung cũng quá ít.
Kiều Quảng Lan suy ngẫm, viết tin tức lên giấy rồi gập lại mấy lần bỏ vào ống tay áo, hắn nói với Dụ Hạo ở đối diện: "Khổ cực cho ngươi rồi."
Tuy rằng Dụ Hạo gọi hắn một tiếng sư thúc, thế nhưng cách biệt tuổi tác của hai người cũng không lớn, ngày thường vẫn giao tiếp rất tốn, hắn nghe Kiều Quảng Lan nói thế thì cười cười: "Tiểu sư thúc sao phải khách sáo thế. Con thấy khí sắc người ngày càng tệ, mấy ngày nay cần phải dưỡng thương cho tốt, còn không sư tôn trở về lại trách bọn con không chăm sóc tốt cho người."
Kiều Quảng Lan ngáp lên ngáp xuống: "Sao ngươi phải chăm sóc ta? Ngươi có phải cha ta đâu. Chỗ của ta còn có một tổ tông cần chăm sóc đây này, chờ mấy ngày nữa thương tổn của hắn tốt lên thì ta mới thở phào được."
Dụ Hạo nói: "Tình thương với con cái của tiểu sư thúc làm người cảm động quá."
Kiều Quảng Lan: "... Cái gì?"
Dụ Hạo: "..."
Lỡ miệng rồi.
Kiều Quảng Lan: "... Chờ đã, đừng có trốn, mới nãy không phải là ngươi dùng thành ngữ, ngươi không cẩn thận bại lộ một mặt vô văn hóa của bản thân hay là tiểu tử nhà ngươi có chuyện gì gạt ta?"
Dụ Hạo bị hắn nhanh nhẹn xách sau cổ áo, xoay người cười gượng: "Con nói bậy thôi ạ, người đừng nghiêm túc thế."
Kiều Quảng Lan như cười như không, tay dùng thêm sức: "Hả?"
Dụ Hạo vội ho một tiếng, không thể làm gì khác hơn là nói: "Trước kia người cho rằng bọn tiểu hài tử khóc lóc sướt mướt quá ồn ào, người ghét bọn chúng nhất, ấy thế mà giờ lại dốc lòng thế này, dựa vào đó bọn con cho rằng... có lẽ là tiểu sư thúc người từng cùng vị hồng nhan tri kỷ nào đó bên ngoài lưu lại huyết mạch..."
Kiều Quảng Lan buông tay ra: "Hài tử này đến đây thế nào người khác không biết thì thôi, đến ngươi còn không biết sao?"
Dụ Hạo: "Vâng ạ... Kỳ thực chuyện của tiểu hài tử này cũng có trách nhiệm của ta, sau khi mang về thế mà lại để cho mình người vất vả..."
Hắn nói đến đây, hai người cùng lúc rơi vào trầm mặc quỷ dị một chút, hắn cứ cảm thấy hai câu này có chút gì đó không đúng.
Dụ Hạo dời để tài: "Người thích y như thế, là định nhận nuôi y sao?"
Nhận nuôi Lộ Hành? Kiều Quảng Lan vừa định phủ nhận, nhưng hắn sờ sờ cằm, linh quang lóe lên, đột nhiên hắn thấy đây cũng là một chủ ý không tệ.
Thử nghĩ đến cảnh Lộ Hành ngoan ngoãn theo sau hắn vẻ mặt quấn quýt sùng bái gọi "cha ơi", ôi cái cảm giác này, chỉ có một chữ thôi, sướng.
Trên mặt Kiều Quảng Lan lộ ra nụ cười quỷ dị: "Sư điệt ngoan, chú ý của ngươi rất tuyệt đấy!"
Dụ Hạo cảnh giác lùi về sau giữ khoảng cách với hắn.
Hắn nghĩ tới con trai ngoan còn ở Quan Vân Các, Kiều Quảng Lan cảm thấy lòng hắn nhớ thương cực kỳ, hắn mang theo khát vọng được Lộ Hành gọi một tiếng cha, nhanh chóng đá Dụ Hạo không còn tí giá trị lợi dụng đi rồi về nơi mình ở.
Người tu tiên tai thính mắt tinh, Kiều Quảng Lan vẫn chưa đi vào Quan Vân Các đã nghe được một trận âm thanh ồn ào, ngày thường nơi này cũng chỉ có hai người ở, thế mà hôm nay lại náo nhiệt lạ kỳ.
Người tới nơi này là mấy vị trưởng lão của Phái Ngọc Quỳnh. Những trưởng lão này vốn chủ yếu là giám sát mấy việc trong môn phái, bối phận cũng cao, ngày thường rất hay cậy già mặt, vô cùng hống hách. Chỉ là từ sau khi Thái Ngự Chân Nhân tiếp nhận chưởng quản môn phái thì càng thêm tin tưởng sư đệ mình hơn cho nên đem một chút quyền lực của những tên trưởng lão không có chức vị này cho hắn.
Cho nên mối quan hệ của hắn với các trưởng lão này đã sớm bằng mặt không bằng lòng, bọn họ kéo nhau tới Quan Vân Các thì ắt hẳn cũng chẳng có chuyện gì tốt lành.
Bọn họ tới vì Lâm Lâu.
Lâm Lâu dựa mình lên thành giường phủ kín chăn trên người, đầu giường đặt nước và trái cây, bên gối còn có cả sách để giải buồn.
Y ở đây hồi lâu mà trước giờ chưa từng gặp người ngoài, bây giờ chợt thấy một đám lão già kéo nhau đi vào cửa thì trong mắt lóe ra một tia kinh ngạc, y lập tức bình thản khép sách rồi đặt qua một bên, dựa cơ thể vào đệm mềm sau lưng rồi đan ngón tay vào nhau, thản nhiên nhìn về phía những người này.
Người dẫn đầu là Xích Tiêu trưởng lão, dựa theo bối phận thì hẳn cũng là sư bá của Kiều Quảng Lan, lão tiến vào với khí thế hung hăng, trong tưởng tượng của lão phải là nhìn thấy một tiểu nam hài không biết làm sao mới đúng, ấy thế mà vừa bước vào cửa, lão liếc mắt nhìn thấy Lâm Lâu dựa vào đầu giường lại nghẹn lời.
Đây đúng là một tiểu nam hài bình thường, y mặc một bộ bạch y bình thường, tóc tai không cột, chỉ đơn giản ngồi đó thế nhưng trên người lại toát ra một loại uy nghi không ứng với tuổi. Loại bễ nghễ uy nghi này giống như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, kể cả khi bản thân rơi vào thế yếu cũng tuyệt đối không dễ dàng để lộ sự thiếu tự tin, ấy giống như là kinh nghiệm tích lũy lâu năm lúc ở trên cao, thế nhưng đây tuyệt đối không thể nào thuộc về một hài đồng thông thường.
Xích Tiêu trưởng lão ngừng hồi lâu không biết nói gì, lúc bị người phía sau đẩy một cái thì mới phản ứng lại cảnh giác với đứa nhỏ này, nói: "Ngươi là đứa nhỏ lần trước Quảng Lan đưa về từ Lăng Kiến Sơn sao?"
Trước mặt không có Kiều Quảng Lan nên Lâm Lâu cũng không còn lầm lì ít nói, cũng không bày ra vẻ đáng thương nữa, y nghe được giọng điệu không chút khách khí của đối phương thì cũng ngạo mạn gật đầu một cái, cứ giống như khinh thường việc nói chuyện cùng, y nói ngắn gọn: "Đúng vậy."
Đúng thật là bản tính gợi đòn được hình thành một cách tự nhiên.
Một bà lão phía sau Xích Tiêu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Thấy trưởng bối đến mà không biết hành lễ, đúng là không biết quy củ."
Lâm Lâu vẫn vững như núi Thái Sơn, y vẫn không động đậy, chỉ cười với bà lão nọ, nụ cười này rõ ràng ngoan ngoãn hiền lành thế nhưng trưởng lão Ngọc Chân lại chợt thấy có một cỗ khí uy nghiêm ép đến làm tiếng nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Lúc này, Lâm Lâu mơi chậm rãi nói: "Các người là trưởng giả của Phái Ngọc Quỳnh, nhưng ta có phải người trong môn phái đâu, tại sao phải câu nệ cái gì trưởng bối với chả không? Bớt cậy già lên mặt, muốn nói gì thì nói đi."
Xích Tiêu trưởng lão tức đến mức ria mép vểnh lên, đột nhiên lão vỗ cạnh bàn một cái làm một quả táo tây lăn xuống đất.
Lâm Lâu làm như không thấy lão đầu đang tức giận mà chỉ liếc trái táo tây kia một cái, trong ánh mắt như mang theo sự khinh bỉ.
Xích Tiêu trưởng lão lại càng tức giận hơn, chỉ thẳng mặt y mà nói: "Tiểu tử vô lễ! Gan thật là lớn! Được lắm, vậy ta hỏi ngươi, ngươi chỉ mới là một tên đồng tử chỉ mười mấy tuổi đầu thì rốt cuộc sao mà vào được Lăng Kiến Sơn, sao mà trốn thoát được khỏi trận hỏa hoạn. Ngươi có phải là người trong ma tộc không? Nói mau!"
Lâm Lâu nâng tay lên ngoáy lỗ tai, nói một cách tỉnh bơ: "Ồn thật chứ." Còn chưa chờ đối phương nổi giận, sau đó hắn lại nói: "Những chuyện ngươi hỏi ta đều không nhớ."
Ngọc Chân nói: "Không nhớ?"
Lâm Lâu nói: "Đúng rồi, mất trí nhớ rồi. Trong chốn võ lâm này mỗi ngày có biết bao nhiêu người mất trí nhớ như thế, chuyện như vậy không có gì mới lạ đúng không?"
Xích Tiêu trưởng lão nói một cách lạnh lùng: "Tiểu tử, ngươi đừng ăn nói hàm hồ, nếu ngày hôm nay ngươi phối hợp với bọn ta thì còn có thể bớt đi việc phải nếm thêm khổ sở —— không nói những cái khác, giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu."
Ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Lâu cứ như chim ưng: "Ngươi là người của ma tộc, Kiều Quảng Lan cứu ngươi bởi vì hắn cấu kết với ma tộc đúng không?"
Lâm Lâu thoáng nhướn mày, không trả lời câu của Xích Tiêu trưởng lão mà ngược lại thầm nhẩm vài lần trong lòng ba chữ "Kiều Quảng Lan" —— mỗi ngày, y gần như chỉ nghe gọi người kia là "Các chủ ơi, các chủ à", mãi đến hôm nay mới biết được thì ra đó là tên của hắn.
Thật là dễ nghe.
Chẳng biết vì sao, lúc đọc thầm cái tên này trong lòng y có một loại cảm giác ngọt ngào lưu luyến, nơi ngực trái như mơ hồ tỏa nhiệt.
Mà thâm ý trong lời vừa nãy của Xích Tiêu trưởng lão làm cho Lâm Lâu không vui lắm, mấy lão già khốn kiếp này rõ ràng đang ám chỉ Kiều Quảng Lan cấu kết với ma tộc, có lẽ bọn hắn cảm thấy chỉ là một hài tử bị thương thế này nên dễ bắt nạt, cho nên xem đây là một cơ hội tuyệt vời hãm hại Kiều Quảng Lan.
Những ân oán khác của Kiều Quảng Lan thì y không nói, thế nhưng bây giờ những người này muốn ở trước mặt y hại hắn, thật là đáng chết mà.
Lâm Lâu trực tiếp nói: "Sao ngươi sống lâu thế rồi mà còn có thể nói ra được mấy lời vô sỉ như thế? Không thấy đỏ mặt luôn hả?"
Xích Tiêu trưởng lão: "..."