[Warning: Chương này có chi tiết bạo lực máu me không dành cho người yếu tim!!!]
Trong cổ họng Bàn Nhược phát ra tiếng khàn khàn: "Nhìn ta đi."
Nữ quan kia không dám ngẩng đầu, thế nhưng trong cõi âm có một loại sức mạnh vô hình nào đó nâng đầu nàng lên, đôi mắt nàng trợn to nhìn gương mặt già nua héo quắt trước mặt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, một nửa trái gương mặt Bàn Nhược xấu xí như cũ, một nửa thì trắng nõn đẫy đà, nếp nhăn khóe mắt biến mất, trở về như thời thanh xuân.
Nhìn một nửa gương mặt héo quắt một nửa trẻ trung xinh đẹp này, bỗng nhiên nữ quan nhận ra đối phương: "Ngươi là... Ngụy tài tử!"
Sau khi nhận ra thân phận đối phương, sắc mặt nàng ngày càng trắng bệch, bởi vì nàng nhớ rõ, hai năm trước, nàng đã phụng lệnh Hiền phi tự thay đổ cho nữ nhân này uống một bát thuốc sẩy thai. Kết cục, cả nàng ta lẫn con đều chết.
Nàng nghĩ, xong đời, ma nữ đến đòi mạng rồi!
Đây cũng là suy nghĩ cuối cùng của nữ quan này, sau khi nghĩ xong suy nghĩ đó, cổ nàng cảm thấy đau nhức, cả thế giới rơi vào tĩnh lặng.
Đầu của nàng cứ thế bị vặn gãy.
Từ đầu đến cuối, Kiều Quảng Lan không hề ra tay. Bàn Nhược liếm sạch máu trên ngón tay, sau đó đi về phía người kế tiếp.
Người kia sợ đến mức mặt như màu đất, gã liên tục lùi về phía sau, chỉ nháy mắt, một mảnh khu vực tạo thành một khoảng trống, mà ngay lúc tránh né, bọn họ cũng nghĩ đến —— hoa viên này chỉ có thể vào mà không thể ra, cho dù có ra được thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Trong không khí tuyệt vọng tràn ngập, bỗng nhiên Kiều Quảng Lan nói: "Được rồi."
Theo một tiếng quát khẽ này của hắn, động tác của Bàn Nhược hơi ngưng lại một chút, mấy cái đầu đồng loạt vang lên tiếng răng rắc lạch cạch quay lại nhìn hắn. Kiều Quảng Lan nói: "Người vừa nãy là người nợ mạng ngươi, ngươi giết nàng ta rồi, những người còn lại không thể tùy tiện xuống tay."
Nãy giờ hắn vẫn luôn quan sát, nếu như nói Bàn Nhược có thể đi ra giết người ngay giữa ban ngày bởi vì Thúy Hiệt phá hủy phong thủy trong cung, vậy thì nếu các nàng đã giết chết kẻ thù của mình còn muốn tiếp tục giết người vô tội, vậy thì rất khó để giải thích.
Về cơ bản Kiều Quảng Lan đã xác định được, trên người đám Bàn Nhược này đã có một chút biến dị!
Hắn lặng lẽ đảo mắt tìm kiếm thứ dị thường trên người các nàng, trong miệng khẽ mắng: "Mở to hai mắt mà nhìn rõ xem ta là ai! Còn không mau cút xuống."
Một tiếng quát mắng này tuy rằng không tính là cực kỳ nghiêm khắc, thế nhưng giữa không trung xuất hiện áng mây ngũ sắc treo ngược, lóe lên những ánh kim quang sáng chói, lóe lên sau đó biến mất. Đám Bàn Nhược hung ác xé người tay không ban nãy ấy thế mà bây giờ trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, liên tục lùi về sau, bộ dáng nhìn qua có vẻ rụt rè sợ hãi.
Tuy rằng người nơi này đều cảm thấy kinh ngạc khó mà giải thích được, thế nhưng nếu lúc này có người trong đạo gia là Lộ Hành ở đây sẽ biết, trên thực tế, Kiều Quảng Lan chỉ sử sụng một loại pháp quyết "Tùy Ngôn Chú" đơn giản chuyên dùng để răn đe đám tà vật.
Thế nhưng pháp quyết này chỉ có hiểu lực vỏn vẹn mấy giây, còn chưa đợi mọi người kịp thở một hơi, Bàn Nhược đã gào to một tiếng, phóng người, bổ nhào vào một tên thị vệ gần nhất.
Sau đó nàng ta lập tức bị chém thành khói trắng chỉ với một đao.
Thị vệ nọ vốn cho rằng mình chết chắc rồi ngơ ngác nhìn Kiều quảng Lan, lại nhìn vỏ đao trống rỗng treo bên hông, lại nhìn khoảng không trước mặt, mới nhận thức được —— thế mà bản thân lại được quý phi nương nương cứu một mạng!
Đầu gối gã ta mềm nhũn, cứ thế quỳ trên mặt đất, suýt chút khóc ròng: "Tạ ân nương nương cứu mạng!"
Thế nhưng lúc này thở phào có vẻ vẫn còn quá sớm, tất cả Bàn Nhược ở đây xuất hiện đều do oán hận của nữ nhân biến ảo mà thành. Kiều Quảng Lan diệt kẻ đầu têu, một đám đằng sau bắt đầu náo loạn.
Trong hỗn loạn, có người hô to: "Mau trốn đến sau quý phi nương nương, mọi người sẽ an toàn."
Kiều Quảng Lan bị điểm danh: "..."
Tay chân hắn bị trói buộc với một đám rác rưởi bên cạnh không nói, trên người còn mang cung trang vừa rộng vừa phiền, hắn đá người chắn đường sang bên cạnh một phát, liền nghe được một tiếng xoạc.Vừa khéo An Vương Thế tử đứng cạnh Kiều Quảng Lan, đỡ hắn một cái, sau đó vội vàng dời mắt đi, mặt hơi đỏ: "Váy ngươi rách rồi."
Kiều Quảng Lan bị một đám người rít gào làm đau hết đầu, cả giận nói: "Mẹ kiếp, rách thì kệ mẹ nó rách, ông đây ngán mặc nó lắm rồi!"
An vương Thế tử sững sờ, chỉ thấy hắn đẩy mình ra, cầm hai bên y phục, xé toạc ra từ giữa, ném lên đất một cái, sau đó tháo búi tóc ra, ném qua một bên rồi dùng sức lau mặt rồi nói: "Ha, thật sự là phiền quá đi mà, không giả nổi nữa!"
An vương Thế tử: "..."
Ta đây, chết tiệt... Đây không phải đang nằm mơ chứ?
Mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ mê trước trước mặt cứ thế biến thành một thiếu niên tuấn tú sống sờ sờ, mọi người trợn mắt ngoác mồm nhìn Kiều Quảng Lan chỉ mặc một bộ trung y màu trắng mà không nói được gì.
Kiều Quảng Lan cảm thấy dường như trên người mình nhẹ được vài cân, khom lưng nhặt thanh đao trên đất lên, dùng sức ném về phía trước, lưỡi dao sáng lấp lóe xoay tròn bay qua, xuyên qua cơ thể của 3 con Bàn Nhược sau đó ghim lên cây.
Hắn chọn một nam nhân nhìn qua vừa sạch sẽ lại vừa mắt nhất, tóm phía sau cổ áo gã kéo, sau đó kéo áo gã như lột lớp da. Kiều Quảng Lan trực tiếp khoác y phục lên người, đồng thời phi thân bay lên sau đó đạp một con Bàn Nhược bay ra ngoài. Mũi chân hắn đá một thanh trường đao dưới đất lên, xoay người một cái đã cầm được trong tay, xoẹt xoẹt ba cái, ba con Bàn Nhược lập tức biến thành khói xanh.
Hắn vừa ra tay, thật giống như một chiếc acc xịn đã đạt max lever bị đưa đến thôn tân thủ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trong nháy mắt, mối nguy cơ đã được giải quyết.
Kiều Quảng Lan lùi về sau hai bước, thở phào một cái, sau đó cắm thanh đạo xuyên vào sâu trong bùn đất.
Có người đứng bên cạnh, nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, cũng có người đã nhanh chóng nhận ra nguy cơ đã được giải quyết, vội vã quay người bỏ chạy, cố gắng rời khỏi hoa viên có quỷ này.
Mặc dù đã biết được trước đó, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy những thứ này, trong lòng vẫn khó tránh khỏi khiếp sợ khó mà diễn tả bằng lời, thái hậu nói: "Ngươi thật là to gan..."
Kiều Quảng Lan nhặt một thứ trên mặt đất lên, lặng lẽ giấu trong trường bào, nói: "Không to gan thì ngươi chết rồi."
Thái hậu: "..."
Nơi xa xa truyền đến tiếng kêu kinh hãi, có người cố gắng rời khỏi đây thế nhưng lại phát hiện xung quanh giống như có một bức bình phong* đang ngăn cản chính mình.
Kiều Quảng Lan tiện tay cột mái tóc tán loạn lại, cảm thấy sau khi khôi phục lại nam trang thật sự thoải mái, lười biếng nói: "Đừng phí sức, không phá được Tai (tai họa) thật sự thì chúng ta không ra được đâu."
An vương Thế tử hỏi: "Tai thật sự ở đâu?"
Kiều Quảng Lan vòng hai tay qua ngực, quét qua hoa viên một vòng, đột nhiên nâng chân trái đáp một cước xuống chuôi của thanh đao đã ghim một nửa vào đất, cười lạnh nói: "Ở đây này!"
Trường đao bị hắn đạp một cước, thanh đao không đi vào sâu trong lòng đất, thế nhưng dường như đâu đó vang lên một tiếng niệm phật loáng thoáng. Thanh âm đó không phải truyền đến từ nơi nào mà là cứ thế vang lên trong đầu. Trong lòng đất lan ra từng luồng khí âm u, dùng mũi đao làm trung tâm, nó lan ra, nổi bong bóng như nước sôi trong phạm vi cỡ một miệng giếng.
Kiều Quảng Lan dẫm thật mạnh, lạnh giọng quát: "Thỏ ngọc nhập thiên môn, đan vũ giáng đan vân. Quỷ độn thừa bạch hổ, mạc nặc quý âm nhân*! Trốn dưới đất không dám ra gặp người, ngay cả khách quý đến cũng không biết nữa à?!"
*Dịch sơ: Thỏ ngọc đã đến cổng trời, trước khi trời có mưa thì mây thường đỏ. Quỷ trộm cưỡi hổ trắng chạy đi, đừng có mà ẩn núp nữa. Đây là thơ tác giả tự làm, nó tựa như một câu khẩu quyết pháp thuật ẻm thường xài thôi. 2 câu cuối là KQL nói với thứ ở dưới đất.
Hàng ngàn đốm sáng huỳnh quang hỗn hợp bay lên, bùn đất sục sôi đột nhiên ngừng lại, bùn đất nổ tung lộ ra một cửa hang lớn. Sau đó một tòa tượng phật cứ như vậy được nâng lên khỏi hang, đứng vững trên mặt đất.
Tòa tượng phật này nhìn qua thì khá phổ biến, phải quan sát tỉ mỉ mới có thể nhận ra được chỗ kỳ quái trong đó.
Tượng phật giống nhau đều có đôi mắt nhân hậu và nụ cười ôn hòa, thế nhưng vị này ngồi khoanh chân trên đài sen, trước ngực đeo chuỗi tràng hạt, mặt mày lại cực kỳ dữ tợn, trên mặt mang đầy khí sắc giết chóc, không giống phật tổ, mà trái lại giống một gã đồ tể hơn.
Kiều Quảng Lan nói: "Phá thứ này đi là..."
Thái hậu nói: "Ý ngươi là sao? Đây là tượng phật, sao có thể nói phá là phá, làm chuyện bất kính thế này, nếu như chọc giận phật tổ thì làm sao đây? Trước đó ai gia thấy ngươi giả nữ, sau lại làm bạn với quỷ quái, chắc chắn ngươi là thứ yêu tà, ăn nói linh tinh như thế, không sợ bị sét đánh sao?"
Lúc nghe nàng nói chuyện, sau khi nói câu thứ nhất xong Kiều Quảng Lan còn nghe, đến phần sau, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn của hoa viên, chỉ vội vàng chạy đến, bỏ thái hậu lại đằng sau.
Tuy rằng cửa hoa viên đã bị đánh bay, thế nhưng vẫn như có bức bình phong cản đám người lại trong vườn hoa như trước. Kiều Quảng Lan chạy đến cổng nhưng không ra được, cất giọng nói: "Người bên ngoài là ai? Trước mắt không nên vào... Quân, Quân... cái đó, Hoàng thượng sao?"
Hắn phát hiện, tiếng bước chân bên ngoài là của Quân Đồng, chỉ thiếu chút nữa là gọi ra thẳng tên y, may mà nuốt vội về.
Hiếm thấy Quân Đồng không giỡn hắn vì nghe thấy Kiều Quảng Lan đổi giọng, chỉ đơn giản gật đầu, vội vã chạy về phía hắn: "Chuyện này là chuyện gì xảy ra đây? Ta chỉ nghe người ta nói là ngươi bị vây ở đây!"
Kiều Quảng Lan nhanh nhẹn chặn lại, lớn tiếng nói: "Ngưng! Đứng lại!"
Quân Đồng ngạc nhiên dừng bước, Kiều Quảng Lan nói: "Ngươi mà vào hoa viên này là không ra được đâu, ngươi chờ chút đã, ta đang nghĩ cách. Kế mẫu ngươi cũng ở bên trong, nhưng mà hiện tại nàng vẫn tốt. Chỉ là gặp tình huống này thôi."
Quân Đồng sửng sốt một chút, quay đầu dặn dò thị vệ phía sau, nói: "Các ngươi đứng ở đây chờ ý chỉ của trẫm, không cho đi lên trước tiếp."
Sau khi nói xong, y lập tức gạt tay Kiều Quảng Lan, đi vào.
Kiều Quảng Lan: "Ta nói ngươi không nên vào cơ mà! Ngươi bị ngốc à?"
Quân Đồng nói: "Không phải ngươi nói có thể ra à? Ta giúp ngươi nghĩ cách."
Kiều Quảng Lan nói: "Ngươi nghĩ cái rắm mà nghĩ, đi vào thêm phiền chứ được gì đâu!"
Quân Đồng nói: "Ta biết ngươi lo cho ta. Đi thôi, vào nhìn xem, chứ giờ mà nói gì thì cũng muộn mất rồi."
Kiều Quảng Lan: "..."
Đối với phương pháp đánh bại bằng tinh thần này, y không nên gọi là Quân Đồng, phải gọi là Quân QQ* mới đúng!
*Mình đoán đây là từ viết tắt của từ gì đó thô tục thì phải, nhưng mình search Baidu chỉ ra app QQ, nếu ai biết nó là gì thì cmt để mình sửa nha.
Hai người sóng vai đi vào, người chung quanh nhìn thấy Quân Đồng thì không còn khiếp sợ nữa, mà vì ngày hôm nay chuyện khiến người ta kinh sợ quá nhiều nên đã chết lặng rồi, vì vậy bọn họ thi nhau hành lễ.
Bành Đính lo lắng nói: "Bệ hạ, hoa viên này có mấy phần quái lạ, sao ngài vào được đây, ngài phải bảo trọng long thể, không nên mạo hiểm mới phải chứ."
Quân Đồng bình tĩnh nói: "Trẫm thấy quý phi ở đây, nên vào."
Nghe như thế là hoàng thượng đã biết quý phi nương nương là nam từ trước đó rồi đúng không?
Hoàng Thượng thật lòng yêu thích quý phi nương nương sao?
Thì ra là hoàng thượng thích nam nhân! Chả trách nhiều năm như vậy không thèm nạp phi.
Vô số tin tức bát quái đang bay lượn tán loạn trong lòng mỗi người, thế nhưng lại không thể ra khỏi miệng, chỉ có thể đau khổ giao lưu với nhau bằng ánh mắt.
Quân Đồng cỡ nào khôn khéo, y nhận ra được ngay không khí quỷ dị này, lần nữa quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan, mới bật cười nói: "A, ngươi đổi trang phục, vậy mà mới nãy trẫm không phát hiện ra được."
Y cởi áo choàng, khoác lên bả vai Kiều Quảng Lan một cách tự nhiên: "Lạnh không?"
Thái hậu không nhịn được nói: "Bệ hạ, ngài đã sớm biết hắn là nam nhân, vậy ngài có biết thân phận thực sự của hắn không? Hắn là Kiều Quảng Lan, con trai của Kiều Đống Kỳ!"
Lòng nàng bị đè nén khó mà nói nổi, bàn cờ này vốn dĩ là có ý đồ. Nàng muốn mượn cái chết của Thúy Hiệt gây xung đột với Kiều Quảng Lan, sau đó bóc trần chân tướng thân phận nam tử của Kiều Quảng Lan, hơn nữa còn làm lộ chuyện hắn là tội thần. Vậy thì sau khi nhiều đại thần chứng kiến thế này, cho dù thái hậu có chơi trò tiền trảm hậu tấu thì hoàng thượng cũng không có cách nào bới móc.
Ai biết chuyện lại đến mức này, nàng còn chưa kịp nói ra, Kiều Quảng Lan đã tự lật bài, giờ nàng nói lời này cũng không biết có ích hay không?
Quân Đồng không lộ ra nửa vẻ bất ngờ, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, có sao không? Trẫm thích hắn đấy."
Hắn thấy một nữ qan đứng bên người thái hậu, phân phó nói: "Thải Tình, nói cho trẫm nghe một chút chuyện vừa nãy xảy ra xem."
Thái hậu không ngờ tới Quân Đồng thế mà lại gài người bên cạnh mình, người bị xếp vào kia lại còn là đại cung nữ được mình tin tưởng nhất. Dưới con mắt kinh ngạc của nàng, Thải Tình đi tới trước mặt Quân Đồng cung kính hành lễ một năm một mười kể hết toàn bộ chuyện vừa rồi, không dặm mắm thêm muối, cũng không cố gắng che giấu.
Mỗi một câu nàng nói, sắc mặt Quân lại lạnh thêm một phần, thế nhưng chuyện vội nhất bây giờ là nghĩ cách ra khỏi hoa viên, cho nên tạm thời y không nổi giận, chỉ đơn giản nói: "Ừm, cho nên chỉ cần phá hủy tượng phật là mọi người có thể ra ngoài sao?"
Hiếm lắm mới thấy Kiều Quảng Lan do dự một chút mới nói: "Đúng."
Quân Đồng nhíu mày, không lên tiếng.
Vật như thế này lúc bị chôn xuống nhất định đã tính toán trước khả năng bị phá hỏng, phá nó đi rồi có khả năng sẽ khởi động một cơ quan hay trận pháp nào đó, sau đó còn phải phá giải mới có thể hoàn toàn phá tan bình phong trong hoa viên, chưa biết chừng còn có cả nguy hiểm.
Kiều Quảng Lan sợ sau khi nói ra, Quân Đồng sẽ lằng nhà lằng nhằng rồi căn cản mình hành động cho nên không chịu nói thẳng.
Thái hậu kiên quyết nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không thể phá hủy tượng phật này."
Trước giờ nàng luôn tự kiêu với nhan sắc của mình, không nhìn lọt mắt nam tử tầm thường này. Sau khi nàng vào cung làm phi, tuy rằng được như nguyện trở thành nữ nhân có địa vị cao nhất ở Đại Tề, thế nhưng tuổi của lão hoàng đế dư sức làm cha nàng. Lão chết sớm, mỗi một khi thái hậu soi sương, cứ luôn vì bản thân mà thấy tiếc hận.
Mãi đến khi Bùi Phong xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt nàng. Hơn nữa càng khiến cho nàng vui vẻ đó là đối phương dường như có chung ý nghĩ với nàng. Cứ như thế, hai người, một người cô đơn khó chịu, một người cố gắng dụ dỗ, đã nhanh chóng quấn lấy nhau.
Bùi Phong chiếm được rất nhiều chỗ tốt từ chỗ Thái hậu, cũng dỗ nàng vui vẻ, quan hệ bọn họ kéo dài thật lâu, mãi cho đến một ngày, trong ngăn túi bí mật áo choàng của Bùi Phong, nàng phát hiện một bức chân dung. Người được vẽ trên đó là nhi tử của Kiều Đống Kỳ.
Kể từ ngày ấy, dường như nàng đã đoán được bí mật trong lòng Bùi Phong. Cũng may là Bùi Phong bắt tay với nàng đối phó Kiều gia. Tuy rằng không biết vì sao chàng có địch ý với Kiều gia mạnh mẽ như hế, thế nhưng nàng biết mối quan hệ giữa chàng và Kiều Quảng Lan là không có là được rồi.
Mãi về sau, nàng kinh ngạc nhận được tin từ Bùi Phong, nói rằng Kiều Quảng Lan thế mà vào cung rồi, còn thành phi tử Quân Đồng, Bùi Phong bảo nàng phối hợp giết chết Kiều Quảng Lan, nhổ cỏ tận gốc.
Lúc ấy thái hậu vui vẻ đồng ý, thế nhưng vẫn không quên trong đôi mắt đầy hận thù của đối phương còn ẩn chứa một tia không nỡ —— trực giác của nữ nhân trước giờ vẫn luôn chuẩn.
Nàng là người thông minh, tất nhiên sẽ không so đo chuyện trong lòng đối phương thật sự yêu có phải là mình hay không, thế nhưng bại bởi một nam nhân, nàng không cam tâm.
Mãi đến tận sau khi nhìn thấy Kiều Quảng Lan, thái hậu không muốn cũng phải thừa nhận. Bất kể đối phương là nam hay nữ, dung mạo của hắn cũng bỏ xa hơn mình rất nhiều.
Cho nên nàng mới chán ghét Kiều Quảng Lan và nhiều lần mất bình tĩnh trước mặt hắn như thế, huống hồ đối phương cũng thật sự đứng ở phía đối địch bọn họ.
Nàng vội nói với Quân Đồng: "Bệ hạ, tuy rằng ngài không phải là được ai gia sinh ra, thế nhưng dù gì cũng là trưởng bối của người, phụ thân của kẻ này là là phản đồ của Đại Tề, làm sao có thể yên tâm với hắn cho được? Người xem miệng hắn toàn chuyện ma quỷ, thân là nam tử lại mê hoặc bệ hạ, khiến cho bệ hạ rơi vào nơi nguy hiểm, quả thực là quá mức vô sỉ, ngài nhất định không được nghe lời hắn."
Ý cười bên khóe miệng Quân Đồng ngày càng lạnh lẽo, nói: "Ha, vậy sao?"
Thái hậu hơi suy nghĩ, việc cấp bách bây giờ là ngăn cản việc phá hủy tượng phật, kéo mình ra xa. Vì vậy nàng quyết định bỏ qua chuyện của Kiều Quảng Lan, lại nói: "Từ xưa đến giờ chỉ có lễ Phật kính Phật, nào có đạo lý đi hủy tượng phật. Nếu thật sự làm thế, trời cao sẽ hạ trừng phạt. Việc này liên quan đến giang sơn Đại Tề, mong rằng bệ hạ thận trọng..."
Ánh mắt Quân đồng quét qua, phát hiện mấy thần tử bên cạnh nghe thái hậu nói đều có vẻ đồng ý, không nhịn được mà nở nụ cười. Bỗng nhiên y rút đao trên mặt đất, ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, cứ thể bổ một đao về phía tượng phật trước mặt!
Ánh đao lóe lên chói mắt, hạ xuống tựa như sao băng. Một đao kia chém xuống, không biết tượng phật làm bằng chất liệu gì, ấy thế mà bị chém vỡ thành hai nửa!
Quân Đồng ném đao về phía thái hậu, lưỡi đao sượt qua thái dương nàng, cứ thế ghim lại trên thân cây phía sau.
Y lạnh giọng quát: "Được lắm, vậy để trẫm nhìn xem, trời cao có thể hạ hình phạt gì đây!"
Y lạnh lùng nhìn chằm chằm thái hậu, một chút ý cười vụn vặt bên khóe môi ban nãy đã biến mất không thấy tăm hơi: "Cái gì là ý trời với chả không ý trời, trẫm là thiên tử , lời của trẫm là ý trời đây. Bất kể hắn là nam hay nữ, trẫm muốn thích ai thì thích. Nếu trẫm đã tin hắn, thì không đến phiên người khác xen vào. Ngươi đừng tưởng trước kia mưu hại hắn mà trẫm không biết, có sức làm đến bước này thì cẩn thận cái mạng của mình trước đi!"
Bỗng nhiên Kiều Quảng Lan nhìn về phía Quân Đồng, vẻ mặt đó giống như hắn chỉ vừa mới quen y thôi vậy.
Thái hậu bị ném sạch mặt mũi trước mặt nhiều người như thế, liền tức đến mức quên cả sợ, nói giọng run run: "Dẫu sao ai gia vẫn là mẫu hậu của ngươi, ngươi dám..."
"Mẫu hậu..." Quân Đồng bày ra một loại ngữ khí quái lại, khóe môi cong lên tạo thành một độ cong tràn đầy sự khinh miệt. Bỗng nhiên y ghé sát lại, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy mà nói: " Đừng tưởng chút chuyện gian díu của ngươi và Bùi Phong trẫm không biết, trẫm chỉ muốn mượn ngươi để thêm một tội đè lên đầu Bùi Phong thôi. Thu cái bộ dạng đắc chí ngu xuẩn của ngươi về đi."
Thái Hậu nghĩ đến mà sợ, đột nhiên ngẩng đầu về phía y, nhận lại đó là ánh mắt lạnh như băng của Quân Đồng.
Xong, thế mà y đã biết từ lâu.
Quân Đồng cười lạnh, tiếng cười còn chưa phát ra, bỗng nhiên cơ thể cong lên, y bị Kiều Quảng Lan túm phía sau cổ áo kéo ra.
"Được rồi, thời điểm này đừng có làm trò nữa!" Kiều Quảng Lan nhanh chóng nói: "Tuy rằng rất cảm tạ ngươi vừa nãy bổ giúp ta tượng Phật kia, thế nhưng mà ta phải nói, giờ là lúc ngươi nên lên tinh thần rồi."
Lúc nói câu này, trong lòng hắn cũng thấy kinh ngạc. Tượng phật không phải là tượng phật thông thường, muốn phá hủy cũng không nên đơn giản như thế mới đúng. Mà Quân Đồng là hoàng thượng, không có nửa phần pháp lực, là một hoàng thượng không thông hiểu âm dương thần học, vậy thì tại sao y có thể làm được chuyện đó dễ dàng như thế?
Quân Đồng nắm chặt tay Kiều Quảng Lan theo bản năng: "Sẽ có chuyện gì xảy ra? Ta nên làm cái gì đây?
Kiều Quảng Lan không chút do dự mà tháo ngọc giản luôn đeo trên cổ xuống rồi tròng vào cổ của y, thành khẩn nói: "Tặng ngươi hai chữ, cố gắng. Chỉ cần cố gắng được thì chuyện gì cũng dễ dàng."
Quân Đồng: "..."
Bóng tối lại như từng cơn sóng yên lặng dâng lên không một tiếng động.
Loại bóng tối này không giống loại bóng tối bình thường. Nó sền sệt, nồng đậm, giống như là thứ gì đó có thật đang giam cầm người ta trong đó, khiến cho người ta không thể cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại của người khác.
Tất cả mọi người biến mất, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được sự liên kết ở tay của đối phương.
Thế nhưng rất nhanh, Kiều Quảng Lan không cảm nhận được cảm giác nơi tay nữa.
Quân Đồng giật mình, cố gắng trợn mắt, kêu một tiếng "A Lan", theo một tiếng này của y, đột nhiên ánh sáng quay trở lại, trước mặt y xuất hiện nhiều màu sắc khác nhau, thế nhưng đây khôn phải là hoa viên trước đó —— chỉ chớp mắt y đã đi đến một nơi nào đó rất xa lạ.
Xung quanh là những thứ trang trí kỳ quái chưa từng thấy qua, nhưng mà những thứ này giống như có sẵn trong đầu y, y có thể vừa liếc mắt là có thể gọi được tên của nó.
Ví như thứ đen thùi lùi ở phía đối diện kia gọi là "TV"
Mà lúc này Quân Đồng đã không có lòng quản cái gì là TV hay không phải TV, hắn chợt phát hiện Kiều Quảng Lan đang nằm trước mặt mình, mặc quần áo rất quái lạ, tóc cũng cắt ngắn, đôi mắt nhắm nghiền, trên gương mặt tái nhợt có vài vết máu.
Ấy thế mà y đau lòng đến hỏng rồi, y không bận tâm chuyện này là chuyện gì, chỉ muốn lập tức xông lên, điều tra tình hình của đối phương.
Thế nhưng điều khiến y ngạc nhiên là, y không nhúc nhích được, hoặc nói cách khác, y không thể điều khiển thân thể này.
Sau đó Quân Đồng nghe được "chính mình" nói chuyện: "Tôi không tin, nhất định còn có cách."
Hết chương 63.
Đôi lời muốn nói: Chắc ai cũng đoán được chuyện gì xảy ra rồi ha.:>