Chương 113: (7)
Ông chú chụp bừa phía trước hội trường một hồi chứ không phí lời nghe Kiều Quảng Lan nói nữa. Thế nhưng mấy phóng viên phía sau hắn lại như nhận ra cái gì, bọn họ quay đầu đánh giá Kiều Quảng Lan, sau khi nhận ra là ai thì bỗng chốc mặt mày lộ vẻ kích động.
Còn chưa chờ bọn họ chộp được cơ hội nghìn năm có một này, vai Kiều Quảng Lan đã bị một người tóm lấy nửa nghiêng người ra sau, vừa khéo chắn lại ống kính, người kia cười nói: "Sao còn chưa vào?"
Sau đó một người đàn ông trung tiên mặt mày nhã nhặn đưa theo 7,8 vệ sĩ đi tới, vừa đến vừa nói xin lỗi rồi tách đám phóng viên ra.
Kiều Quảng Lan quay đầu nói: "Sở Tranh, sao anh lại tới đây?"
Người vịn vai hắn là Sở Tranh, lần này anh đã được dạy cho một bài học nên cố ý đưa thêm người, một bên anh vừa che chở Kiều Quảng Lan đi vào không kiêng dè gì, một bên móc ra thư mời trong túi áo quơ quơ: "Đến làm khách quý."
Kiều Quảng Lan: "...Cái trò cắn nhau này có gì hay đâu mà nhìn, tôi tự mình đến là vì hết cách rồi, còn anh vốn đâu cần tự chuốc phiền làm gì."
Sở Tranh cười nói: "Cậu chán đến mức mặc kệ nên không thèm đưa vệ sĩ theo luôn sao?"
Đèn flash bên cạnh chiếu lên mặt hai người khi sáng khi tối, tất nhiên rồi, các phóng viên vẫn luôn chớp lấy thời khắc để chụp lại khoảnh khắc hai người bọn họ hành động qua lại. Trước giờ, Sở Tranh không quá để ý đến cái nhìn của người khác, Kiều Quảng Lan lại cảng không nể sợ gì ai, hắn thậm chí còn không thèm bố thí cho một cái liếc mắt.
Kiều Quảng Lan nói: "Quên dẫn theo quên dẫn theo, lần tới tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.
Hắn nói như thể điều đó chỉ đơn giản là quên mang ví tiền, mà thực tế trước buổi họp báo anh đã đưa Sở Tuyền đi thăm bà của cô bé. Kiều Quảng Lan thấy trước đó cô bé trúng tà, vốn cho là bà của cô bé cũng gặp phải tương tự, còn muốn dùng pháp thuật giúp đỡ, thế nhưng đi đến mới phát hiện bà lão chỉ đơn giản là tuổi già, hơn nữa còn gặp đả kích chồng con trai con dâu chết cả cho nên mới bị bại liệt nằm trên giường. Vì thế hắn không thể giúp gì cả, không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối rời đi.
Điện thoại của Kiều Quảng Lan để chế độ im lặng, hắn ra khỏi chỗ kia mới ý thức được họp báo sắp bắt đầu. Bản thân hắn cũng không có giác ngộ của một minh tinh vì thì cứ thế đi tới bước vào từ cửa chính, chả trách đến thợ chụp ảnh còn không muốn nhường đường cho hắn.
Các phóng viên vốn đã chuẩn bị lúc Kiều Quảng Lan bước vào thì cuộc chiến bắt đầu, thế nhưng không nghĩ đến Sở Tranh lại nhảy ra giữa đường, bọn họ cũng không nhịn khỏi có chút mất bình tĩnh.
Phải biết rằng, mấy ngày trước những phóng viên ở hiện trường chụp những bức ảnh kia đều bị cho thôi việc, đồng thời những tin hot lúc ấy cũng không có một nhà đài đưa tin nào dám phát ngôn quá đáng cái gì. Đã vậy, một điều rõ ràng là bon họ ai cũng hiểu được hậu quả khi đụng đến nhà họ Sở, cho nên nhìn thấy hai người đi chung thế mà không ai dám bước lên hỏi nửa chữ.
Mãi đến khi bọn họ vào rồi, Kiều Quảng Lan ngồi vào ghế tuyên bố bắt đầu, Sở Tranh mới ngồi xuống hàng thứ nhất ở sảnh lớn.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu, đầu tiên người chủ trì nói vài câu mở màn tỏ ý cảm ơn và chào mừng, sau đó liền đưa micro cho Kiều Quảng Lan để hắn lên tiếng: " Buổi họp báo này được tổ chức có chút vội, bởi vì trước mắt có nhiều chứng cứ liên quan còn chưa sưu tập đủ, mà gần đây có nhiều phỉ báng không đúng với thực tế cho nên tôi muốn sáng tỏ một chút --- Tôi không hề ngược đãi hộ lý và người đại diện, không gây chuyện bỏ trốn rồi giả vờ hôn mê, không gây ra hành động xâm phạm bất cứ nữ diễn viên nào."
H9ắn dừng lại một chút, đảo mắt qua sảnh lớn đang sôi sục dứt khoát nỏi: "Bây giờ, hỏi đi."
"Thế thì những gì quý công ty đăng trên weibo đều là thật, Ngụy Kế Thịnh ngầm có ý đồ chiếm tài sản của cậu, hai hộ lý nhân lúc cậu hôn mê để ngược đãi đều là thật cả sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng ngày hôm qua lúc đối diện ống kính cậu rõ ràng đã tránh né cũng che giấu vết thương trên người. Nếu vết thương này là do bị hộ lý ngược đãi thì vì sao lại không công bố cho mọi người vậy?"
Kiều Quảng Lan hỏi ngược lại: "Vậy anh cảm thấy chuyện này sáng sủa gì lắm à?"
Phóng viên không buông tha, trong giọng điệu mang theo cười cợt: "Đối với rất nhiều minh tinh đã vượt qua sóng gió ở giới giải trí thì đối diện với ống kính rồi khóc lóc kể ra sự đáng thương, chuyện bản thân bị người ta ức hiếp cũng là chuyện quen thuộc mà, không phải sao?"
Hắn ta thốt ra lời này, có rất nhiều người ở đây tỏ vẻ không hài lòng --- mở map lớn như thế, thật sự không sợ bước ra cửa bị người ta đánh chết queo sao?
Thế nhưng cũng không thiếu phóng viên trong lòng âm thầm vui vẻ, bọn họ thích nhưng người có hành động ngu ngốc như thế đi cùng, hi sinh người đó rồi nếu khiến cho Kiều Quảng Lan mất bình tĩnh ở buổi họp báo thì viết bài càng có nhiều thứ để viết.
Thế nhưng làm bọn họ thất vọng ấy là Kiều Quảng Lan cũng không làm như thế, mà chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Đối với phóng viên có được tin tức hỗn tạp thì phán xét suy nghĩ của người khác cũng là hành động theo thói quen phải không?"
Phóng viên: "..."
Kiều Quảng Lan thấy hắn không lời nói, khẽ mỉm cười, bổ sung thêm: "Tất nhiên, công kích một ngành nghề là người không có tư cách mới làm, câu kia tôi nói chỉ là nói đùa thôi, đáp án của vấn đề này tất nhiên là phủ định."
Phóng viên kia là át chủ bài của 'Bấu víu mỗi ngày, lúc hắn ta nói chuyện luôn dùng thái độ độc ác thiếu đạo đức, không kiêng nể gì, không nghĩ đến hôm nay lại bị người chửi ngược, hắn cũng biết mình làm nhiều người khó chịu, nghe được trong đám người có tiếng cười như có như không thì trong lòng cực kỳ giận, thoáng chốc không dám lên tiếng để mất mặt nữa.
Thấy hắn ta nghẹn lời, một phóng viên khác thuộc 'Tuần báo Thành phố Yến' nhận lấy hỏa lực: "Trước đó cậu lên án Ngụy Tri Thục đăng weibo cắt câu lấy nghĩa, sau đó đăng một video trọn vẹn hơn, thế nhưng những video này chẳng qua cũng chỉ là một phần mà thôi, vậy có khi nào Cậu Kiều đây cũng giấu một số nội dung... Ví dụ như là hành động cậu đánh hai hộ lý trước đó, các cô ấy ôm hận trong lòng nên mới làm ra những hành động trả thù, nếu như vậy thì hiểu được mà. Với chuyện này cậu có giải thích gì không?"
Kiều Quảng Lan nói: "Thứ nhất, báo cáo sức khỏe từ bệnh viện đã báo cáo mấy ngày ấy tôi luôn hôn mê bất tình, với tình trạng cơ thể của tôi, đánh đập mấy bà ta kiểu gì được; thứ hai, đối thoại của mấy bà ta trong video chắc quý ngài phóng viên đây đã nghe qua rồi, nguyên nhân mấy bà ta làm như thế với tôi rất rõ ràng không phải do thù hằn gì mà là thấy phiền với việc phải 'chăm sóc tôi' mỗi ngày."
Hắn giải thích có chứng cứ thế nhưng những phóng viên kia không chịu bỏ qua, cứ như bọn họ muốn tìm xem trong trứng gà có xương hay không mới chịu: "Được rồi, xem như cậu không giả vờ hôn mê, điều này cũng không thể chứng minh người gây tai nạn xe cộ không phải là cậu. Cậu dám nói lúc đó cậu không phạm luật giao thông không?"
Kiều Quảng Lan nói: "Đúng."
Hắn có chút nhịn không nổi nên bổ súng thêm: "Từ lúc bắt đầu tôi đã nói, ngày hôm nay cái chính là làm sáng tỏ chuyện ngược đãi hộ lý, còn hai chuyện khác tôi dám cam đoan không phải là tôi làm, chứng cứ liên quan thì đang điều tra, một khi có đủ tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời."
Phóng viên kia lộ ra một nụ cười châm chọc: "Cậu nói vậy, nhưng trên thực tế lời của cậu chẳng có chút gì là đáng tin..."
Gã ta nói đến đây, Kiều Quảng Lan không nhịn được mắng ngược: "Không tin mà còn hỏi? Không nói lời nào thành thằng câm mất đi à?"
Phóng viên: "..."
Kiều Quảng Lan quay đầu về phía người chủ trì nói: "Tôi đề nghị chọn một số người có chút thông minh đến hỏi chuyện đi, đừng có làm lãng phí thời gian mọi người."
Tại hiện trường tất cả mọi người đều xôn xao, minh tinh thì bọn họ gặp qua không ít, đối với phóng viên mang thái độ địch ý hay bất lịch sự cũng không phải không có, thế nhưng ngay tại buổi họp báo của mình mắng phóng viên như thế đúng là khiến bọn họ mở to mắt.
Sở Tranh không nhịn được bật cười ngay trong mảnh ồn ào này, anh cũng không hiểu sao có chút kiêu ngạo, cong mắt nhìn Kiều Quảng Lan.
Mặt của phóng viên 'Tuần báo thành phố Yến' đan xen đỏ hồng, trong lòng hắn ta rất rõ, bị Kiều Quảng Lan trách cứ như thế, bản thân hắn ta ngày mai cũng được dính một hồi thơm lây, loại ánh sáng này hắn ta cũng không muốn dính vào!
Nghĩ cũng biết ngay lúc Kiều Quảng Lan mắng hắn ta sẽ chỉ có càng nhiều người hơn mắng hắn ta thật sự là thằng ngu!
Hắn ta tức giận nói: "Cậu hơi quá đáng rồi! Cậu..."
Nói được một nửa, lời của hắn ta đã bị cướp đi, một nữ đồng nghiệp đứng cạnh phóng viên này mở miệng nói: "Ngại quá, mới nãy chỗ chúng tôi không thể khống chế được cảm xúc, dùng từ không đúng, xin mọi người thứ lỗi."
Cô nói câu này, hiện trường cuối cùng cũng xem như yên tĩnh được một chút. Kiều Quảng Lan khẽ híp mắt, nhìn đối phương một chút, hắn nhạy cảm ý thức được không quen người này.
Khóe mắt Sở Tranh cũng nghiêng về hướng đó, anh nhận ra người phóng viên nọ tên là Mẫn Tuệ --- đừng nhịn cô ta bên ngoài bình thường, thế nhưng thực tế cô ta cực kỳ khôn khéo, là trụ cột của 'Tuần báo thành phố Yến', có nhiều minh tinh đều biết, mỗi khi cô ta mở miệng thì đều không có chuyện gì tốt lành.
Quả nhiên, lời kế tiếp của Vương Mẫn Tuệ khiến cho buổi họp báo dậy lên một tầng sóng gió: "Thật ra hôm nay 'Tuần báo thành phố Yến' bọn tôi may mắn mời đến được hai nhân chứng, tuy rằng bọn họ không phải phóng viên, thế nhưng cũng có vấn đề hỏi cậu Kiều đây một vài vấn đề, chỉ tiếc quản lý hội trường quá nghiêm khắc, người không có thư mời sẽ không được vào. Cho nên bây giờ tôi muốn xin phép ý kiến của Quốc Tế Hoa Thịnh --- có thể để hai người bị hại trong vụ gặp tai nạn xe vào nói vài câu không?"
Hàn đổng cũng không tham dự họp báo, sau khi nghe được câu này, trợ lý Lương bên cạnh cũng cứng cả ra.
Đột nhiên anh ta rất muốn hỏi Kiều Quảng Lan đã chọc phải ai mới có thể bị cắn mãi không buông, dùng hết cách đẩy hắn vào vực sâu như thế.
Thế nhưng bất kể trong lòng nghĩ thế nào, bây giờ đã không còn có thể đáp không, trợ lý Lương cười cười, nói rằng: "Tất nhiên chúng ta cực kỳ hoan nghênh."
So với sự miễn cưỡng của anh ta thì Kiều Quảng Lan lại bỗng thấy phấn chấn hơn, thậm chí là mang theo mong đợi nhìn ra của ---- Tính cách của hắn quyết định hắn không thể nào là người suy nghĩ sâu xa như Lộ Hành, thế nhưng ưu điểm của hắn là nhanh nhẹn thông minh, giỏi về xử lý tình huống bất ngờ, bất kể là tình huống bất ngờ thế nào cũng không thể khiến hắn hoang mang.
Huống hồ lần này, hắn rất hy vọng được nhìn thấy hai người kia, nói đến đây cũng phải cảm ơn 'Tuần báo thành phố Yến' nhọc lòng tìm cho hắn.
Trước đó Kiều Quảng Lan chỉ biết chiếc xe hắn đâm trúng là hai mẹ con, một người tên Lưu Mỹ Phân, một người tên Uông Tình. Người mẹ là một công nhân viên chức bình thường làm ngân hàng, chẳng mấy chốc nữa sẽ về hưu, con gái thì tốt nghiệp trường danh giá, mới vừa đi làm, là một công ty lớn trong ngành. Kiều Quảng Lan chỉ mới nhìn thành tích ưu tú của cô gái chứ chưa từng được gặp người thật, ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể giáp mặt giải quyết chuyện này/
Sự thật là gì, hắn còn muốn biết hơn rất nhiều lần so với bất cứ ai ở đây.
Chuyện phiền phức trên người nguyên chủ không chỉ có mộ chuyện, mà đến một chuỗi liên hoàn, mỗi một chuyện nhìn qua như không liên quan gì nhau, thế nhưng thời gian xảy ra, cách tính kế hắn lại quen vô cùng, Kiều Quảng Lan nghĩ phải tìm được vài điểm chung thì người sau màn thì mới tìm ra được người sau màn và mục đích.
Người vào cửa là một đôi mẹ con, người mẹ nhìn qua như mới 50, vóc người có chút mập, nhìn không khác gì những phụ nữ trung niên, thế nhưng con gái 20 tuổi của bà ta lại khiến người ta bất ngờ một chút.
Ngũ quan của cô gái này không quá xuất sắc, thế nhưng trang điểm tinh xảo có thể bù đắp không ít, huống hồ vóc người của cô lại thật sự quá đẹp, còn được sánh ngang với siêu mẫu, chỉ thứ đó cũng có thể khiến người ta quên đi mặt mũi của cô.
Kiều Quảng Lan khẽ nhếch mày thanh tú, đứng lên khỏi chỗ ngồi, chào hỏi với lần lượt hai người: "Bà Lưu, cô Uông, chào hai người."
Lưu Mỹ Phân xì một tiếng, mắng: "Cặn bã!"
Phóng viên trước đó bị Kiều Quảng Lan mắng thì được một trận mừng thầm, Sở Tranh nhíu mày lại, khẽ khom người, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đứng dậy chắn trước mặt Kiều Quảng Lan. Anh liếc nhìn đồng hồ trên tay khẽ nhìn về phía sau hội trường, có chút buồn bực gõ gõ đầu gối.
Nụ cười trên mặt Kiều Quảng Lan vẫn không chút thay đổi, hắn không chấp loại chửi rủa này vì không đáng, ngược lại là Uông Tình lại ngăn mẹ mình, lắc đầu không đồng ý một cái.
Cử chỉ của cô nhã nhặn hào phóng, sắc mặt thong thả tự nhiên, cô cầm lấy micro trong tay Vương Tuệ Mẫn, đáp lại: "Chào Cậu Kiều, bọn tôi mạo muội đến đây không biết hôm nay nhìn thấy bọn tôi thế này có phải là rất kinh ngạc không?"
Kiều Quảng Lan kéo ghế của mình nhẹ nhàng ngồi xuống lần nữa, mặt của hắn vẫn không có gì là sợ hãi, hắn khẽ cười nói: "Vẫn ổn."
Mỗi một động tác của hắn như đều có khí chất toát ra, nhìn như một bức họa vẽ người trên cao, chù dù tình huống như vậy, đại đa số người ở đây còn không rảnh đến mức cảm thán một câu --- bất kể người này thế nào nhưng nhìn đẹp thật đấy.
Ánh mắt của Uông Tình cũng dừng lại trên người Kiều Quảng Lan chốc lát, bấy giờ mới nói tiếp: "Anh cũng bất ngờ, bởi vì bất kể hồi đầu anh phủ nhận chuyện ra sao thì tôi với mẹ đều không đáp lại cái gì, cho nên anh cảm thấy bọn tôi nhát gan sợ phiền, có thể tùy tiện để bị vấy bẩn."
Miệng lên tiếng rất hay, giọng nói chuyện cũng rất dễ nghe, cô đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Kiều Quảng Lan nhìn Uông Tình đầy hứng thú, anh cũng không ngắt lời cô, bởi vì anh biết nhất định đối phương chưa nói xong.
Nhưng sắc mặt Sở Tranh lại cực kỳ tệ, anh không hiểu sao Kiều Quảng Lan lại nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, thái độ lại còn tốt như thế --- rõ ràng nhìn cô ta cũng chả ra sao mà!
Uông Tình chậm rãi nói, không hề biết trong lòng người nào đó có bình dấm chua đã đổ còn nói tiếp: "Bọn tôi không lên tiếng, đầu tiên là bởi vì không muốn dính đến người của công công chúng ảnh hưởng cuộc sống ngày thường, thứ hai bọn tôi cũng đồng cảm với cảnh nhà tan người mất của anh. Thế nhưng bây giờ, anh cứ trốn tránh và bẻ cong sự thật, không hề có ý hối lỗi, chỉ dựa vào điều này bọn tôi không thể giữ yên lặng được nữa."
Có tin hot! Có tin hot!
Trái tim các phóng viên đều đang sôi trào, bỗng chốc màn trập liên tục được bấm xuống.
Kiều Quảng Lan tựa lưng lên ghế ngồi, vươn tay xoa nơi giữa hai đầu lông mày lười biếng lên tiếng: "Ồ?"
Cô gái này không hổ là sinh viên chuyên ngành tài chính, nói năng có trật tự, logic rõ ràng, hệt như một bậc thầy trong việc vu khống người khác.
Uông Tình đã bắt đầu kể lại chuyện tai nạn xe một cách tỉ mỉ, nói thật có thể khi đó bởi vì nguyên chủ bị đụng hỏng đầu, thần trí cũng không minh mẫn, những chi tiết nhỏ Kiều Quảng Lan cũng không nhớ rõ lắm, chẳng qua ít nhất hắn vẫn nhớ rõ, lúc đó hắn đang chạy trên đường công viên bỗng nhiên có một chiếc ô tô lao đến từ ngược chiều mà không phải như Uông Tình nói, hướng lái xe của Kiều Quảng Lan nằm ngang trước xe cô ta.
Kiều Quảng Lan nói: "Chứng cứ?"
Uông Tình nói: "Đoạn đường kia không có camera, thế nhưng xe bọn tôi vẫn chưa sửa xong, có thể thấy được vết lõm trên đầu xe, rất phù hợp với điều tôi kể."
Kiều Quảng Lan vẫy vẫy tay: "Vậy thì nếu tôi nói là hướng mấy người chạy mới là ngược chiều thì có phải cũng rất hợp đúng không?"
Bàn tay hắn thon dài hơi gầy, đường nét cực kỳ đẹp đẽ, đặc biệt làn da còn trắng tinh, ngồi dưới ánh đèn, nhìn cứ như mỗi đầu ngón tay đều đang tỏa sáng. Một động tác phất tay đơn giản lại khiến cho nhiều người không nhịn được liếc mắt nhìn Kiều Quảng Lan thêm một cái.
Uông Tình cũng có chút hơi ngơ ra, không trả lời vấn đề của hắn.
Có gì đó thật sự không ổn với người này.
Hắn lớn lên đã bị rất nhiều người nhìn, cũng quen với đủ loại bộ dạng cảm thán hay ánh măt mê luyến, thế nhưng ngay từ lúc bắt đầu Kiều Quảng Lan lại thấy Uông Tình này có chút kì lạ sao sao ấy. Chỉ là kì lạ chỗ nào lại không nói ra được, mãi cho đến lúc này đối diện, đột nhiên anh bắt được điểm nghi vấn kia.
Ánh mắt cô ta nhìn mình không bình thường, nếu thật sự mà nói thì đó tuyệt đối không phải là cảm thán vì gương mặt của hắn, mà đó lại như là... ganh tị, là thèm khát, cảm giác này quá kì quái.
Kiều Quảng Lan nhanh chóng thoát khỏi thoáng lỡ nhịp kia và bình tĩnh lại, trên mặt anh không thể hiện cái gì, chỉ nói: "Cô Uông không còn gì để hỏi nữa sao?"
Uông Tình dừng một chút, cười lạnh hất cằm lên: "Tôi khiếp sợ với mức độ vô liêm sỉ của anh thôi! Sao trên thế giới này lại có người như anh nhỉ, làm như kiểu mình là cây ngay không sợ chết đứng dù cho bản thân đã từng sai lầm như thế chứ. Anh đòi chứng cứ chỗ tôi, chứng cứ lớn nhất phải ở chỗ cái xe của anh chứ, anh dám đưa xe mình đi kiểm tra luôn không?"
Kiều Quảng Lan chuyển hướng về trợ lý Lương: "Xe của tôi..."
Trợ lý Lương không thay đổi sắc mặt lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói cho hắn: "Chiếc xe này trước đó bị Ngụy Kế Thịnh đưa đi sửa rồi, giờ không còn gì nữa cả."
Trong lòng anh ta có chút giận Hàn đổng, nếu lúc trước không có dự tính quan tâm chuyện Kiều Quảng Lan nên không quan tâm đến cùng, nếu không đã chuẩn bị sẵn sàng từ hồi đầu, vậy thì làm gì có chuyện khốn đốn như giờ.
Phóng viên bên dưới ồ lên, lần lượt đặt câu hỏi như nã pháo:
"Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao? Không phải do sợ lộ vết đụng chạm trên xe mới đưa đi sửa chứ?"
"Các người muốn đẩy hết trách nhiệm lên đầu người đại diện sao?"
"Nói cách khác, liên quan đến chỉ trích của cô Uông đây, mấy người không có chứng cứ nào có thể phản bác sao?"
Trong đó còn kèm theo tiếng mắng của Lưu Mỹ Phân: "Phi! Thật là không biết xấu hổ! Tao cho mày biết hôm nay mày đừng có trở mặt, nếu mày không xin lỗi và bồi thường tiền thì tao không cho mày sống nữa..."
Kiều Quảng Lan cũng để ý bà ta một chút, tuy rằng cử chỉ của người phụ nữ này rất thô lỗ, thế nhưng dưới mắt của Kiều Quảng Lan thì thấy bà ta còn bình thường hơn rất nhiều so với con gái Uông Tình của bà ta.
Trên gương mặt Uông Tình xẹt qua chút mong chờ, cô lần nữa ngăn lời chửi bới vô dụng của mẹ, bình tĩnh nói: "Điều này cũng vì chúng tôi chọn cơ hội không thích hợp cho nên chứng cứ bị hủy gần hết rồi. Thế nhưng tôi nhấn mạnh lần nữa, tôi và mẹ đến đây không phải đòi bồi thường cái gì, lúc đó bọn tôi không báo án, đó là xuất phát từ sự tốt bụng bản năng, chứ không muốn phá hủy anh. Nhưng khi tôi phát hiện anh không cứu được nữa mới muốn vạch trần bộ mặt thật của anh trước mắt công chúng, để cho những con người kia không bị lừa dối nữa. Bây giờ tôi nói xong rồi, cũng không có chứng cứ gì, nếu như lương tâm anh không yên thì anh tự mà lo đi!"
Ngoại hình xuất sắc, nói năng rõ ràng, dưới con mắt mọi người, một người không hề mất bình tĩnh, nói ra lời cũng hay hư thế, người ở đây thì không biết ra sao, nhưng khu bình luận trong video đã bị lấp kín.
[Chị gái này thật là đẹp trai, tôi thích chị í quá!]
[Phát ngôn hay lắm, mấy đứa khốn nạn đều nên bị chửi như thế.]
[Thật là vừa có tài vừa đẹp, dáng người cũng cực đỉnh nữa!]
[Chờ đã, nhưng tôi cảm thấy chuyện Kiều Quảng Lan bị hộ lý ngược đãi cũng rõ ràng rồi nha, tôi thấy trong video kia anh ấy cũng thảm lắm...]
[Cho dù là thật thì anh ta cũng chỉ có một câu, xứng đáng! Cái này gọi là người ác bị cái ác trị.]
[Tầng trên nói chuyện có bị quá đáng quá không đấy? Cái ác? Cái ác trong miệng cô hôm qua mới cứu không biết bao nhiêu người đấy!]
Mỗi người một kiểu, mọi người đều để ý đến những nội dung sôi nổi hơn, những chuyện đã từng được suy đoán về Uông Tình nhanh chóng bị trôi đi không để lại chút nhiệt độ nào.
Hết chương 113.