Trong nháy mắt.
Thương vong nặng nề.
Giữa không gian chỉ còn lại Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần và còn có bốn người khác nữa.
Đó là Thánh Thiên Cương với một vị Huyền Tiên đỉnh phong đứng sau lưng mình.
Phạm Văn Ngang và một Huyền Tiên đỉnh phong khác.
Năm người Bắc Đấu Nghiễn với những Huyền Tiên khác đề bị mấy cái chân tởm lợm kia xé nát bét, thi thể rơi rụng khắp nơi.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nhìn trái nhìn phải.
Quanh thân Tần Ninh được bao phủ bởi một ngọn lửa, ngọn lửa ấy đã bảo vệ cả ba người bọn họ.
Đó là tiên hỏa! Có tiên hỏa bảo vệ quả thật an toàn hơn nhiều.
Vốn dĩ bọn họ có hai mươi mấy người, bắt đầu từ lúc Thiên Ngô Cổ Công chuyển từ trạng thái phòng ngự sang tấn công, đến tận bây giờ, người còn sống chỉ còn bảy người bọn họ mà thôi.
Sắc mặt hai người Thánh Thiên Cương và Phạm Văn Ngang tối sầm.
Con cổ trùng này không phải thứ mà bọn họ giải quyết được.
Đây đúng là đường chết thật rồi.
“Bốn vị, phối hợp với ta”.
Tần Ninh nói: “Để ta chế ngự nó!”
Nghe hắn nói thế, cả bốn người Thánh Thiên Cương đều nhìn về phía Tần Ninh.
“Tần công tử có cách gì thế?”
Thánh Thiên Cương hỏi.
“Phải thử mới biết được”.
Thánh Thiên Cương nhìn Phạm Văn Ngang, rồi cả hai nhìn về phía Tần Ninh, chầm chậm gật đầu.
Lúc này, Tần Ninh nhìn vào Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần, ý bảo cả hai người hãy ngồi đợi ở đây.
Hắn bước ra, đi đến trước mặt bốn người Thánh Thiên Cương và Phạm Văn Ngang rồi nói: “Bốn vị chỉ cần để ý đòn tấn công của Thiên Ngô Cổ Công thôi, còn lại cứ giao cho ta”.
“Được”.
Không phải là bọn họ cảm thấy Tần Ninh thành công mà là bây giờ quả thật không còn cách nào khác.
Khi cả bốn người liều chết xông lên, ngọn lửa quanh thân Tần Ninh bắt đầu khởi động.