Lại là một bãi đá.
Trên bãi đá, một cây cung, một mũi tên lơ lửng.
“Ồ?”
Tần Ninh nhìn thấy cung tên này thì nhướng mày.
“Sư phụ nhận ra cung tên này?”
Dương Thanh Vân nhìn thấy vẻ mặt của Tần Ninh thay đổi thì dò hỏi.
“Ừm!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Lục Tiên Cung, Lục Tiên Tiễn”.
“Là Siêu Huyền tiên khí của một vị Tiên Quân ở Thái Thượng tiên vực năm đó”.
Tiên Quân sử dụng.
Siêu Huyền tiên khí?
Mấy người nghe vậy đều ngẩn ra.
Vừa rồi thanh kiếm này cũng là Siêu Huyền tiên khí.
Chẳng lẽ bảy ngọn núi này đều phong ấn Siêu Huyền tiên khí?
Tần Ninh nhìn mấy người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Nhàn Ngư, ngươi thử xem”.
“Ta vẫn luôn nghĩ vãng sinh đồng của ngươi thích hợp với thần binh gì, nghĩ lại cẩn thận thì cung tiễn chính là binh khí thích hợp với ngươi nhất”.
“Vãng sinh đồng đã rất mạnh rồi, có thể có cung tiễn trợ giúp, thực lực của ngươi sẽ càng mạnh”.
Nghe nói như thế, Lý Nhàn Ngư nói: “Sư phụ, bằng không để đại sư huynh...”, “Sư phụ cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi”.
Dương Thanh Vân vỗ vỗ bả vai sư đệ, không khỏi cười nói: “Ta cũng hiểu, đồng thuật của ngươi phối hợp với cung tiễn này, uy lực sẽ càng mạnh”.
Đồng thuật của Lý Nhàn Ngư huyền diệu khó lường, người ngoài cũng không thể giúp đỡ được, chỉ có thể để Lý Nhàn Ngư tự mình tìm kiếm.
Vãng sinh đồng có chín câu ngọc, hiện giờ Lý Nhàn Ngư coi như đã nắm bắt đầu được sự ảo diệu của đôi mắt này trong tay.
Vãng sinh đồng có được uy lực khống chế, có thể mê hoặc đối thủ, hơn nữa dung hợp với khí huyết bản thân của Lý Nhàn Ngư, bộc phát ra công kích cũng vô cùng hung ác cường đại.
Nhưng có một điều không hề nghi ngờ.
Dưới tình hình như thể, Lý Nhàn Ngư sử dụng Lục Tiên Cung, Lục Tiên Tiễn, không chỉ có thể ngắm chính xác kẻ địch, mà còn có thể dung hợp đồng thuật của mình lên trên Lục Tiên Tiễn, giết chết kẻ địch ở ngoài ngàn dặm.
Cung tiễn này thích hợp với Lý Nhàn Ngư nhất, đây là điều không thể nghi ngờ.